Bất Hủ Kiếm Thần

Tình hình của Lâm Dịch đã rất là nguy cấp, sát khí nhập thể phệ tâm, ý thức của Lâm Dịch dần dần trở nên không rõ, nhưng trong lòng vẫn có một phần chấp niệm, muốn kiên trì.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng trong đại trận đã dần dần biến hóa, trận văn lần nữa lóng lánh, có một cỗ lực lượng khổng lồ dâng lên, đánh về phía Lâm Dịch.

- Phanh!

Một tiếng trầm muộn vang lên, cả người Lâm Dịch khí huyết cuồn cuộn, được cỗ ngoại lực này kích thích, tu vi cũng không áp chế được nữa.

Tu vi Trúc Cơ trung kỳ toàn lực bắn ra, khí huyết màu lam đại thịnh, kiếm khí bên ngoài thân thể ngang dọc, xen lẫn sát khí như thực chất, cả người nhìn qua như một vị sát thần, không ai bì nổi.

Cỗ ngoại lực này đánh thẳng vào thân thể của Lâm Dịch, muốn bắn hắn ra bên ngoài đại trận.

Nhưng tính cách của Lâm Dịch quật cường, càng là như vậy thì lòng phản kháng của hắn lại càng mạnh, cắn chặt răng, đốt ngón tay trên hai bàn tay bởi vì nắm chặt cho nên có chút trắng bệch, cả người đã sớm ướt đẫm, một mình đối kháng với sát khí có mặt khắp nơi ở trong đại trận, cùng với một cỗ lực lượng rất là mạnh mẽ tràn ngập khắp nơi.

- Phanh! Phanh! Phanh!

Cỗ lực lượng trong đại trận này từ từ tăng lên, nếu không phải Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch có khí huyết cường hãn, sợ rằng đã sớm bị bắn ra ngoài đại điện rồi.

Khóe miệng của Lâm Dịch đột nhiên có một tia vết máu tràn ra, hắn đã dần dần không chịu được nổi cỗ lực lượng này, hai chân có hơi run lên, nhưng trong mắt lại có vẻ điên cuồng dâng lên, ý lùi không giảm.

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Mi tâm của của Lâm Dịch bỗng nhiên sáng choang, dần dần hiện ra một đạo ánh sáng màu tím, ngày càng sáng rõ, chậm rãi ngưng tụ thành hình, di chuyển ở mặt ngoài của mi tâm.

Trong thức hải của hắn, khẩu quyết hơn trăm chữ nhiều lần ngâm xướng, ánh sáng màu tím đại thịnh, nguyên thần của Lâm Dịch ngồi ở giữa không trung trong thức hải, toàn thân là màu tím, ngôi sao màu tím sau lưng như ẩn như hiện, từ từ trở nên rõ ràng.

Trên đầu của Lâm Dịch có ánh sáng màu tím lóng lánh, trong mi tâm thoáng hiện ra một ngôi sao màu tím, trong huyệt đạo bốn phía cũng có quang mang tăng mạnh, bên trong có từng ngôi sao nhỏ chuyển động.

Ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt của toàn thân cũng mơ hồ tản ra một chút tinh quang, nhưng không có ngôi sao hiện lên.

Cùng lúc đó, trên bầu trời bên ngoài Luyện Tâm điện đột nhiên nổi lên biến hóa.

Vốn đang là chạng vạng, bóng đêm còn chưa buông xuống, mặt trời chiều cũng chỉ mới hạ xuống được một nửa.

Nhưng ngay khi trên đầu Lâm Dịch có ánh sáng màu tím đại thịnh, giống như biến ảo thành một ngôi sao màu tím, lúc này trong thiên địa sinh ra dị tượng!

Bóng đêm không hề có dấu hiệu báo trước buông xuống, trong tông môn này không có một chút ánh sáng nào nữa, tất cả đều chìm vào trong bóng tối.

Trong tông môn có một cơn gió nhè nhẹ chậm rãi thổi tới, mang theo một loại khí tức cổ xưa tĩnh lặng, toàn bộ không gian như trở nên yên lặng, không có bất kỳ tiếng động nào nữa.

Bỗng nhiên! Một ngôi sao màu tìm cổ xưa thê lương hiện lên ở trong trời đêm, lộ ra một tia khí tức phong cách cổ xưa đại khí, mang theo tang thương của năm tháng, ở giữa chân mày của Lâm Dịch đối chiếu với ngôi sao xa xa.

Trong trời đêm cũng là vô số ngôi sao màu tím lóng lánh không thể tính toán được, tản ra mị lực và quang mang độc hữu, bao phủ ở phía trên Luyện Tâm điện.

Những ngôi sao trở thành ánh sáng duy nhất trong thiên địa, giống như là chúa tể của phiến thiên địa này.

Thiên dịa biến sắc, dị tượng xảy ra!

Các tu sĩ ồ lên, rất là mù mịt. Từng người một như trở nên ngây ngốc, sững sờ đứng ở tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn lên trên ngôi sao màu tím đang xoay tròn bên trên bầu trời, giống như đã quên mất hít thở.

Sắc mặt tông chủ Hoắc Sâm đại biến, vẻ kỳ lạ trong mắt đại thịnh, vô cùng chấn động.

Mà hai lão giả ở trên tảng đá ngoài cửa tông, vốn là người rất bình tĩnh thì lúc này cả người chấn động, trong mắt lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, còn có một loại kích động mà người thường khó có thể biết được.

Bọn họ đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi:

- Tử Vi tinh thuật!

Vẻ mặt của lão nhân lôi thôi trở nên nghiêm chỉnh, cả người đột nhiên bắn ra một cỗ khí tức mang theo uy thiên địa, ánh mắt chuyển về phía tầng bảy Luyện Tâm điện, giống như đã nhìn thấu Luyện Tâm điện, nhìn thấy mỗi một hành động của Lâm Dịch.

Lão giả nhỏ gầy ngước nhìn ngôi sao màu tím cổ xưa thê lương trên bầu trời kia, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, có mê man, có kinh hỉ, không thể nói nên lời, có thở dài.

Nửa ngày sau, lão giả nhỏ gầy mới thở dài một tiếng, nói:

- Không nghĩ tới Tử Vi tinh thuật lại được truyền thừa xuống.

- Không sai, đây là chiếm được truyền thừa Tử Vi tinh thuật hoàn chỉnh, không giả được.

Tuy rằng trong mắt lão nhân lôi thôi kinh hỉ vạn phần, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia đau khổ.

- Ánh mắt của thần côn quả thực khá tốt.

Lão giả nhỏ gầy đột nhiên nói.

Lão nhân lôi thôi gật đầu nói:

- Ta từng nghĩ tiểu tử này có thể sẽ mang cho hai lão đầu chúng ta kinh hỉ, nhưng lại thật không ngờ lại là chấn động như vậy. Sinh thời có thể gặp lại Tử Vi tinh thuật, cũng không uổng cuộc đời này.

- Ngươi nói hắn còn sống được không?

Trong mắt của lão giả nhỏ gầy đột nhiên lộ ra vẻ mong đợi.

Lão nhân lôi thôi cười khổ lắc đầu, nói:

- Năm đó Ma vực chi chiến ta và ngươi đi quá muộn, nhưng tình hình lúc đó ngươi cũng đã nhìn thấy, cao thấp toàn tông gần vạn người, không có một người nào may mắn tránh khỏi. Bọn họ đã chọc tới một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng được. Tứ đại Hoàng tộc của Hồng Hoang và ba đại tông phái đã rất lâu rồi không ra tay với Ma vực, chỉ áp dụng biện pháp đề phòng, chắc có lẽ bọn họ đã biết bên trong tồn tại cái gì đó.

- Nếu không phải là hắn, có lẽ hôm nay ta và ngươi cũng đã chôn xương ở trong Ma vực rồi.

Lão giả nhỏ gầy lần nữa thở dài một tiếng.

Hai người đồng thời trở nên yên tĩnh, dường như đã rơi vào bên trong hồi ức.

Lão nhân lôi thôi đột nhiên nói:

- Có thể năm đó chúng ta đều sai.

- Không chỉ sai, hơn nữa còn sai rất hồ đồ, nếu không phải như thế thì sao chúng ta có thể rơi vào tình cảnh thế này được? Lánh đời không ra Hồng Hoang, phong sơn đóng cửa. Kỳ thực năm đó hắn đã đúng, chúng ta đều sai.

- Lão Vũ và Lão Thiên cũng đã chôn xương ở tha hương, nhiều năm như vậy mà vẫn không có tin tức. Nếu như năm đó ta nghe đề nghị của hắn thì có lẽ hôm nay Hồng Hoang cũng không đến mức có tình cảnh như vậy, tùy ý để Hoàng tộc nắm quyền, tùy ý làm bậy. Nếu không những người phàm ở gần Tiềm Long sơn cũng sẽ không uổng mạng.

Trong mắt lão giả lôi thôi lóe lên vẻ hối hận thật sâu.

Lão giả nhỏ gầy thở dài nói:

- Hoàng tộc cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy, điểm này chúng ta rất rõ ràng, dù là chúng ta cũng chưa chắc đã làm được tốt hơn được.

Lão giả lôi thôi lộ ra vẻ bi thương, lớn tiếng nói:

- Năm đó Lão Vũ và Lão Thiên không đồng ý với Hoàng tộc cho nên mới cử tông viễn chinh, không muốn có một kết thúc u ám. Kỳ thực theo chân bọn họ một lần, hai chúng ta đều là người nhu nhược!

- Thế nhưng nếu không phải chúng ta còn sống thì sao lại gặp phải đứa trẻ này chứ.

Lão giả nhỏ gầy đưa ánh mắt chuyển lên trên người Lâm Dịch đang ở trong Luyện Tâm điện.

Trong mắt lão nhân lôi thôi đột nhiên dần hiện ra một tia quyết đoán, lên tiếng nói:

- Năm đó chúng ta chưa thể hoàn thành tâm nguyện, không bằng thực hiện trên người này đi?

- Quyết định rồi sao?

Lão giả nhỏ gầy hỏi.

Lão nhân lôi thôi hít sâu một hơi, gật đầu, chậm rãi nói:

- Ý của thần côn là để cho người này đại biểu tông môn đi tham gia đại chiến trăm tộc, ta và ngươi sao không mượn cơ hội này mà không lánh đời phong sơn nữa, để cho vinh quang của tông môn tái hiện trong Hồng Hoang!

Ánh mắt của lão giả nhỏ gầy giống như lợi kiếm, xuyên thấu qua Luyện Tâm điện, chiếu đến trên người của Lâm Dịch.

- Tu vi của hắn có là Trúc Cơ trung kỳ, sợ rằng khó có thể bỗng nhiên nổi tiếng ở trong đại chiến trăm tộc, sợ rằng sẽ còn nguy hiểm. Ồ, khí huyết của người này...

Cả người lão giả nhỏ gầy này chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt của lão nhân lôi thôi hiện lên vẻ ngạc nhiên, nói:

- Người này cũng không phải là thân thể phàm thai, lực khí huyết thật là mạnh mẽ sắc bén, mang theo một cỗ sắc bén không gì không phá, đây là thể chất gì, Hồng Hoang chưa bao giờ xuất hiện qua loại thể chất này!

- Như thế rất tốt, như vậy cũng nắm chắc hơn được một phần.

Lão giả nhỏ gầy gật đầu nói.

Lão nhân lôi thôi nói:

- Nếu như người này có thể thu được tư cách đệ tử hạch tâm, không bằng để hắn tiếp nhận tâm nguyện năm đó của chúng ta, hoàn thành tiếc nuối mà chúng ta chưa dứt. Năm đó chúng ta đã bỏ qua một lần, lần này nói thế nào cũng không thể lần nữa sai được!

Trong mắt lão giả nhỏ gầy lại lộ ra một tia tiếc hận, than thở:

- Chỉ là đáng tiếc, hôm nay cũng chỉ còn lại có hai người ta và ngươi, nếu như... Ài.

Lão nhân lôi thôi nói:

- Không có cách nào cả, ta thấy tương lai của người này tuyệt đối sẽ bất phàm, ngươi phải biết rằng, ánh mắt của thần côn tuyệt sẽ không sai, huống chi, người này là truyền nhân của hắn!

Lão giả nhỏ gầy gật đầu đáp:

- Không sai, ta đã bắt đầu mong đợi rồi.

Lão nhân lôi thôi nói:

- Đợi người này tiến vào bên trong môn, chúng ta sẽ để tông môn xuất sơn, để cho những người này đi ra ngoài lịch lãm sớm một chút, như vậy cũng có thể ứng phó tốt hơn với biến hóa sau này. Hồng Hoang nghênh đón đại thế hoàng kim, thiên tài xuất hiện lớp lớp, các yêu nghiệt thể chất cũng ào ào xuất sơn, đời này nhất định cũng là một thời đại đại bỉ. Ai có thể ngạo thị chư hùng, đứng ở trên ngọn núi tiên đồ cao nhất, chỉ sợ cũng chỉ có tương lai mới có thể biết được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui