Bát Hoang Kiếp

Dịch giả: hhnmthvn

Đoan Mộc Vũ không nghĩ tới việc Liễu Lịch lại dễ nói chuyện như vậy! Hắn cứ tưởng rằng nàng sẽ xem hắn là hung thủ sát hại Hạ Mạch Nhiên cơ. Hắn xoay người chỉ thấy Liễu Lịch dùng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn mình, ánh mắt sáng ngời lung linh như ánh mặt trời buổi sớm, tinh khiết không một tia vẩn đục! Thế nhưng khi hắn vừa đối mắt nàng thì liền vội vàng tránh đi, đâu còn hình tượng quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ lúc trước?

Đương nhiên Đoan Mộc Vũ biết rõ nguyên nhân của chuyện này thế nhưng trái tim hắn đã bị phong ấn cùng với Phi Vũ kiếm cho nên không hề có chút gợn sóng nào trong lòng. Vì thế hắn không muốn chuyện này đi quá xa làm tổn thương đến Liễu Lịch.

"Đa tạ, thế nhưng tốt nhất là không cần phải như vậy. Cừu gia mà ta đắc tội không hề đơn giản vì thế ta không muốn liên lụy tới ngươi. Nhờ ngươi giữ kín chuyện này dùm ta, đồng thời không cần làm rõ ràng chuyện Hạ Mạch Nhiên của quý tông bỏ mình hay mất tích làm gì vì sắp tới ta muốn thay Hạ Mạch Nhiên thực hiện một nguyện vọng! Trong tương lai không chừng còn phải sử dụng thân phận Hạ Mạch Nhiên."

"Nguyện vọng? Hắn có nguyện vọng gì? Có lẽ ta sẽ giúp được ít nhiều!" Vốn dĩ Liễu Lịch còn cảm thấy có chút mất mác nên thấy vậy không nhịn được mà cảm thấy tò mò.

"Không thể nói!" Bỗng Đoan Mộc Vũ cười cười. Chuyện này thực ra cũng có chút ám muội, chi bằng không nói thì vẫn tốt hơn.

Mặc dù nụ cười hiếm khi nở ra của Đoan Mộc Vũ chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng cũng đủ làm cho tâm tình đang mất mác của Liễu Lịch tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng vốn không phải là người chấp nhất nên lập tức không nói thêm gì nữa. Hai người chuẩn bị chia tay nhau!

Nhưng đúng lúc đó từ chân trời phía Nam bỗng xuất hiện một đạo kiếm quang cực lớn đang nhanh chóng bay lại gần. Đạo kiếm quang cực lớn này thoạt nhìn trông giống như kiếm quang của trận pháp Tật Phong Kiếm, hơn nữa dường như còn lợi hại hơn.

Thấy kiếm quang đang nhanh chóng bay tới, Đoan Mộc Vũ vẫn chưa hiểu việc gì xảy ra thì vẻ mặt Liễu Lịch bỗng biến đổi, ngữ khí đầy quái lạ nói: "Đây là người của Vô Cực Môn. Bọn họ có vận khí thật tốt, không gặp phải thú triều lợi hại!"

Trong lúc nói chuyện thì những người điều khiển kiếm trận của Vô Cực Môn đã nhận ra hai người Đoan Mộc Vũ đang đứng trên mặt đất nên liền lập tức giảm tốc độ rồi hạ xuống. Lúc này, cả hai mới thấ rõ kiếm trận này do một trăm đệ tử của Vô Cực Môn tạo thành. Khi vừa hạ xuống đất, bọn họ lập tức vậy kín hai người Đoan Mộc Vũ.

"Ngươi không cần phải nói gì hết, tất cả cứ để ta ứng phó. Ngươi cứ dùng thân phận của Hạ Mạch Nhiên đi! Đệ tử của Vô Cực Môn từ trước đến giờ vốn ương ngạnh, khi bọn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ở đây thì chắc chắn sẽ không thả cho chúng ta rời đi đâu!" Lúc này, Liễu Lịch thấp giọng vội vàng nói.

Việc đã đến nước này, Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể làm theo Liễu Lịch. Cũng may trong đám đệ tử Vô Cực Môn thì những người biết mặt hắn như Tín Dương thì đã sớm bỏ mình nên không cần phải lo lắng chuyện bị bại lộ.

Dẫn đội đám người Vô Cực Môn là năm tên cao thủ có cảnh giới Linh Thai. Có thể nói đội hình của bọn họ có thực lực rất lợi hại. Lúc này người dẫn đầu đám đệ tử đang vây quanh hai người Đoan Mộc Vũ là một gã tầm ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, đôi lông mày trắng nhướng lên, trầm giọng quát: "Các ngươi có phải là môn hạ của Lạc Tinh Tông không? Ta là Phạm Trung Trực, đệ tử đời thứ ba Vô Cực Môn! Bọn ta Phụng mệnh tới Bắc Hải Cô Thành để điều tra một chuyện, kính xin hai vị phối hợp!"

Phạm Trung Trực nói cực kỳ không khách khí, bộ dạng đúng như những gì Liễu Lịch đã kể. Thế nhưng đúng là hắn có tư cách này vì Vô Cực Môn là một trong ba tông môn lớn trong nội vực Nhân Giới, môn hạ đệ tử bên dưới có tới mấy ngàn. Có thể nói là một cây đại thụ cực lớn, không chỉ môn phái Phù Vân Sơn không thể nào so được mà ngay cả Lạc Tinh Tông vô cùng mạnh mẽ cũng chẳng thể sánh ngang!

Liễu Lịch nhìn Đoan Mộc Vũ rồi khẽ lắc đầu ý bảo hắn không cần lên tiếng, sau đó mới tiến lên một bước bình tĩnh nói: "Đúng vậy, hai người chúng ta chính là môn hạ của Lạc Tinh Tông. Tôi là Liễu Lịch, còn đây là sư đệ Hạ Mạch Nhiên. Bọn ta mới vừa may mắn thoát được khỏi thú triều, không biết Phạm đạo hữu có điều gì chỉ giáo?"

Nghe thấy như vậy, Phạm Trung Trực không hề đáp lại mà chỉ dùng ánh mắt hơi híp lại nhìn Liễu Lịch. Sau đó hắn dời ánh mắt sang Đoan Mộc Vũ, cuối cùng nhìn thẳng vào con gấu đen đang gầm gừ, đôi lông mày mầu trắng khẽ dựng lên tỏa ra sát khí

Gấu đen cũng cảm nhận được sự uy hiếp trên người Phạm Trung Trực nên lập tức nhe răng gừ nhẹ!

"Một con yêu thú rất hung hãn! Liễu cô nương, chẳng lẽ đây là con thú các ngươi thu phục được? Có thể bán hay không? Ta ra giá ba trăm viên huyền tinh!" Đúng lúc này có một người cảnh giới Linh Thai của Vô Cực Môn khác bước tới, vừa cười vừa nói. Tuy thần thái có vẻ khiêm tốn, nhưng từ ngữ khí cũng có thể biết hắn là loại người cao ngạo từ trong xương tủy.

"Xin lỗi, khiến cho các hạ phải thất vọng rồi. Chúng tôi không có ý định bán nó!" Liễu Lịch lập tức cự tuyệt không chút do dự, tuy cái giá ba trăm viên huyền tinh rất hợp lý nhưng vấn đề là Liễu Lịch biết rõ con gấu này vốn của Đoan Mộc Vũ, nàng không muốn khiến Đoan Mộc Vũ không thoái mái!

"Ha ha, hết cách rồi! Tại hạ là Chu Việt của Vô Cực Môn, hôm nay có thể gặp mặt Liễu cô nương quả là một điều vinh dự. Phạm sư huynh, theo ta thấy thì hai người Liễu cô nương mới vừa thoát hiểm, thực lực còn chưa khôi phục. Mà trong khi phụ cận Cô Thành lúc nào cũng có nguy cơ rình rập, tà tu Hắc Uyên tùy thời xuất hiện, chẳng bằng chúng ta cho hai người bọn họ đồng hành. Dù sao cũng là người tu hành chính phái sao có thể đứng yên nhìn bọn họ chịu nguy hiểm được!" Chu Việt cười lớn nói, câu nói của hắn khiến mọi người không thể hiểu được rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Như thế cũng được!" Phạm Trung Trực cũng chẳng thèm hỏi một câu xem Liễu Lịch có đồng ý hay không, trực tiếp đưa ra quyết định. Thậm chí còn sai phái vài đệ tử của Vô Cực Môn thủ hộ, đương nhiên nói chính xác thì là tạm giam! Người của Vô Cực Môn chạy tới hơi chậm trễ nên không tận mắt nhìn thấy cảnh mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế, mặc dù với sự cường đại của nó thì không có khả năng hai người Đoan Mộc Vũ đoạt được nhưng Vô Cực Môn là một ba tông môn lớn cho lên nhất định phải chắc chắn không có nhân tố không thể xác định nào xảy ra, đồng thời cũng đạt được tin tức tình báo xác thực nhất!

Đối với tình huống này, hiển nhiên là Liễu Lịch cũng là đã sớm dự đoán trước. Còn Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể giữ im lặng.

"Truyền mệnh lệnh của ta, tìm kiếm dọc theo con đường từ đây tới Cô Thành. Đồng thời phải đảm bảo cho các đồng đạo còn sống sót an toàn, nếu gặp phải tà tu Hắc Uyên thì lập tức giết không tha!"

Lúc này Phạm Trung Trực lại ra lệnh lần nữa. Hắn nói hết sức đường hoàng, nhưng sợ rằng ý đồ chân chính của hắn là đem toàn bộ khu vực này phong tỏa rồi từ đó lắm lại thế chủ động!

Mà phương hướng tìm tòi của đám đệ tử Vô Cực Môn chủ yếu tập trung về phía Tây Cô Thành. Nơi đó có một số người tu hành thường trú ở đó, thú triều chưa chắc đã phá hủy Cô Thành, vì vậy nhất định sẽ còn một số người may mắn sống sót sót lại.

Hai người Đoan Mộc Vũ đều bị giam lỏng, một đường đi theo. Tthế nhưng bọn họ vẫn cứ bình tĩnh như thường!

Tốc độ tìm kiếm của đám người Vô Cực Môn cũng rất nhanh. Chỉ mất thời gian không tới một nén nhang, bọn họ đã chạy tới Cô Thành. Cô Thành là một tòa thành sừng sững trên vách đá khổng lồ có bờ biển trải dài, phía trước vách đá là khoảng không rộng lớn trống trải, vừa khớp tạo ra địa thế lồi ra. Nhìn từ trên cao xuống cả tòa thành giống như một cái đầu đang vươn ra vậy.

Cô Thành nằm sát Bắc Hải mênh mông vô bờ nên đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy bão táp gió biển cuồn cuộn tạo nên những cột nước màu xám đen và những cơn sóng khổng lồ cao mấy trăm trượng, thậm chí còn cao tới hơn ngàn trượng. Cuồng phong gào thét ô ô khiến tất cả mọi người đều cảm nhận rõ khí thế mạnh mẽ đầy hoang dại.

Khác hẳn với vùng đất sâu bên trong lục địa, bầu trời phần địa phận nằm dọc theo bờ Bắc Hải luôn ngập tràn mây đen, tiếng cuồng phong thét gào giận dữ, mưa trút xuống xối xả. Cho dù với mục lực của mình, Đoan Mộc Vũ cũng chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Cô Thành. Trong hoàn cảnh cuồng phong bão tố bao kín xung quanh, tòa thành này quả thật trông giống như một thành quỷ vậy!

Lúc này, một trăm tên đệ tử của Vô Cực Môn dưới sự hướng dẫn của năm người Phạm Trung Trực thẳng một đường tiến tới. Cả đám vừa đi vừa tìm kiếm. Trên thân mỗi người đều có một màn sáng nhàn nhạt, đem tất cả cuồng phong chặn đứng bên ngoài, ngay cả một giọt nước cũng không bám được vào người. Đây chính là tác dụng của áo choàng mà bọn họ mặc trên người! Loại áo choàng có tác dụng phòng hộ như thế này có giá trị không rẻ, cũng chỉ có những môn phái lớn như Vô Cực Môn mới có tài nguyên hùng hậu mà phát cho mỗi vị đệ tử ra ngoài thi hành nhiệm vụ một cái. Tuy nhiên tất cả bọn họ đều là đệ tử tinh anh của Vô Cực Môn rồi.

Thế nhưng càng đi về phía trước tìm kiếm thì mây đen trên bầu trời càng xám xịt, cuồng phong bạo vũ cũng càng lúc càng mãnh liệt. Cho dù tất cả đám người của Vô Cực Môn đều có áo choàng phòng hộ những vẫn có cảm giác rét lạnh thấu vào tận xương tủy, làm cho bọn họ không nhịn được mà phải rùng mình.

"Có điều cổ quái!"

Đoan Mộc Vũ vốn đang bình tĩnh như thường bỗng nhiên quay sang nói khẽ với Liễu Lịch. Xem ra tình hình của Cô Thành dường như không giống với suy nghĩ của bọn họ.

Liễu Lịch cũng cảm thấy có một luồng khí âm lãnh đang từ từ thấm vào cốt tủy. Nhưng vấn đề là luồng khí âm lãnh này rất kì lạ, không giống với những uế vật mà tà tu phóng xuất, cũng không giống ba động oán niệm của ác quỷ. Tóm lại, rất khó có thể hình dung ra nó!

Phạm Trung Trực và đám người Chu Việt cũng vội vàng ra lệnh cho đám đệ tử Vô Cực Môn đề cao cảnh giới. Hiển nhiên, bọn họ cũng không biết luồng khí tức âm lãnh này là thứ gì?

Khi đã tiến về phía trước được chừng sáu bảy dặm thì từ trong bóng tối phía trước bắt đầu hiện ra những cây cột không lồ mầu đen, cực kỳ dữ dằn. Chúng trông giống như những ngón tay của một bàn tay khổng lồ đâm thẳng lên bầu trời đêm vậy.

Những cột đá khổng lồ này chính là kiến trúc độc đáo của Cô Thành, nhưng bây giờ nhìn lại nó đã bị tàn phá đến mức không nhận ra được. Có lẽ là bị thú triều lúc trước phá hủy!

Mùi máu tanh nơi đây cực kỳ nồng đậm. Cho dù cơn mưa mãnh liệt xối xả rơi xuống vẫn không thể làm cái mùi này tản đi. Thế nhưng điều quỷ dị nhất chính là trong cái nơi phế tích đổ nát này căn bản không nhìn thấy một cỗ thi thể nào, chẳng những không có thi thể của yêu thú mà ngay cả thi thể của người tu hành nhân loại cũng không hề có!

Mặc dù tình hình như vậy nhưng đám người Phạm Trung Trực vẫn không để trong lòng vì bọn họ nghĩ rằng: không có thi thể sót lại chắc là vì bị đám yêu thú còn sống ăn sạch rồi. Điều này cũng chẳng có gì quái lạ!

Nhưng càng đi về phía trước thì mùi máu tanh lại càng nồng đậm, thậm chí còn tạo cho người ta có cảm giác như những giọt mưa đang trút xuống không còn là những giọt mưa bình thường mà là những giọt máu đỏ tươi!

Đến lúc này thì bất cứ ai cũng không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi. Tình huống này quá quái lại, mà Liễu Lịch thì càng chau mày. Nàng đã từng tới Cô Thành một lần nhưng không thể ngờ rằng hôm nay khi thành bị phá thì lại xuất hiện tình huống như thế này. Khi quay đầu nhìn Đoan Mộc Vũ, nàng không khỏi kinh ngạc khi phát hiện từ đầu tới cuối Đoan Mộc Vũ vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ bình tĩnh. Đảm khí như vậy không phải ai cũng có bởi vì lúc này, mùi máu tanh quả thực quá nồng đậm rồi. Đừng nói đến đám đệ tử tinh anh của Vô Cực Môn mà chính đám người Phạm Trung Trực, Chu Việt và cả ngay cả bản thân Liễu Lịch cũng bị chút ảnh hưởng.

Nhưng Liễu Lịch không hề mở miệng hỏi han. Cho dù bây giờ Cô Thành này có điều cổ quái đi chăng nữa, thì đó cũng là việc của Vô Cực Môn, chẳng liên quan gì đến hai người bọn họ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui