Edit: Min
Xe chạy đến khu khách sạn nghỉ dưỡng và dừng lại ở ngoài sảnh, sinh viên và giáo viên đều xuống xe chào hỏi nhau.
Tia cực tím trên bãi biển rất mạnh, ánh mặt trời cũng rất gắt, may mà bên ngoài sảnh khách sạn có chỗ râm mát.
Sau khi Đào Nguyện lấy vali của mình ra, cậu chờ người do Ngụy Thế Thành sắp xếp đến đón.
Nhà trường đã đặt phòng cho tất cả giáo viên và học sinh từ trước, giáo viên đang xác nhận với nhân viên khách sạn, sau đó sẽ phát thẻ phòng.
Khu nghỉ dưỡng đều là khách sạn cao cấp, mà giá cả ở khách sạn này khá đắt cho nên cứ hai người sẽ ở chung một phòng.
Mặc dù giường riêng nhưng Đào Nguyện không muốn ở chung phòng với người khác, vừa hay khách sạn này là chi nhánh của Ưng Huy, và Ngụy Thế Thành đã sắp xếp phòng khác giúp cậu rồi.
Từ Thiếu Viêm xuống xe của Lưu Tu Kiệt rồi đi đến chỗ Lý Tái Hoa hỏi "Thưa thầy, bạn trai của em đã đặt phòng cao cấp rồi, em có thể ở với anh ấy không?"
Lý Tái Kỳ đang kiểm kê thẻ phòng trong tay, trả lời "Có thể." mà không hề ngẩng đầu lên.
Thật ra chuyện này căn bản không cần phải báo với giáo viên, mọi người đều là người trưởng thành rồi, giáo viên sẽ không quan tâm buổi tối bạn ngủ ở đâu.
Từ Thiếu Viêm vì muốn khoe khoang nên mới đi đến trước mặt giáo viên và nói trước mặt các sinh viên khác.
Chẳng qua có người thực sự đã đổ ánh mắt ghen tị về phía cậu ta, dù sao thì chuyện bạn trai đi cùng này vẫn rất ngọt ngào trong mắt một số người.
Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề bước nhanh ra từ đại sảnh, theo sau là mấy nhân viên.
"Đỗ thiếu gia." Người đàn ông trung niên mặc vest đứng trước mặt Đạo Nguyện, cung kính nói "Tôi là tổng giám đốc của khách sạn, tôi họ Triệu.
Thật sự xin lỗi, vừa rồi có chút việc trì hoãn nên không thể xuống đón cậu từ sớm.
Chúng tôi đã sắp xếp cho cậu một biệt thự hướng biển ở khu VIP theo lời dặn của chủ tịch Ngụy.
Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đến đó."
"Ừ." Đào Nguyện gật đầu rồi quay sang nói với Lý Tái Kỳ "Thưa thầy, em xin đi trước.
Em sẽ điểm danh khi tập hợp vào buổi chiều."
"Ừ," Lý Tái Kỳ sững sờ khi nhìn thấy tư thế của giám đốc, đến khi Đào Nguyện nói chuyện với hắn, hắn mới định thần lại và nhanh chóng nói "Đi đi."
Một chiếc xe của lễ tân khách sạn chạy đến, giám đốc Triệu đang định mở cửa để Đào Nguyện lên xe thì một chiếc xe tư nhân khác chạy tới dừng lại.
"Giám đốc Triệu, vừa hay ông ở đây, tôi không cần phải đi tìm ông nữa." Người trên xe bước xuống nói.
"Tôn tổng, sao ngài đến đây vào lúc này vậy?" Giám đốc Triệu kinh ngạc hỏi.
"Con gái của tôi nằng nặc đòi đến đây chơi, mà tôi thì chưa kịp đặt phòng, nghĩ rằng không phải là mùa cao điểm nên mới trực tiếp đến đây.
Ông xem coi có cách nào giúp tôi đặt hai phòng không." Lời nói Tôn tổng mang theo sự cưng chiều và bất đắc dĩ với con gái mình.
Con gái của hắn dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ngồi bên cạnh hẳn là bạn của cô nhóc.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ kêu người sắp xếp cho Tôn tổng, Tôn tổng ngài cứ vào ở là được." Giám đốc Triệu nói.
Tôn tổng cho con gái và bạn của cô nhóc xuống xe, đang định dẫn hai người đi vào thì nhìn thấy Đào Nguyện, cảm thấy hơi quen nên hỏi giám đốc Triệu "Vị này là?"
"Vị này chính là phu nhân chủ tịch tương lai của tập đoàn Ưng Huy chúng tôi, Đỗ thiếu gia." Giám đốc Triệu giới thiệu.
"Ồ ~" Tôn tổng lập tức nhớ ra cậu là ai, nói sao cậu lại quen như vậy, hắn đã từng thấy cậu ở trên tin tức "Đỗ thiếu gia, xin chào.
Tôi là Tôn Bân đến từ Công nghệ Mộc Dương, đã từng hợp tác vài lần với chủ tịch Ngụy."
"Xin chào." Đào Nguyện gật với ông.
"Tôi xin phép dẫn Đỗ thiếu gia đến biệt thự khu VIP trước, lát nữa tôi sẽ tiếp đón Tôn tổng." Giám đốc Triệu nói
"Ông làm việc của mình đi, không cần tiếp đón tôi.
Tôi đến đây nhiều lần nên quen thuộc rồi." Tôn tổng nói.
Giám đốc Triệu mở cửa xe, mời Đào Nguyện vào "Đỗ thiếu gia, mời."
Vali của Đào Nguyện đã được nhân viên cầm đi nên cậu trực tiếp lên xe.
Sau khi xuống xe, cô con gái mười mấy tuổi của Tôn tổng nhìn chiếc xe đã chạy đi nói "Ba, anh ấy chính là bạn đời tương lai của chủ tịch Ngụy sao? Nhìn thật trẻ trung xinh đẹp, hình như chỉ lớn hơn con có mấy tuổi thôi."
"Đương nhiên là trẻ trung xinh đẹp rồi, nếu không......." Tôn tổng suýt nữa đã lỡ lời, có một số lời nói cha không nên nói với con gái, huống chi bên cạnh còn có một đám người "Con nít thì đừng quan tâm nhiều như vậy, không phải muốn đến bãi biển chơi sao? Lên phòng thay quần áo xong rồi xuống, nhanh đi với bạn của con đi."
Con gái của Tôn tổng liền nắm tay bạn mình bước nhanh vào sảnh khách sạn.
Tôn tổng đưa chìa khóa xe cho nhân viên, sau khi hắn đi vào đại sảnh, các học sinh lại bắt đầu xì xào bàn tán.
"Công nghệ Mộc Dương? Có phải là Công nghệ Mộc Dương nổi tiếng thường xuất hiện trên kênh kinh tế không? Đó cũng là một công ty lớn, không ngờ ông ấy lại kính trọng Đỗ Thanh Vũ như vậy."
"Đương nhiên rồi, mặc dù Công nghệ Mộc Dương lớn nhưng vẫn thua xa tập đoàn Ưng Huy.
Người ta là phu nhân chủ tịch tương lai đó, bộ không thấy ngay cả tổng giám đốc của khách sạn cũng đích thân dẫn người ra đón sao?"
"Hâm mộ quá đi.
Gì mà phu nhân chủ tịch tương lai, rồi còn có thể ở biệt thự hướng biển nữa.
Chúng ta thì chỉ có thể ở phòng tiêu chuẩn, thậm chí còn không có tầm nhìn ra vườn."
"Loại chuyện này không nên hâm mộ.
Vì ngoài tài giỏi ra thì còn phải may mắn nữa.
Nhà giàu không phải muốn vào là vào đâu."
"Tôi nghe nói bây giờ Đỗ Thanh Vũ bán một bức tranh là có thể mua một căn biệt thự đó.
Bản thân cậu ấy cũng coi như là người giàu rồi, còn được gả vào nhà giàu nữa.
Số mệnh của cậu ấy tốt ghê."
"Lúc trước còn có người nói nhà cậu ấy phá sản, sắp đóng không nổi học phí.
Không biết đứa ngu nào truyền ra lời đồn này nữa."
"Tôi cũng muốn ở biệt thự hướng biển~."
"Tôi từng ở biệt thự hướng biển rồi, tuy giá chát nhưng mà bỏ tiền ra là có thể ở.
Nhưng biệt thự trong khu VIP thì không phải có tiền là có thể ở."
"Nhà cậu giàu vậy mà còn thấy chát, vậy là nó rất đắt rồi."
Từ Thiếu Viêm chua xót trong lòng, khi cậu ta quay sang nhìn Lưu Tu Kiệt, thấy anh ta đang thất thần và mất mát thì càng khó chịu hơn.
Những gì cậu ta nỗ lực muốn có Đỗ Thanh Vũ đều dễ dàng đạt được, ông trời thật không công bằng mà.
Đào Nguyện lên lầu đi vào phòng ngủ chính, đứng ở ban công ngắm cảnh biển một lúc, sau đó xoay người định đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Vừa đi đến giường thì một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm ngang eo đột nhiên từ trong phòng tắm đi ra, hù cậu sợ đến ngã xuống giường.
Cậu chỉ vào người nọ nói "Chú, chú, sao chú lại ở đây?"
"Ngạc nhiên không, bất ngờ không?"
"Ngạc nhiên cái đầu chú, làm em sợ muốn chết." Đào Nguyện hỏi "Không phải buổi sáng chú đã lên máy bay ra nước ngoài sao?"
"Tôi lùi thời gian lại, không phải em muốn tôi đến đây với em à? Nên bây giờ tôi ở đây với em." Ngụy Thế Thành ném khăn lau tóc.
"Nếu chú nói sớm là có thể đi với em thì em đã không đi chung với bọn họ rồi." Đào Nguyện nhịn không được oán giận khi nhớ đến mấy lời tám chuyện về mình suốt cả quãng đường.
"Tại tôi muốn làm cho em ngạc nhiên mà." Ngụy Thế Thành đi tới và ôm lấy cậu.
Đào Nguyện duỗi tay ôm lấy vòng eo cường tráng của Ngụy Thế Thành, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn sâu của hắn.
Cậu đột nhiên cảm thấy chân hơi nhột, giống như bị thứ gì đó lông xù cọ vào vậy.
Cậu nhấc chân lên rồi nghi hoặc nhìn xuống "Gì vậy?! Bự, bự quá......."
"Chó mà em muốn." Ngụy Thế Thành nói "Tôi đặc biệt mua cho em đó."
Nhìn con chó trắng siêu lớn ngồi ở bên giường, Đạo Nguyện bất đắc dĩ nói "Em nói giỡn mà chú thật sự mua cho em một con chó hả? Em có phải là phu nhân thật đâu."
Đào Nguyện oán giận thì oán giận, nhưng vẫn không nhịn được vươn tay xoa xoa con chó lớn màu trắng.
"Con chó này tên gì vậy? Nó có tên không?" Đào Nguyện hỏi.
"Nó tên Phu Nhân." Ngụy Thế Thành trả lời.
"Chú chửi em là chó hả?!" Đào Nguyện kích động chống nạnh đứng trên giường chất vấn hắn, lúc này trông cậu thật sự rất giống một người đàn bà chanh chua.
Hai ngày trước cậu nói giỡn kêu Ngụy Thế Thành mua cho cậu một con chó, để cậu có thể sành điệu giống như một quý phu nhân đi du lịch.
Ai biết Ngụy Thế Thành thật sự mua cho cậu một con chó, lại còn đặt tên là Phu Nhân nữa chứ.
Ngụy Thế Thành kéo cậu ôm vào lòng "Em không phải phu nhân, em là tiểu thiếu gia của tôi."
Đào Nguyện bị Ngụy Thế Thành đè dưới thân hôn sâu, liếc mắt thấy con chó đang nhìn bọn họ, cậu liền vỗ vỗ bả vai Ngụy Thế Thành ngượng ngùng nói "Nó đang nhìn chúng ta kìa."
"Cho nó nhìn đi, nó thấy cũng sẽ không nói ra ngoài." Ngụy Thế Thành cởi quần của cậu "Nào, nhấc chân lên, Daddy đút em uống sữa."
Dù chỉ là một con chó nhưng cảm giác bị nhìn này khiến Đào Nguyện trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
..................
Giữa trưa trời nắng không gắt lắm, tất cả sinh viên đều phải tập hợp ở đại sảnh, sau đó thì lên ngọn núi gần đó để chụp ảnh.
Đào Nguyện định mang Phu Nhân theo, mặc dù Ngụy Thế Thành nói rằng con chó này đã được huấn luyện đặc biệt rồi, nó sẽ không chủ động tấn công người và còn có thể bảo vệ cậu.
Nhưng Đào Nguyện vẫn tròng dây dắt chó và đeo rọ mõm cho nó.
Đào Nguyện cảm thấy có người chính là rất sợ chó, người ta không thể biết được liệu con chó của bạn có cắn hay không.
Dù biết chó hiền lành nhưng chỉ cần bạn có tâm lý sợ chó thì bạn vẫn sẽ cảm thấy sợ thôi.
Vì vậy, mặc kệ thế nào, chỉ cần dẫn chó ra ngoài thì nhất định phải tròng dây dắt chó và đeo rọ mõm cho nó.
Ít nhất phải để người khác nghĩ rằng con chó này sẽ không làm tổn thương tới họ.
Đào Nguyện dắt chó ra sân biệt thự, sau đó lên xe đi đến sảnh khách sạn tập hợp.
Ngụy Thế Thành ở trong biệt thự vừa xử lý công việc vừa chờ cậu về.
Đào Nguyện xuất hiện cùng chú chó siêu bự đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Bản thân cậu là tâm điểm của trường nên không có sinh viên nào ngạc nhiên khi thấy cậu.
Nhưng những khách hàng khác trong khách sạn lại không thể không nhìn cậu khi họ đi ngang qua sảnh.
"Chó ở đâu ra vậy?" Lý Tái Hoa kinh ngạc nhìn con chó bự rồi hỏi, không biết cậu kiếm đâu ra một con chó to như vậy chỉ trong một buổi trưa.
"Bạn trai em tặng." Đào Nguyện ngắn gọn trả lời.
Mọi người có mặt đều biết bạn trai của cậu là ai.
Ngay cả khách sạn này cũng là của bạn trai cậu, nên không có gì phải ngạc nhiên khi cậu đi ra ngoài với một con chó cả.
Mấy bạn nữ thích chó nhìn thấy con chó bự màu trắng đang đeo rọ mõm liền muốn đi qua sờ, nhưng vì là chó của người khác nên các cô chỉ nghĩ thôi chứ không làm.
Khi bạn nhìn thấy con chó của người khác, nếu bạn không đặc biệt quen thuộc với nó thì tốt nhất là không nên chạm vào nó, đây là lẽ thường.
Nơi này tuy là một vùng biển nhưng lại được bao bọc bởi những dãy núi liên tiếp, và trên núi có rất nhiều công trình kiến trúc cổ kính.
Vì là danh lam thắng cảnh và khu nghỉ dưỡng nên thực vật trên núi được chăm sóc rất tốt, còn có rất nhiều vườn cây cảnh.
Đường lên núi dễ đi nhưng sẽ khá mệt, tuy nhiên cũng có thể trực tiếp đi lên bằng cáp treo.
Dù trên núi có camera giám sát khắp nơi nhưng vẫn tiềm ẩn rất nhiều yếu tố bất trắc.
Để tránh tình trạng đám sinh viên chạy lung tung, mỗi khi đến một điểm tham quan thì phải tập hợp một lần dưới sự hướng dẫn của giáo viên.
Sau khi tản ra cũng chỉ có thể hoạt động ở gần đó, hết gian thì phải tập hợp lại để đi đến điểm tham quan tiếp theo.
Đào Nguyện dắt Phu Nhân một mình đi cáp treo, sau khi cáp treo dần lên cao, cậu lấy máy ảnh từ trong ba lô ra, quỳ một chân xuống ghế rồi chụp phong cảnh dưới núi.
Điểm tham quan đầu tiên là một ngôi chùa vô cùng hùng vĩ, trong chùa nghi ngút khói hương.
Bởi vì nghe nói chùa này rất linh nên dù không phải mùa cao điểm tham quan nhưng vẫn có rất đông khách hành hương đến chùa.
Lưu Tu Kiệt vẫn luôn ở bên cạnh Từ Thiếu Viêm, nhưng ánh mắt của anh ta lại luôn bất giác nhìn Đào Nguyện.
Đương nhiên là Từ Thiếu Viêm cảm nhận được anh ta đang lơ đãng, nên không ngừng tìm kiếm chủ đề để thu hút sự chú ý của anh ta.
Sau khi tập hợp và điểm danh xong, tất cả mọi người đều tản ra hoạt động tự do.
Có tốp năm tốp ba chạy đi bái Phật xin sâm, hoặc là đến khu mở chụp ảnh để chụp ảnh.
Đào Nguyện không vào chính điện của chùa vì đang dắt chó, cậu đứng bên ngoài nhìn tượng Phật cao lớn uy nghiêm, chợt cảm giác tượng Phật hơi chớp mắt.
Cậu lắc lắc đầu, nghĩ rằng chắc mình xuất hiện ảo giác rồi, sau đó dắt Phu Nhân đến nơi khác chụp ảnh.
Giữa hai ngọn núi có một cây cầu treo rất dài, Đào Nguyện ở giữa cầu treo chụp được rất nhiều ảnh, sau đó dắt Phu Nhân về.
Lưu Tu Kiệt đang đứng bên cạnh cây cầu treo, dáng vẻ giống như đang đợi cậu.
Xung quanh cây cầu treo không có ai khác, xem ra là anh ta đặc biệt đi theo cậu đến đây.
"Anh muốn nói chuyện với em." Lưu Tu Kiệt nhìn Đào Nguyện.
Đào Nguyện không muốn để ý tới anh ta một chút nào, nhưng lại bị anh ta chặn đường "Có câu chó ngoan không cản đường, anh thua cả con chó của tôi à?"
"Em có thể đừng làm lơ anh như vậy được không, anh thích em, dù chỉ làm bạn thôi cũng không được sao?" Lưu Tu Kiệt cảm thấy rất tủi thân, điều kiện của anh ta cũng đâu có tệ, trong trường có rất nhiều thích anh ta, tại sao chỉ có một mình Đào Nguyện là làm lơ sự tồn tại của anh ta vậy.
"Tôi không có thời gian để ý đến anh.
Bạn trai tôi bây giờ đang ở trong biệt thự, chú ấy hẳn là có thời gian nói chuyện với anh đó.
Hay là tôi gọi cho chú ấy để hai người tâm sự với nhau ha?" Đào Nguyện nói.
Những gì Lưu Tu Kiệt muốn nói đều bị chặn lại trong cổ họng, không nói ra được cũng không nuốt được khiến anh ta rất khó chịu.
Anh ta đương nhiên không có dũng khí để nói chuyện với Ngụy Thế Thành rồi.
Mặc dù dựa theo bối phận thì anh ta nên gọi Ngụy Thế Thành một tiếng chú họ.
Nhưng kêu anh ta đứng trước mặt Ngụy Thế Thành nói mình muốn cạnh tranh công bằng với hắn, mượn mười lá gan anh ta cũng không dám.
Lưu Tu Kiệt cảm thấy không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Đào Nguyện, không muốn để cậu đi như vậy.
Phu Nhân vốn đang ngồi tựa như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt của anh ta, nó đột nhiên đứng lên rồi phát ra tiếng gầm gừ khàn từ cổ họng, như thể đang chuẩn bị tấn công.
"Mặc dù con chó của tôi đeo rọ mõm rồi nhưng móng vuốt của nó rất khoẻ.
Nếu nó làm anh bị thương thì đừng trách nó." Đào Nguyện nói.
Dây dắt chó trong tay Đào Nguyện được kéo dài ra, Phu Nhân đột nhiên tiến lên khiến Lưu Tu Kiệt bị dọa và né tránh theo bản năng.
Sau khi anh ta tránh ra thì Phu Nhân dừng lại.
Đào Nguyện dắt Phu Nhân đi qua, khi đi qua một chỗ rẽ, nhìn thấy Từ Thiếu Viêm đứng đó thì dừng lại nói "Quản bạn trai của cậu cho tốt vào, nếu anh ta lại đến làm phiền tôi, tôi sẽ thả chó cắn người.".