Lời nói của Phong Hề làm đáy mắt Hắc Viêm tối xuống, hai tay nắm chặt, nhưng một lát lại thả lỏng.
“Chỉ là thi thể mà thôi, ngươi không cần phòng bị ta như thế.
” Nói rồi hắn ta lập tức đứng lên: “Các ngươi đi dạo đi, ta tự đi xem.
”Nói xong, bóng dáng hắn đã đi khỏi phòng, bay về hướng bảo tháp.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất, Phong Hề không nhịn được mà thở dài.
Lúc này, nàng thật sự bị 'thâm tình' của hắn làm cảm động.
Đáng tiếc, phần tình cảm của hắn nhất định sẽ thất bại.
“Mỹ nhân, hắn ta không đi, chúng ta đi thôi?” Hai mắt Tả Vũ Phi sáng lên, nhìn chằm chằm Phong Hề.
Đôi mắt vui vẻ của hắn làm Phong Hề rất buồn cười.
Thật giống như đã đuổi đi toàn bộ ruồi bọ, có thể đơn độc ở chung với nàng.
“Tiểu Bạch cùng đi thôi!” Phong Hề sờ đầu Tiểu Bạch đang tựa vào người nàng.
Tiểu Bạch vừa nghe xong, hai mắt sáng lên giống y Tả Vũ Phi, tức khắc mạnh mẽ gật đầu: “Được!”Lúc Tiểu Bạch gật đầu, lập tức có một ánh sáng trắng chợt lóe, tiểu nữ tử đáng yêu tức khắc hóa thành một bạch hồ nho nhỏ, lông trắng xù xù, bế lên thoải mái lạ thường.
Thì ra Tiểu Bạch cảm giác được Phong Hề rất thích sờ tóc nó nên đã cho rằng nàng thích sờ lông nó.
Có cơ hội thân cận Phong Hề như vậy, nó tự nhiên cực kì lấy lòng.
Phong Hề sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cũng nở nụ cười.
Nàng cũng chưa nói gì, ôm Tiểu Bạch, chậm rãi đi ra Phong gia cùng Tả Vũ Phi.
Trên đường!Vẫn náo nhiệt như cũ, dòng người lui tới cuồn cuộn không dứt.
Nhưng hôm nay, trên đường phố lại không giống bình thường.
Đơn giản là do hôm nay có hai cái người - một nam một nữ quá mức gây chú ý.
Nam mặc một bộ quần áo trắng, giống như hoa sen trắng nở trong đất, tuấn tú khiến tất cả mọi người nhịn không được động tâm.
Nữ mặc một bộ sam la y màu tím, càng phô ra sự thoát tục mỹ lệ, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ xinh đẹp mị hoặc chúng sinh.
Hai người này đi cùng một chỗ giống một bức họa đẹp mắt, khiến người khác không dời mắt không.
Đặc biệt, trong lòng thiếu nữ kia còn ôm một con Tiểu Bạch Hồ, càng tăng thêm một tia khí tức thần bí.
Một đường đi tới, đó là các kiểu kinh ngạc trước vẻ đẹp và ánh mắt si mê.
Sau khi Phong Hề vừa ra ngoài, vốn dự định dùng đấu sa che một chút, nhưng Tả Vũ Phi lại sống chết không muốn.
Dù sao cũng không phải xấu đến mức không thể để người nhìn, hắn thích để người nhìn, không muốn nàng mang, ôi……Đặc biệt, kế tiếp, Tả Vũ Phi giống như bà Lưu dạo vườn, chỉ cần nhìn thấy thứ gi thì đều sẽ cảm thấy mới lạ, sờ đông sờ tây, làm cho toàn bộ phố đều lắng xuống.
Vô cùng bị chú ý.
Nếu không có hơn một năm nay, dáng vẻ Phong Hề thay đổi không ít, chỉ sợ sẽ bị người tinh mắt nhận ra, tất nhiên sẽ người ngã ngựa đổ.
“Mỹ nhân, ngươi mau tới đây xem, tượng đất nhỏ này thật thú vị.
Bảo ông chủ nặn một cái cho chúng ta đi.
”Đột nhiên, Tả Vũ Phi như phát hiện việc mới lạ, tức khắc liên tục vẫy tay với Phong Hề phía sau, hưng phấn nói.
Phong Hề cực kì bất đắc dĩ.
Nhưng nàng cũng không thuận theo ý hắn, mà là lướt qua hắn, bước nhanh đến tửu lầu.
“Này, mỹ nhân, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, chờ ta……”Phát hiện hành vi của Phong Hề, Tả Vũ Phi lập tức chạy như bay đuổi theo, chỉ là chạy quá mức gấp gáp nên đã tông trúng và hất bay một ai đó.
“A…… Là kẻ nào không có mắt dám đụng vào bổn tiểu thư……”.