Giọng nói của người phụ nữ này rất quen thuộc không cần phải suy nghĩ Tần Nguyệt có thể đoán ra người bên kia là Ninh Khuê.
Bỗng trái tim Tần Nguyệt co thắt lại mạnh mẽ, môi cô mấp máy nhất thời nói không nên lời
“Là chị Tần Nguyệt phải không ạ.”
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc sau đó liền trả lời: “Phải!”
“Thật ngại quá! Anh Cận Trạch đã đi mua đồ không có ở đây khi nào anh ấy lên tới em sẽ chuyển lời đến anh ấy.”
Lời nói của Ninh Khuê nghe thì có vẻ rất bình thường nhưng rõ ràng cô ta đang ám chỉ Tống Cận Trạch đang ở bên cạnh chăm sóc cô ta.
“Được rồi.” Tần Nguyệt chỉ có thể đồng ý, bây giờ cảm xúc của cô rất xấu không thể suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
Nhận ra, Tần Nguyệt đang có ý định cúp máy, ở bên kia Ninh Khuê vội vàng nói thêm một câu, trong giọng nói lại chứa sự hoảng hốt.
“Chị đừng hiểu lầm! Do lúc nãy bệnh cũ của em tái phát cho nên anh Cận Trạch đã đến và đưa em đến bệnh viện, thật ra thì em và anh ấy không có gì với nhau chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Nghe có vẻ Ninh Khuê đang cố giải thích về mối quan hệ giữa mình và Tống Cận Trạch nhưng trong lời nói đó ẩn chứa bao nhiêu ám chỉ rằng Tống Cận Trạch có bao nhiêu lo lắng cho tình hình sức khỏe của cô ta.
“Tôi hiểu rồi.” Cúp máy bàn tay cô như không có sức lực mà buông thỏng xuống hai bên.
Cuộc gọi chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng đã khiến cảm xúc bên trong Tần Nguyệt thay đổi hoàn toàn, từ khuôn mặt hào hứng mong chờ bây giờ đã chuyển thành thất vọng.
Không phải nói sẽ đến ngay đây sao? Vì sao lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng của anh? Tất cả câu hỏi của Tần Nguyệt đều có câu trả lời rồi có trả lời rồi, Tống Cận Trạch đang ở bên cạnh Ninh Khuê dường như họ còn đang rất vui vẻ.
Vậy mà, cô vẫn như con ngốc đứng chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ.
Ở bệnh viện, ánh mắt Ninh Khuê nhìn vào màn hình điền thoại môi khẽ nhếch lên, cô ta mỉm cười khi mục đích của mình đã đạt được.
Có lẽ, bây giờ Tần Nguyệt đang rất đau lòng.
Nghĩ vậy, tâm trạng liền trở nên tốt nụ cười trên môi càng thêm sâu, trong ánh mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Để kế hoạch có thể thành công, Ninh Khuê đã phải vất vả nhịn ăn trong mấy ngày liền.
Trong lòng Ninh Khuê cảm thấy vị trí của mình hoàn toàn không thua Tần Nguyệt, chuyện tối nay đã minh chứng tất cả Tống Cận Trạch đối với cô ta còn rất quan tâm, điều đó càng khiến Ninh Khuê cho rằng suy nghĩ trước đó của mình hoàn toàn đúng.
Tần Nguyệt ơi! Tần Nguyệt! Cô chỉ là người thay thế tôi khi không tôi không có ở đây còn bây giờ tôi đã trở về cô cũng nên biết thân biết phận mà biến mất khỏi thế giới của Cận Trạch, anh ấy chỉ có thể là của tôi.
Cho dù có dùng tất cả thủ đoạn tôi cũng phải dành lại Cận Trạch từ tay cô.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Ninh Khuê liền biết Tống Cận Trạch sắp trở về, cô ta nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi áo vest của anh sau đó nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Cửa phòng mở ra, Tống Cận Trạch bước vào phòng trên tay còn cầm hộp cháo, lúc này Ninh Khuê giả vờ như bị tiếng động của Tống Cận Trạch đánh thức, bộ dáng mệt mỏi khuôn mặt nhợt nhạt, hàng lông mày cau lại, từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường bàn tay vẫn ôm bụng biểu thị bao tử vẫn còn rất đau.
“Em ăn đi.” Tống Cận Trạch đặt hộp cháo còn nóng hổi lên bàn, lúc nãy, Ninh Khuê kêu đói cho nên anh đã ra ngoài mua một hộp cháo cho cô ta.
Ninh Khuê đang ăn cháo sau đó giả vờ như mình vừa mới nhớ ra chuyện gì đó quay sang nói với Tống Cận Trạch.
“Lúc anh vừa ra ngoài chị Tần Nguyệt có gọi điện thoại đến em không dám nghe máy chắc chị ấy có việc cần tìm anh cho nên đã gọi rất nhiều cuộc.”
Vừa nghe đến Tần Nguyệt, Tống Cận Trạch liền lục lọi túi áo vest lấy điện thoại gọi cho cô nhưng lại không có ai nghe máy, anh đã cố gắng gọi thêm vài cuộc nữa kết quả đều như nhau.
Trong lúc Tống Cận Trạch đang còn mày mò với chiếc điện thoại của mình bên ngoài đã xuất hiện lách tách vài hạt mưa chỉ trong ít phút bầu trời đã bao phủ một trận mưa lớn, lúc này Tống Cận Trạch mới để ý đến cơn mưa bên ngoài, anh siết chặt điện thoại đang cầm trong tay.
Trời mưa rồi! Tần Nguyệt vẫn còn đang đợi anh, anh phải nhanh chóng đến đó.
Tống Cận Trạch vội cầm lấy chiếc áo vest quay lại nhìn Ninh Khuê đang ngồi im lặng ăn cháo.
“Ăn xong em nghĩ ngơi sớm đi, anh còn có công việc phải đi trước.” Nói xong Tống Cận Trạch không đợi Ninh Khuê trả lời liền lao ra khỏi cửa.
Bàn tay đang cầm lấy muỗng của Ninh Khuê buông ra, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Tống Cận Trạch, môi mỏng của cô ta khẽ cong lên.
Hai người còn có thể hạnh phúc được bao lâu.