Edit: Min
Một tháng sau, Hạ Lập Viễn đã có thể về nhà tĩnh dưỡng, tốc độ hồi phục của hắn thật sự đáng kinh ngạc, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đều cho rằng đây là do thể chất của hắn.
Hạ Lập Viễn cuối cùng cũng có thể về nhà, người nhà họ Hạ đều rất vui vẻ.
Vợ chồng Hạ Hoài Dân hỏi bác sĩ rằng liệu Hạ Lập Viễn còn có thể quay lại quân đội hay không.
Bác sĩ lắc đầu tiếc nuối nói "Tôi e rằng không thể, lúc đầu chúng tôi nghĩ rằng anh ấy thậm chí không thể ngồi dậy được, nhưng xét theo tình trạng hồi phục hiện tại, tích cực điều trị và phục hồi chức năng, mấy năm sau, vẫn có thể đi lại bằng nạng, nhưng chắc chắn sẽ không thể đi lại như người bình thường và cũng không thể vận động quá mạnh."
Hạ Hoài Dân nhíu mày, vẻ mặt đầy phiền muộn, cuộc đời binh nghiệp của con trai mình cứ như vậy kết thúc, nếu để nó biết được thì e rằng sẽ rất khó chấp nhận kết quả này.
Tô Lan cũng biết với tính cách của con trai mình, nếu sau này không thể làm một quân nhân nữa thì hắn có thể sẽ khổ sở cả đời
"Lập Viễn có thể sống sót, nếu sau này còn có thể xuống đất đi lại thì chúng ta nên cám ơn trời đất.
Chuyện khác, đừng cưỡng cầu vậy." Tô Lan nhìn Hạ Hoài Dân, tự an ủi bản thân và cũng an ủi chồng.
Hai vệ binh hợp lực để nâng Hạ Lập Viễn lên xe lăn.
Hạ Lập Viễn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể về nhà.
Nhìn thấy ba mẹ bước vào, Hạ Lập Viễn nhạy bén phát hiện mắt mẹ có chút đỏ lên, vẻ mặt cũng rất miễn cưỡng.
Hôm nay hắn xuất viện về nhà, lẽ ra mẹ hắn nên vui vẻ mới đúng.
"Bác sĩ nói thế nào?" Hạ Lập Viễn nhìn ba hắn hỏi, tuy rằng cha hắn vẫn luôn nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt cũng đầy phiền muộn và tiếc nuối.
Hắn biết, ít nhất ba hắn sẽ không giấu giếm hắn bất cứ điều gì.
"Chúng ta về nhà đi, về nhà rồi nói." Tô Lan biết tính tình của chồng nhất định sẽ không nói dối con trai, ông sẽ cảm thấy đã là đàn ông con trai thì phải chấp nhận những gì nên chấp nhận.
Nhưng bà lại cảm thấy có thể kéo dài thời gian bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cho hắn biết chậm chút thì hắn cũng chậm chịu sự dày vò trong lòng.
"Ba, bác sĩ nói thế nào, có phải con không thể đứng dậy nữa không?" Hạ Lập Viễn nhìn ba mình và hỏi lại lần nữa, trong khoảng thời gian này, hắn biết từ những lời của bác sĩ rằng mình khó có khả năng hồi phục.
"Bác sĩ nói, chỉ cần con tích cực phối hợp điều trị thì vẫn có thể đứng lên, chỉ là......." Hạ Hoài Dân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói một cách mơ hồ "Chỉ là sau này, không thể vận động quá mạnh nữa."
"Cho nên......, con không thể quay lại quân đội, cũng không thể dẫn quân nữa, đúng không?" Hạ Lập Viễn tự mình nói ra những điều mà ba hắn không thể nói, hắn nắm chặt tay, trong lòng như bị sét đánh.
Ý nghĩa của cuộc đời hắn đã mất rồi, sống hay chết thì có gì khác nhau đâu?
Đào Nguyện đứng ở một bên nhìn bầu không khí áp lực và buồn bã này, nhưng không thể nói ra rằng mình có thể giúp Hạ Lập Viễn hoàn toàn khỏi bệnh.
Cho dù bây giờ cậu nói ra thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin, ai lại không tin lời bác sĩ mà lại tin lời của một người tự học đông y chứ?
Sau khi trở về nhà họ Hạ, để không làm cho bà cụ lo lắng, bọn họ đều mạnh mẽ vực dậy tinh thần và thể hiện trông rất vui vẻ.
Ba con Hạ Hoài Dân và Hạ Lập Viễn quanh năm chỉ có một biểu cảm, ai cũng quen rồi, khi không muốn người khác nhìn ra suy nghĩ của mình thì người khác khó nhìn thấy.
Hạ Lập Viễn cuối cùng cũng về nhà, bà cụ rất vui mừng, nắm tay Đào Nguyện không buông, nói rằng nhờ cậu mà Hạ Lập Viễn mới tỉnh dậy nên muốn tặng cho cậu bảo vật dưới đáy hòm của mình.
Đào Nguyện muốn từ chối, nhưng Tô Lan cũng khuyên cậu hãy nhận đi, nói rằng đây là tấm lòng của bà cụ, cho nên cậu đành nhận lấy.
Sau bữa tối, Hạ Lập Viễn cùng ba và ông nội của hắn trò chuyện trong thư phòng một lúc lâu rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhà họ Hạ chiếm diện tích rất lớn, ngoài tiền sảnh là năm toà nhà hai tầng, Hạ Lập Viễn ở toà nhà giữa.
Phòng của hắn vốn là ở lầu hai, nhưng đi xe lăn lên xuống rất bất tiện, vì vậy sau khi trở về liền sống ở lầu một.
Đào Nguyện vốn ở phòng của Hạ Lập Viễn trên tầng hai, sau khi mọi người đều về phòng nghỉ ngơi vào buổi tối, cậu lẻn xuống phòng Hạ Lập Viễn ở tầng một, còn đi tắm trong phòng tắm của phòng hắn.
Đào Nguyện đi ra từ phòng tắm sau khi tắm xong, mặc đồ ngủ đứng cạnh mép giường lau tóc.
Hạ Lập Viễn ngẩn người dựa vào đầu giường, Đào Nguyện nhìn bộ dáng này của hắn, biết hắn nhìn như vô cảm nhưng trong lòng khẳng định rất thống khổ.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả, hiện tại cậu không muốn nói gì nhiều, nói rồi cũng chưa chắc hắn sẽ tin.
Sau khi lau khô tóc, Đào Nguyện xốc chăn lên giường, Hạ Lập Viễn đột nhiên hoàn hồn quay đầu nhìn cậu.
"Sao vậy?" Đào Nguyện nhìn lại hắn.
"Em ngủ với tôi?" Hạ Lập Viễn trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, bởi vì mẹ hắn đã nói cho hắn biết sở dĩ bọn họ kết hôn là vì bà nội của hắn nhất quyết muốn người ta tới xung hỉ, và vị hôn thê trước của hắn đã kết hôn với người khác rồi.
Cuộc hôn nhân giữa họ ngay từ đầu đã nói rõ chỉ là hữu danh vô thực, và hai năm sau sẽ phải thả người ta đi.
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em không ngủ với anh thì ngủ với ai?" Đào Nguyện cũng nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
"Mẹ đã nói với tôi mọi chuyện rồi, dù sao em cũng là ca nhi, vẫn phải trong sạch.
Nếu em ngủ với tôi, chồng tương lai của em có thể sẽ không có suy nghĩ tốt về em." Hạ Lập Viễn nói một cách nghiêm túc.
"Em sẽ không có chồng khác.
Em đã nói với mẹ rồi, rằng hai năm sau em sẽ không ly hôn." Đào Nguyện nói "Hơn nữa, em đã nhìn thấy và chạm vào cơ thể của anh rồi, ngủ chung dưới một cái chăn thì có sao đâu? Không phải các cặp vợ chồng đều ngủ trên một chiếc giường à?"
Hạ Lập Viễn cũng có suy nghĩ giống với ba mẹ mình, nếu hắn vẫn là một người toàn vẹn, hắn tự nhiên sẽ không ngại có một người vợ nhỏ như vậy.
Dù sao sau khi trải qua khoảng thời gian ở chung, hắn cảm thấy người vợ này rất hợp ý hắn, cậu không nói nhiều và làm việc gì cũng gọn gàng.
Khi cả hai ở cạnh nhau, dù không nói gì nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng bây giờ hắn như thế này, chắc chắn sau này hắn sẽ không thể cho cậu hạnh phúc mà một người vợ xứng đáng được hưởng.
Hắn đã nói chuyện kỹ lưỡng với ba mình và đã biết hết những điều cần biết, trong nửa sau của cuộc đời, hắn thậm chí không thể có con riêng của mình.
Tuy ba hắn nói rằng bọn họ có thể giúp hắn nhận con nuôi, nhưng là một người bình thường, cậu nhất định muốn có con riêng của mình, hắn sao có thể vì bản thân mình mà làm mất đi quyền lợi này của cậu được?
"Mau ngủ đi, anh mở đèn em không ngủ được." Đào Nguyện nằm xuống nói.
Đã rất muộn rồi, Hạ Lập Viễn cũng không thể đuổi cậu ra ngoài, dù sao thì trong khoảng thời gian ở bệnh viện đều là cậu chăm sóc mình, hắn đành phải tắt đèn bàn, cố gắng giữ khoảng cách với cậu, sau đó nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lập Viễn ngủ chung giường với ai đó, không biết có phải do ban đêm mà khứu giác của hắn trở nên nhạy bén hơn hay không, người bên cạnh có mùi thơm rất dễ chịu.
Hắn quay đầu lại, nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, nhìn khuôn mặt tinh xảo lại lán mịn kia, trong lòng có một tia rung động không thể giải thích được.
Hắn có thể ích kỷ mà giữ cậu lại bên cạnh mình được không? Vì rất khó để tìm được một người phù hợp có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Thật đáng tiếc khi hắn đã biến thành như vậy mới gặp được người khiến hắn hài lòng như thế.
Đào Nguyện bất giác di chuyển cơ thể trong nửa mơ nửa ngủ, áp chặt vào người Hạ Lập Viễn, mặt còn cọ cọ vai hắn.
Cách một lớp vải mỏng, Hạ Lập Viễn có thể cảm nhận được khuôn mặt cậu mịn màng đến dường nào.
Kề sát vào người hắn cũng mềm mại và bóng loáng, hương thơm cũng càng rõ ràng hơn.
Hạ Lập Viễn đưa tay lên và chạm vào khuôn mặt đã không còn bằng phẳng của mình.
Sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn chưa soi gương, nhưng từ ánh mắt của một số người, hắn có thể chắc chắn rằng khuôn mặt này nhất định đã không còn như trước nữa.
Đào Nguyện dậy từ sáng sớm và tự tay nấu bữa sáng cho Hạ Lập Viễn.
Người đàn ông của cậu đang đau khổ, hắn đoán chừng còn muốn đau khổ thêm một thời gian nữa, cho nên cứ đối xử với hắn tốt hơn ở những khía cạnh khác vậy.
Tô Lan đi ngang qua phòng bếp và bị mùi thơm hấp dẫn, vừa bước vào đã nóng lòng hỏi "Bữa sáng hôm nay làm món gì, sao thơm vậy?"
Đứng ở một bên, đầu bếp chảy nước miếng trả lời "Bà chủ, là mợ đang nấu bữa sáng cho cậu chủ ạ."
"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Đào Nguyện quay đầu chào Tô Lan.
"Buổi sáng tốt lành, con làm món ngon gì vậy? Mùi thơm quá." Tô Lan bước tới nhìn.
"Con làm bánh bao súp, cháo rau và bánh ngọt ạ.
Bánh này không có dầu mỡ, mẹ và ông bà cũng ăn một ít đi."
"Được được, thật vất vả cho con, sáng sớm đã dậy làm bữa sáng rồi."
"Không vất vả đâu mẹ." Đào Nguyện cười cười.
Nhìn thấy trên bếp có một cái ấm đun nước, Tô Lan tò mò mở ra ngửi thử, lập tức nuốt nước bọt nói "Đây là loại canh gì? Có thả dược liệu, mùi rất thơm."
Bản thân Tô Lan cũng thích nấu canh, thường cho thêm một ít dược liệu vào trong canh, bà thích uống loại canh có mùi thơm dược liệu này.
"Đây là canh bồ câu đặc biệt nấu cho Anh Lập Viễn.
Trong đó có một số loại dược liệu rất tốt cho vết thương của anh ấy, nhưng những loại dược liệu này không tốt cho người thường uống." Đào Nguyện nói.
Tô Lan gật đầu, đậy nắp lại nói "Lập Viễn nhà chúng ta thật là có lộc ăn."
Bởi vì làm hơi nhiều món ăn sáng, Đào Nguyện một mình không xử lý được nên đã gọi hai người giúp việc đến giúp mang bữa sáng lên phòng.
Vừa mở cửa phòng, cậu đã nghe thấy tiếng kính vỡ phát ra từ phòng tắm.
Hai người giúp việc đều sững sờ, ngơ ngác nhìn Đào Nguyện, không biết phải làm sao.
Đào Nguyện nhìn hai người nói "Sau khi đi ra ngoài, hai người không được nói cho cả nhà biết, hiểu chưa?"
Hai người giúp việc gật đầu, đặt đồ ăn xuống rồi rời đi.
Đào Nguyện bước vào phòng tắm, nhìn thấy Hạ Lập Viễn đang đứng trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, những mảnh gương trên tường rơi khắp nơi và mu bàn tay đang chảy máu.
"Xả xong rồi thì ra ngoài ăn sáng đi, ăn no mới có sức xả tiếp." Đào Nguyện bình tĩnh nói.
Hạ Lập Viễn thở dốc, hắn lùi lại nửa bước, hai chân yếu ớt ngã xuống xe lăn.
Đào Nguyện bước đến và đẩy hắn ra khỏi phòng tắm.
Khi chuẩn bị đến gần bàn tròn, Đào Nguyện nói "Mấy món này là em làm từ sáng sớm và mất rất nhiều công sức.
Nếu anh dám đánh đổ nó hoặc dám không ăn, em nhất định sẽ khiến anh hối hận."
Đào Nguyện đẩy hắn đến cạnh bàn, sau đó ngồi xuống đối diện hắn, nói với khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt hung dữ "Anh tự ăn hay em đút cho anh?"
Hạ Lập Viễn vốn đang có nhiều cảm xúc thăng trầm, nhìn Đào Nguyện ngây người, hắn không ngờ cái người trông hiền lành và ít nói này cũng có lúc hung dữ như vậy.
Mặc dù dáng vẻ trừng mắt của cậu không có chút lực trấn áp nào với hắn cả, và nó còn khiến hắn cảm thấy hơi đáng yêu nữa.
Đào Nguyện thấy hắn cầm đũa lên, liếc nhìn bàn tay bị thương của hắn, cậu kìm lại ý muốn giúp hắn xử lý vết thương, cũng cầm đũa lên ăn.
Hạ Lập Viễn nhịn không được hỏi "Em không thấy đáng sợ sao? Nhìn vẻ mặt như vậy, em vẫn có thể ngủ với tôi ư?"
Đào Nguyện nhìn hắn nói "Cho nên anh quan tâm gương mặt của mình hơn là sau này không được làm một người quân nhân nữa hả? Anh cũng có dựa vào mặt để kiếm sống đâu."
Thật ra, trong lòng Đào Nguyện biết rất rõ Hạ Lập Viễn là một người rất ẩn nhẫn, hắn có thể nhịn đến mới bùng nổ là bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt của mình, trở thành cọng rơm cuối cùng làm hắn suy sụp.
Hạ Lập Viễn đã sớm biết rằng khuôn mặt của mình chắc chắn không còn giống như trước nữa, nhưng không ngờ lại bị hủy hoại như vậy.
Khuôn mặt này ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy ghê tởm, tại sao cậu lại có thể đối diện với nó như một khuôn mặt bình thường chứ?
Hạ Lập Viễn nhìn thấy điều bất thường trong mắt của các bác sĩ và y tá, và cả những người giúp việc gia đình.
Thậm chí ông bà và ba mẹ hắn cũng nhìn khuôn mặt hắn với ánh mắt đau lòng, vì sao chỉ có cậu là không hề để ý một chút nào, hại hắn cho rằng khuôn mặt của mình cũng không quá mức xấu xí.
Đào Nguyện nhìn hắn hồi lâu, đặt đũa xuống, nghiêm túc nói "Có một số việc, em chỉ nói một lần, tin hay không thì tùy anh, nhưng em sẽ không trả lời lại cho anh.
Em không quan tâm anh biến thành bộ dáng gì, ngay cả khi anh hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể nằm ở trên giường và cả đời đều không thể tốt lên, em cũng sẽ sống với anh.
Hơn nữa em tin rằng anh có thể tốt lên, nên em xin anh cũng phải có niềm tin vào bản thân mình.".