Bát Gia Tái Thế


Thân Tú Thanh che mặt, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Trần Đức:
“Anh… anh dám đánh tôi?”
“Đánh cô có vấn đề gì sao?”
Trần Đức tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Thân Tú Thanh: “Đánh cô một tát thì hả giận một chút, đánh cô liên tục thì có thể cực kỳ hả giận”.

“Bốp!”
Nói đến đó, Trần Đức lại giơ tay lên, tát cô ta thêm một tát, tiếp đó đổi tay lại là một tát khác.

Vài cái tát liên tiếp giáng xuống, tát sau mạnh hơn tát trước.

Chẳng mấy chốc, cả khuôn mặt của Thân Tú Thanh đã sưng lên như đầu heo!
Sững sờ!
Thân Tú Thanh bị đánh đến nỗi sững
“Mày dừng lại!”, Liễu Thế Hải giận dữ hét lên, cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn cà phê, đập về phía Trần Đức.

Trần Đức không thèm quay đầu lại, một cước đá văng.

“Rầm!”

Liễu Thế Hải trực tiếp bay ra xa đập vào tường, đau đến mức không đứng dậy được, sắc mặt trắng bệch.

Bên cạnh.

Liễu Như Nguyệt ngây người.

Cô ấy không ngờ Trần Đức lại bá đạo như vậy!
Từ nhỏ đến giờ, cô ấy chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào bá đạo đến thế.

Mặc dù người bị đánh chính là bố mình, nhưng trong lòng cô ấy lại không hề có chút nào thương xót.

Loại người này nên bị đánh!
“Tôi nói rồi, có tôi ở đây, hai người không có tư cách ra vẻ đâu”.

Trần Đức đánh sướng tay rồi, trút được cơn giận trong lòng, lúc này mới dừng lại, đi đến bên cạnh Liễu Như Nguyệt: “Cô Liễu, nhanh đưa tôi đi gặp mẹ cô”.

“Vâng, vâng!”
Liễu Như Nguyệt sực tỉnh lại sau cú sốc, vội vàng đưa Trần Đức vào một căn phòng.


Trong phòng, trên một chiếc giường rộng rãi, mẹ của Liễu Như Nguyệt đang nằm trên đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặt lại.

Nếu không phải thỉnh thoảng có thế nhìn thấy tim nhấp nhô thì bà ấy trông chẳng khác gì người chết.

“Dì ấy bị cao huyết áp”.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Trần Đức cũng có thể đoán được tình trạng của La Ngọc Xuân.

Đây rõ ràng là do huyết áp quá cao dồn lên não, y học hay gọi là xuất huyết não.

Tinh trạng của La Ngọc Xuân đã rất nghiêm trọng, cho dù bây giờ có đưa đến bệnh viện thì cũng không chắc có thể cứu được.

Vừa nhìn thấy La Ngọc Xuân, nước mắt Liễu Như Nguyệt liền tuôn trào, ai có thể ngờ một gia đình êm đềm tốt đẹp lại trở nên như thế này vì một con bạc?
Đủ loại cảm xúc uất ức dồn dập ập đến khiến Liễu Như Nguyệt ngồi xổm trong góc, khóc nức nở.

“Cô Liễu, đừng lo lắng, bệnh của mẹ cô không phải hết phương cứu chữa”.

Trần Đức đi đến bên giường ngồi xuống, lấy ra một vài cây kim bạc, đâm vào mấy huyệt vị quan trọng trên đầu La Ngọc Xuân.

Đồng thời khí trong cơ thế anh cũng theo kim bạc đi vào, làm loãng máu trong đầu bà ấy.

Trong vòng chưa đầy ba phút, huyết áp của La Ngọc Xuân đã hạ xuống một cách hoàn hảo, sắc mặt của bà ấy trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận