Bất Hủ Kiếm Thần

Thấy một màn như vậy, tu sĩ chung quanh đã nghị luận từ lâu, ào ào biểu đạt quan điểm của mình.

- Đây mới là cường nhân đấy, người ta căn bản không coi thí luyện nhập môn này ra gì.

- Quả thực đủ mạnh, sau khi tiến vào Luyện Tâm điện đã liên tục phá sáu đại trận, nhưng đó lại thông qua sát khí thí luyện của tầng bảy Luyện Tâm điện, đây quả thực là khoe khoang trần trụi rồi.

- Còn không phải sao, đánh cược hôm nay của Đường trưởng lão thoạt nhìn rất là buồn cười, người ta không coi hắn ra gì, lần này mất hết mặt mũi rồi.

Minh Không ở bên cạnh thấy được thân ảnh của Hải Tinh, trên gương mặt non nớt của nàng hiện ra nụ cười, vỗ tay cười nói:

- Tỷ tỷ, mau nhìn, Hải Tinh cũng ở tầng bảy kìa.

Tô Thất Thất gật đầu, cười nói:

- Đúng vậy, ta cũng thấy được.

Hai lão đầu ngoài cửa tông, hai tu sĩ Kim Đan trên tiên sơn, tông chủ Hoắc Sâm, hầu như tất cả tu sĩ đều đưa ánh mắt tụ tập lên trên cửa tầng bảy Luyện Tâm điện, chờ đợi hai đạo thân ảnh kia xuất hiện.

Đợi tới lúc hai người Lâm Dịch xuất hiện, nhất định sẽ là vạn chúng chú mục!

Cửa của tầng bảy Luyện Tâm điện chậm rãi bị đẩy ra, một thư sinh thanh tú nắm tay một đứa trẻ đi ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, dường như trên người của hai người được phủ thêm một tầng ánh sáng thần bí vậy.

Vẻ mặt Lâm Dịch mỉm cười, tràn ngập tự tin tiêu sái ra khỏi cửa lớn tầng bảy Luyện Tâm điện, ánh sáng mặt trời có chút đong đưa chói mắt, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp đã lâu không cảm nhận được.

Đột nhiên, Lâm Dịch cảm giác được Hải Tinh lay lay ống tay áo của hắn.

Lâm Dịch nhìn lại, vừa vặn thấy vẻ nghi hoặc và hoảng loạn trong mắt của Hải Tinh, hắn kinh ngạc nói:

- Làm sao vậy?

Hải Tinh bĩu môi với đám người phía dưới Luyện Tâm điện, thấp giọng nói:

- Sư phụ đã làm gì ở bên trong vậy, dường như đã tạo ra động tĩnh rất lớn...

Lâm Dịch vừa nhìn xuống phía dưới, đầu tiên là hoảng sợ, sau khi nhìn thấy rõ mấy nghìn người chi chít đứng ở phía dưới, trong nháy mắt hắn đã sửng sốt.

Hắn đã thấy được vẻ vui mừng trong mắt của Tô Thất Thất và Minh Không, hắn thấy sắc mặt của Đường trưởng lão xám như tro tàn, hắn cảm nhận được địch ý rõ ràng của mấy người Lăng Dược, hắn cũng nhìn thấy vị đạo sĩ đạp không mà đứng kia, cả người lộ ra một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả.

Nhưng khi ánh mắt của Lâm Dịch đảo qua mấy nghìn tên tu sĩ phía dưới, từ trong mắt của bọn họ Lâm Dịch đã cảm nhận được rất nhiều chấn động, thậm chí còn có vẻ sùng bái.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ nói:

- Dường như quả thực động tĩnh hơi lớn...

Sau đó trong mắt của Lâm Dịch hiện lên vẻ khó hiểu, thấp giọng nỉ non nói:

- Một thí luyện nhập môn cũng không đến mức có nhiều tu sĩ như vậy tới quan sát nha. Tuy nói ta đã phá sáu đại trận, nhưng cũng sẽ không tạo ra tình cảnh lớn như vậy, chẳng lẽ đây là quy định của tông môn kỳ quái này, thí luyện nhập môn phải toàn thể đi ra ngoài quan sát hay sao?

- Quả nhiên là một tông môn thần kỳ.

Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, nhìn Hải Tinh nói:

- Không cần quản bọn họ, chúng ta cứ xuống phía dưới hỏi một chút là sẽ biết. Chỉ là ta lại biết, chuyện thông qua thí luyện nhập môn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Dịch nắm bàn tay nhỏ của Hải Tinh, từ tầng bảy của Luyện Tâm điện bỗng hạ xuống, y phục không nhiễm một chút bụi nào, đạo bào màu trắng theo gió tung bay, mái tóc đen phất phơ sau đầu, cả người lộ ra một cỗ phong thái phiêu dật.

Minh Không tiến lên phía trước đón, trong mắt hiện lên kích động khó có thể ức chế được, cười nói:

- Hải Tinh, các ngươi đã thông qua! Ha ha!

Hải Tinh gãi đầu một cái, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, nhẹ giọng nói:

- Đều là công lao của sư phụ, ta chỉ đi theo phía sau người mà thôi.

- Có quan hệ gì chứ, dù sao cũng là thông qua.

Minh Không cười nói.

Sau đó Minh Không tò mò nhìn Lâm Dịch, nhìn trái nhìn phải một chút, lại quan sát cao thấp một lần, vuốt cằm nói:

- Không nhìn ra đó, không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh như vậy.

Không đợi Lâm Dịch nói, Hải Tinh lập tức đáp:

- Đúng vậy, bản lĩnh của sư phụ là mạnh nhất, đây mới là chỉ là giết gà dùng đao mổ trâu mà thôi! Minh Không, sau này không cho phép ngươi nói bậy về sư phụ ta.

Minh Không bĩu môi, nói:

- Chỉ là phá một trận pháp mà thôi, có gì ly kỳ chứ, chỉ là lần này các ngươi đã nổi danh ở trong tông môn rồi.

Tô Thất Thất cũng chậm rãi đi tới, khẽ cười nói:

- Mộc Thanh, chúc mừng.

Lâm Dịch cười gật đầu.

Minh Không ở bên cạnh chen miệng vào nói:

- Này, Mộc Thanh, nếu không phải tỷ tỷ bảo vệ cửa Luyện Tâm điện cho ngươi thì đám người Lăng Dược kia đã sớm vọt vào đuổi ngươi ra ngoài rồi. Ngươi có thể thuận lợi vọt tới tầng bảy Luyện Tâm điện như vậy, trong đó cũng có công lao của tỷ tỷ.

- Hóa ra đại điện bảy tầng này tên là Luyện Tâm điện, chẳng lẽ là dùng sát khí để Luyện Tâm hay sao?

Lâm Dịch không nghĩ nhiều mà nói với Tô Thất Thất:

- Bên ngoài Luyện Tâm điện xảy ra chuyện gì ta không biết chuyện, đa tạ đạo hữu hỗ trợ.

- Gọi ta là Thất Thất là được rồi, mặc dù chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau ở tửu lâu, nhưng vẫn là tri kỷ khó có được, không cần phải xa lạ như vậy.

Lúc Tô Thất Thất nói xong lời này, chợt cảm thấy không thích hợp, mặt hơi đỏ lên.

Lâm Dịch nhìn thấy vẻ đỏ ửng thoáng qua rồi biến mất trên mặt của Tô Thất Thất, hắn sửng sốt một chút, gật đầu nói:

- Như thế rất tốt.

Tô Thất Thất khẽ kéo tóc đen trên trán, lần nữa khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, nói:

- Lần này ngươi phá hỏng sáu đại trận của Luyện Tâm điện cũng là do được tông chủ đồng ý, ngươi tới bái kiến tông chủ đi.

Trong lúc mấy người nói chuyện, tông chủ Hoắc Sâm từ trên trời hạ xuống, đáp vào trên bãi cỏ, Lâm Dịch và Hải Tinh đi theo phía sau Tô Thất Thất đón hắn.

Lâm Dịch cất cao giọng nói:

- Bái kiến tông chủ, vãn bối Mộc Thanh, đây là Hải Tinh, đặc biệt đến đây bái nhập tông môn, khẩn cầu tông chủ đồng ý.

Sắc mặt của Hoắc Sâm như thường, không có một tia ba động nào cả, chỉ ừm nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi rất tốt.

Những lời này nói ra không đầu không đuôi, Lâm Dịch cũng nghe mà không hiểu ra sao, không phân rõ trong lời này là ý tán thưởng hay là châm chọc.

Lâm Dịch lễ phép cười cười, dò hỏi:

- Xin hỏi tông chủ, ta và Hải Tinh đã tính là thông qua thí luyện nhập môn này hay chưa?

- Đương nhiên.

Hoắc Sâm gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia cổ quái.

Đường trưởng lão nghe thấy hai chữ này, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, nghĩ đến đánh cuộc của hắn và tiểu tử này, trong lòng không khỏi thầm buồn bực, không nghĩ tới sống nửa đời người mà lại bị một tiểu bối tính kế.

Nghe thấy tông chủ tán thành, cuối cùng Lâm Dịch cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, đến bây giờ hắn còn không hiểu nhiều lắm về thí luyện nhập môn này, hắn đã mơ hồ cảm giác được, dường như thí luyện nhập môn cũng không phải là phá giải trận pháp, có thể bên trong còn có huyền cơ khác.

Chỉ là nếu như không có ai chủ động nói, Lâm Dịch cũng không cần thiết nói ở trước mặt mấy nghìn người, nếu có cơ hội, chỉ cần hỏi Tô Thất Thất là sẽ biết được.

Mấy nghìn tu sĩ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, dường như muốn nuốt sống hắn vậy, nhưng Lâm Dịch lại không để ý.

Hắn thuận lợi thông qua thí luyện nhập môn, cũng thắng đánh cuộc với Đường trưởng lão, tâm tình rất tốt, cho nên hắn nghiêng đầu cười nói với Tô Thất Thất:

- Thất Thất, đây là quy củ của tông môn sao? Thật kỳ quái, thí luyện nhập môn mà lại cần nhiều tu sĩ đồng thời quan sát như vậy, tình cảnh lớn như vậy, quả thực ta không quá quen.

Tô Thất Thất nghe thấy hắn nói như thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trong mắt hiện lên nụ cười, mím môi lắc đầu cười khẽ.

Tuy rằng thanh âm của Lâm Dịch không lớn, nhưng đông đảo tu sĩ lại có thể nghe thấy rõ ràng, trong nháy mắt bộc phát ra từng tiếng gầm một.

- Con bà nó, tiểu tử mới tới này thật biết giả vờ đó, nếu không phải hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, ai thèm tới đây nhìn cơ chứ?

- Đúng vậy, rõ ràng là hắn làm ra chuyện này mà vẫn còn ở đây giả bộ làm người vô tội.

- Cũng không thể nói như vậy được, người ta quả thật có bản lĩnh thật sự, bằng không cũng sẽ không kinh động tới tông chủ.

Lâm Dịch nghe tiếng nghị luận ở chung quanh, trong ánh mắt lộ ra một tia cổ quái, hắn lại nhìn về phía Tô Thất Thất.

Tô Thất Thất không kịp nói thì đã nghe thấy tông chủ Hoắc Sâm trầm giọng nói:

- Mộc Thanh, ngươi có biết yêu cầu của thí luyện nhập môn hay không?

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nghĩ ngợi nói:

- Ta đã phá hủy gần hết đại trận của người ta, cho dù lúc này có biết trong này có huyền cơ khác thì cũng không thể thừa nhận, ai biết sẽ có phiền toái gì cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch ra vẻ nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ không phải là phá giải trận pháp trong Luyện Tâm điện sao?

Minh Không bật cười xì một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã.

Tuy rằng sắc mặt của Hoắc Sâm không thay đổi, nhưng Lâm Dịch có thể cảm nhận được rõ ràng, dường như thân thể hắn có một tia run rẩy rất nhỏ.

Lâm Dịch thầm hô không ổn, dường như tông chủ có chút tức giận, hắn vội vàng nói:

- Đại trận trong Luyện Tâm điện này quả thực không giống tầm thường, vãn bối bất tài, chỉ có thể phá hỏng sáu tầng, nhưng mà trận văn tầng thứ bảy, dù làm như thế nào cũng không thể nhìn thấu được.

Dụng ý câu nói này của Lâm Dịch thật ra là khích lệ lợi hại sự Luyện Tâm điện mà không để lại dấu vết. Nhưng hắn lại không biết người có thể đi tới tầng thứ sáu trong tông môn cũng chỉ có hai người, mà lại chỉ là đệ tử hạch tâm.

Hắn nói lời nói này rất nhẹ, lại vừa vặn có hiệu quả chống đỡ.

Cuối cùng, Lâm Dịch còn ngại không đủ, lại bổ sung một câu:

- Vãn bối cũng may mắn mới phá hỏng sáu tầng đại trận, có lẽ không sánh bằng đệ tử được bồi dưỡng trong tông môn ngài. Vãn bối bái nhập tông môn, chắc chắn sẽ chuyên tâm tu luyện nghiên cứu trận pháp, tranh thủ sớm ngày phá giải trận pháp trên tầng thứ bảy...

Tu sĩ xung quanh bị những lời này làm cho giật mình, trong lòng lẩm bẩm một hồi, nói:

- Xong, Luyện Tâm đại trận đã bị tiểu tử này nhớ thương rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui