Rời đi không bao lâu, Tần Nguyệt bắt một chiếc taxi về lại Tần Thị.
Vừa vào phòng làm việc, Tần Nguyệt đã bắt đầu công việc với một chồng tài liệu dày cộp trên bàn, cô làm việc rất tập trung cho đến khi chiếc điện thoại của cô rung lên, Tần Nguyệt liền dừng lại, cầm điện thoại lên kiểm tra, là một tin nhắn của Tống Cận Trạch, vẻ mặt Tần Nguyệt liền thay đổi, mỉm cười không do dự mở ra đọc ngay lập tức.
“Anh đã gọi em rất nhiều cuộc, đều báo bận cho nên anh nghĩ em đang bận việc nên không tiện nghe…” Đọc nội dung đến đây Tần Nguyệt ngay lập tức kiểm tra thông báo, đúng là Tống Cận Trạch đã gọi cho cô, không phải một cuộc mà rất nhiều cuộc gọi bị nhỡ.
Thôi chết! Lúc nãy có hẹn với Mạc Nhược Y sau đó lại đến Hoắc Cẩn do sợ ai đó sẽ làm phiền nên cô có tắt chuông điện thoại, thành ra lại để nhỡ cuộc gọi từ anh, biểu cảm trên khuôn mắt Tần Nguyệt có chút buồn thở dài một hơi sau đó cô quay lại đọc tin nhắn tiếp.
“….Tối nay, anh còn có công việc chắc đến khuya mới có thể trở về, em làm việc xong trở về nhớ ăn uống, sau đó đi ngủ trước không cần phải đợi anh.”
Đọc tin nhắn xong, Tần Nguyệt liền bấm số gọi ngay cho Tống Cận Trạch, nhưng bên kia chỉ đổ chuông nhưng không ai bắt máy, Tần Nguyệt chỉ đành thất vọng mà đành cúp máy chắc có lẽ anh đang có cuộc họp nào đó quan trọng.
Đôi khi lỡ hẹn một giờ lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm!!! Câu nói này quả thật là không sai mà, phải đợi đến tận khuya Tống Cận Trách mới trở về không biết cô có thể đợi được đến lúc đó hay không dạo gần đây cô rất hay cảm thấy mệt mỏi cho nên hay đi ngủ từ rất sớm.
Thôi không sao! Thời gian còn dài cô còn gặp Tống Cận Trạch rất nhiều nên cũng không cần phải quá buồn bã như vậy.
Nghĩ vậy, tâm trạng Tần Nguyệt liền nhanh chóng phục hồi lại liền bắt tay vào công việc còn đang dang dở.
Đến tối, công việc của Tần Nguyệt mới được hoàn thành, nhìn lại đồng hồ thì đã bảy giờ rồi, bụng cô cũng đã đói từ lúc nào, tối nay Tống Cận Trạch không về ăn tối cùng cô, Tần Nguyệt cũng không muốn ngồi cô đơn ở phòng bếp một mình vậy cho nên Tần Nguyệt quyết định tối nay sẽ đi ra ngoài ăn.
Vừa ra đến cửa phòng làm việc đã gặp Tần Diệp đang đứng trước cửa không đợi cô lên tiếng Tần Diệp liền nở nụ cười nói:
“Công việc của chị hoàn thành rồi à! Em đến để đưa tài liệu em vừa làm xong…”
Tần Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đáp lại:
“Mang vào trong để trên bàn ngày mai tôi sẽ kiểm tra.” Nói xong, cô liền muốn rời đi.
Khó lắm mới có thể gặp mặt Tần Nguyệt, Tần Diệp làm sao có thể bỏ qua thấy cô đang muốn rời đi, Tần Diệp ngay lập tức suy nghĩ lý do giữ Tần Nguyệt lại.
“Đã bảy giờ rồi… Chắc chị vẫn chưa ăn tối, chị em mình cũng ít có dịp gặp nhau hay là chúng ta đi ăn đi… em mời.” Vừa nói xong, Tần Diệp có chút lo lắng nhưng cũng rất mong chờ.
Đi được vài bước, Tần Nguyệt dừng lại quay đầu nhìn Tần Diệp với vẻ mặt khó hiểu, vốn tình cảm trước giờ giữa cô và Tần Diệp không quá thân thiết, Tần Nguyệt cũng ít khi quan tâm đến Tần Diệp chính vì vậy hai chị em rất xa cách, tự nhiên hôm nay lại chủ động mời cô đi ăn tối.
Không cần phải suy nghĩ cũng biết cô sẽ không đồng ý, đang tính từ chối nhưng khi Tần Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt có phần mong chờ của Tần Diệp thì lại không nỡ.
Do dự một lúc, Tần Nguyệt liền đồng ý: “Được rồi! Cô đi cất tài liệu sau đó cùng đi, tôi đợi cô trước cửa Tần Thị.” Nói xong cô liền cất bước rời đi.
Không hiểu sao cô lại đồng ý với lời đề nghị này của Tần Diệp.
Mặc kệ đi, dù sao tối nay cô cũng ăn tối chỉ có một mình thêm một người cũng không sao.
Đứng đợi một lúc, Tần Diệp cũng xuống tới, cả hai cùng đi đến nhà hàng.
Dự định ban đầu của Tần Nguyệt sẽ ăn nhà hàng gần Tần Thị chỉ cách vài trăm mét nhưng Tần Diệp lại đề nghị “em có một một người bạn giới thiệu một nhà hàng này rất là nổi tiếng đồ ăn lại rất ngon hay chúng ta đến đó ăn thử đi, nhà hàng đó cũng không xa lắm đâu ạ” Tần Nguyệt cũng không từ chối.
Suốt chặng đường đi, Tần Diệp không ngừng luyên thuyên, cô chỉ ậm ừ cho qua không buồn để ý.
Tần Nguyệt không hiểu dù cô có đã tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, như vậy Tần Diệp vẫn cố gắng tìm vô số lý do để có thể tiến gần về phía cô.
Mất nữa giờ sau mới tới nhà hàng, Tần Nguyệt cũng phải cạn lời, cô tưởng nhà hàng cũng gần Tần Thị vậy mà đi mất nữa giờ đồng hồ để đến nơi này, không xa trong lời nói của Tần Diệp thật khác lạ.
Vừa bước vào nhà hàng, Tần Nguyệt cũng phải choáng ngộp với sự xa hoa lộng lẫy của nhà hàng này.
Quan sát một vòng cô liền quay sang nói với Tần Diệp:
“Tôi đi vệ sinh một lát, cô thích chỗ nào cứ phải chọn.”
Tần Diệp liền vui vẻ gật đầu đồng ý.