Tối nay là yến tiệc mừng thọ của Hoàng đế.
Ánh tịch dương đã dần buông xuống. Nam Cung Liệt đưa lưng về phía ta, trầm mặc không nói một lời. Hắn đứng giữa một rừng hoa lê trắng muốt, bỗng làm ta cảm thấy thật bi thương.
Lê, li, li trong li biệt. Vương gia của ta, hãy để ta giữ lại khoảnh khắc này, bởi vì chỉ một lát nữa thôi, khi hoàng hôn tắt nắng, ta sẽ chẳng còn có thể lặng lẽ đứng cạnh người như những năm này nữa.
Đầu gối có chút đau, hình như ta đã quỳ lâu lắm rồi. Chủ tử quay người lại, đôi con ngươi đen thẳm như một cái động không đáy, làm ta chẳng thể nào biết được người đang nghĩ gì.
Ta cười tự giễu. Kỳ thực, đã là nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể nào hiểu được con người này.
“Hối hận không?”
Vương gia, người như vậy, lẽ nào là luyến tiếc A Lam sao? Ta tự đặt câu hỏi, rồi lại tự phủ nhận. Sẽ không đâu. Người như Vương gia, liệu đã từng biết đến hai từ “luyến tiếc”?
Ánh mắt ấy dắn chặt vào ta, làm ta có chút bối rối. Đã thật lâu rồi, hắn không hề nhìn ta như vậy nữa. Ta cúi đầu thật sâu, che đi tình ý miên man trong đáy mắt.
Đợi đến khi bình ổn lại tâm tình, ta mới dám lên tiếng đáp lại.
“Làm việc cho chủ tử là trách nhiệm của A Lam. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không hối hận, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng.”
Lại là một mảnh trầm mặc. Ta lẩm nhẩm đếm những cánh hoa lê dưới chân mình.
Một, hai, ba, bốn... Hoa lê rụng sao không ngừng sầu?
Năm, sáu, bảy, tám… Hoa tàn lá có biết nhớ hoa?
“Tô Ngữ Lam”
Có tiếng gọi hòa vào trong gió, dịu dàng vẳng lên, nhẹ nhàng giống như truyền ra từ sâu trong kí ức. Đã bao lâu rồi ta không được nghe thấy cái tên này?
“Đừng để bản vương thất vọng.”
Váy áo phiêu dật tung bay, eo thon mảnh khảnh xoay tròn, cổ áo hở đến phân nửa lộ ra vùng trắng tuyết mềm mại, nụ cười mị hoặc câu trên khóe miệng, đuôi mắt ẩn ẩn phong tình.
“Vũ cơ kia, ngươi tên là gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ A Lam.”
Người ta nói, ta một bước lên mây, từ một vũ cơ nho nhỏ trở thành Quý phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung này. Người ta nói rằng, từ khi khai quốc đến nay, trừ bỏ Tống quý phi, Hoàng thượng chưa sủng ái ai như vậy. Một số lão nhân trong cung thì nói rằng, dung mạo của ta giống vị quý phi đó đến tám phần.
Khuê danh của vị đó là Bình Nhu. Mỗi lần ở cạnh ta, Hoàng thượng đều gọi ta là Nhu Nhi. Hắn nói, tên của ta không đẹp, Nhu Nhi nghe hợp với ta hơn.
Một buổi chiều mùa thu, lão Hoàng đế gối đầu lên đùi ta, thủ thỉ tâm tình. Hôm đó là ngày giỗ của Tống quý phi.
“Trẫm từng yêu một nữ tử.” Một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, đa nghi thành thói như lão, vậy mà cũng biết yêu thương một người. Ta bỗng nghĩ đến vương gia. Người đã từng yêu ai chưa?
“Chỉ tiếc, thời còn trẻ chưa từng biết quý trọng, lúc nào cũng đặt quốc gia đại sự lên trên mà chẳng mảy may để ý đến người trước mắt. Cuối cùng, đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng thật nhiều.”
“Trẫm không thể bảo vệ được nàng ấy, cuối cùng để nàng ấy chết bởi những tranh đấu nơi hậu cung thối nát này.”
“Bởi vậy, Nhu Nhi, trẫm sẽ tận lực bảo vệ nàng.”
Ta cũng cảm thấy đáng thương thay cho chính bản thân mình, phải dựa vào bóng hình của một người đã chết để được sủng ái. Nhưng mà, ta nào có nghĩ, nếu dung mạo của ta không giống Tống quý phi, liệu có được Vương gia để mắt, liệu có được Hoàng đế cưng chiều?
Sẽ không. Ta biết rất rõ đáp án.
“Nàng không giống nàng ấy. Nàng ấy hiền lành lương thiện, đối xử tốt với tất cả mọi người. Nàng ấy đơn thuần không nhìn rõ mọi thủ đoạn của đám nữ nhân này, để rồi bản thân mình luôn là người chịu thiệt.”
Còn ta ư?
Trước mặt lão, ta lúc nào cũng nhu thuận dịu dàng, thế nhưng sau lưng lại ngang ngược phách lối, chèn ép cả Hoàng hậu, nháo hậu cung đến gà bay chó sủa. Tuy nhiên, lão ta vẫn dung túng cho ta, âm thầm dẹp hết tất cả vật cản đường ta. Nghe nói, lão định phong ta làm Hoàng hậu.
Thật châm chọc, lão ta gán cha ta tội danh thông đồng ngoại quốc, ý định mưu phản rồi tru di cửu tộc, chẳng phải sao?