CHƯƠNG 5:
Ngày hôm nay với nó thật hạnh phúc,được ở bên gia đình mà nó đã xa trong hai năm ,vui vẻ nói chuyện.Nó kể bao nhiêu là chuyện về pama nuôi,về anh hai nó cho pama nó nghe,còn ba mẹ nó ngồi nghe con gai cưng của họ kể chuyện,với họ bây giờ thấy con gái vui vẻ,vẫn sông mạnh khỏe như vậy là điều tốt nhất mà ông trời ban tăng cho họ rồi,nghe con gai kể về Kai là họ lại hêt long khen ngợi cậu bé đẹp trai lại thông minh.Trong lúc ấy,ông nội của nó đứng đậy đi thăm quanh ngôi nhà nơi cháu gái ông sống trong hai năm nay.Đi đến một chiếc tủ kính bên trong đầy là ảnh gia đình,ông lướt qua những bức ảnh và rồi chợt dừng lại trước một tấm ảnh,trong ảnh là hai vợ chông trẻ cùng đứa con của họ chụp cùng một nhười đàn ông trung niên chạc tuổi ông.Ông nhìn chằm chằm vào người trung niên kia mắt cay cay,kia chính là người anh em tốt cũng là cấp dưới trung thành mà ông tin tưởng nhất đã chết cách đây 4 năm vì cứu ông.
(quay về quá khứ một ti các bạn nhé)
Ông Hoàng(tên ông nội nó)và ông Tùng(người trung niên trong ảnh) là hai người bạn thân chơi với nhau từ rất lâu.Ông Tùng là người anh em cũng như cấp dưới mà ông tin tưởng nhất,ông tùng giúp ông Hoàng quản lí mọi việc quan trọng trong đó có cả bang hội mà ông Hoàng lập ra để thuận tiện cho công việc và là một trong những bang hội đứng đầu trong thế giới ngầm.Trong một vụ làm ăn bang của ông Hoàng giao chiến với một bang mạnh khác,ông Hoàng bị bắn lén,nhưng ông Tùng đã đưa người ra hứng chọn viên đạn.Trong lúc hấp hối ông Tùng nói:”Chăm sóc gia đình con trai, nhất là cháu trai giùm tôi, người nối dõi duy nhất của dòng họ Phạm Anh.”Để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bạn,ông Hoàng tim kiếm gia đình con trai ông Tùng nhưng không có tin tức
Ông cầm bức ảnh đến và hỏi Kai:
-Bức ảnh này là sao vậy?
-Dạ,đây là ảnh con với pama chụp cùng ông nội.Kai ngập ngừng rồi nói tiếp:-ông nội hay bận việc nên rất ít khi ở nhà chơi với con.Một lần ông về vào dịp sinh nhật con cả nhà cùng chụp,nhưng sau đó một tuần thì ông qua đời.
Ông Hoang nhớ lại cái lần ông Tung nhất đinh xin nghỉ phép bằng được thì ra là về thăm cháu trai,ông đâu ngờ đó là lần cuối ông gặp đứa cháu yêu của mình.Ông kể lạ mọi chuyên ọi người nghe,Kai hết sức ngạc nhiên,ông nội mình là bạn ông nội của em gái,pama đã từng nói nhìn em gái rất quen hình như đã gặp ở đâu mà không nhớ ra,bản thân Kai cung nghĩ mình đã gặp em gái trước khi pama cứu em.
-Đúng là họ Nguyễn ta đã nợ Phạm Anh rât nhiều.Ônh nó thầm thì
Papa nó lên tiếng;-ba à ,đến lúc đưa cháu về nhà rồi
-Về nhà?Vậy còn anh Kai thì sao?con không muốn bỏ anh lại đâu.Nó dãy nảy
-Miu ngoan về nhà cùng pama,anh hai ở đây đây là nhà anh mà.Anh nó khuyên.
-Không em không muốn bỏ anh lại.Nó nức nở
-Kai,hay con về cùng chúng ta đi.Ông nó bất ngờ lên tiếng
-Ba! Con muốn nhận Kai làm con nuôi,thằng bé còn nhỏ hơn nũa pama lại vừa qua đời cần có người chăm sóc.Mama nó nói
-Vậy thì làm theo ý con/mình đi.Papa/ông nội nó đông thanh
-Kai về sống với chung ta nha con? Mama nó quay sang hỏi Kai
-Anh hai đồng ý đi,đồng ý đi
-Con là anh của Miu cũng là con của chúng ta,chúng ta nợ gia đình con rất nhiều.Hãy về sống với gia đình ta,chung ta yêu con như Miu vậy(chẳng pit từ bao giờ mà ai cung gọi nó là Miu).Papa nó nói
-Mọi người không cần lo cho con đâu con tự lo được mà
-Vậy thì coi như con giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện cuối của ông nội con.Ônh nội nó thuyết phục
-anh không muốn làm anh của em nữa sao?Anh đồng ý đi.Nó làm mặt cún
Nhìn mặt nó mà Kai cung phải mềm lòng:-vâng,con theo ý mọi người, nhưng 1 tuân nữa con sẽ chuyển về,con cân sắp xếp mọi việc đã(14 tuổi mà nhgĩ chu đáo quá)
Nó vui nhảy cẫng lên,còn với Kai lại có một gia đình mới.