Bất Hủ Kiếm Thần

Tô Thất Thất ở bên cạnh áy náy cười cười với Lâm Dịch, nói:

- Mộc Thanh, ngươi đừng trách, tính tình của Minh Không chính là như vậy, kỳ thực bản chất của nó cũng không xấu.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Ta biết.

Lâm Dịch đi tới bên cạnh Hải Tinh, bàn tay đặt lên trên đỉnh đầu của hắn, sinh khí ẩn chứa sinh cơ vô tận ở trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động, chậm rãi chảy vào trong cơ thể của Hải Tinh.

Thương thế của Hải Tinh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang khép lại, lực lượng âm hàn trong cơ thể bị cỗ sinh khí cường đại này va chạm, giống như tuyết gặp mặt trời chói chang, ào ào tan rã.

Sau một lát, Hải Tinh đã khôi phục lại như lúc ban đầu, khí tức lần nữa trở nên vững vàng, mơ hồ đã có đột phá xu thế Ngưng Khí tầng ba.

Tô Thất Thất nhìn thấy sinh khí trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch cũng có thêm một phần cổ quái.

Sinh khí không giống linh khí thiên địa, thứ sau có thể lợi dụng để linh thạch lấy ra, hoặc là vận chuyển pháp quyết tu chân lĩnh ngộ rồi hấp thu, nhưng mà sinh khí này lại thuộc về một loại tồn tại hư vô mờ mịt, tu sĩ bình thường làm sao có loại vật này cơ chứ?

Lâm Dịch ở trong lòng Tô Thất Thất lại càng trở nên thâm bất khả trắc.

Lâm Dịch thi triển ra một mình sinh khí cũng sẽ không toả ra lực thần thông, chỉ khi nào hợp hai loại sinh khí, tử khí làm một, đạt đến loại giới hạn cân đối nào đó thì mới có thể sản sinh ra biến chất, ngưng tụ thành Niết Bàn sinh tử luân, mới có thể bộc phát ra thần thông kinh thiên.

Trong mắt của Hải Tinh dần dần khôi phục lại vẻ sáng rõ, hắn im lặng nửa ngày, sau đó mới ngẩng đầu lên nói:

- Đa tạ sư phụ, sau này nhất định Hải Tinh sẽ dụng tâm tu đạo, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.

Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Ngươi có thể hiểu được là tốt nhất, chỉ là có mấy lời ta vẫn muốn nói với ngươi, nhưng không tìm được một cơ hội thích hợp để nói.

Lâm Dịch dừng một chút, nhẹ giọng nói:

- Hải Tinh, nếu như ngươi bước chân vào tiên đồ thì sẽ phải có một loại giác ngộ, tuy rằng ta có thể tạm thời che gió che mưa cho ngươi, thế nhưng như vậy chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải một mình đối mặt với nguy hiểm trước nay chưa từng có, đối mặt với địch nhân mà ngươi không có cách nào tưởng tượng ra được. Ở dưới sự bảo vệ của ta, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành được.

- Trên tiên đồ rất hiểm trở, chỉ kém một bước thì sẽ là cục diện thân vẫn đạo tiêu. Nếu như ta ở bên cạnh ngươi thì có thể hộ được ngươi tạm thời, nhưng không có khả năng bảo hộ ngươi một đời. Mặc cho tu vi của ngươi rất cao, có quyền thế, cuối cùng thì cũng sẽ hóa thành một nắm đất vàng, dù sao trường sinh đại đạo chỉ là truyền thuyết. Ta cũng không thể may mắn tránh khỏi, có lẽ sẽ có một ngày ta cũng sẽ chết, cho nên con đường sau này cũng chỉ có thể do tự ngươi đi hết mà thôi.

Hải Tinh rất nặng nề gật đầu.

Lâm Dịch thở dài một tiếng, nói:

- Ta cho ngươi một năm, khảo hạch nội môn cuối năm nay chúng ta không tham gia, cuối năm sang năm, hy vọng ngươi có thể có thực lực chân chính đứng ở tầng một Luyện Tâm điện, đối mặt với đông đảo đệ tử ngoại môn, kiên trì được đến cuối cùng.

- Sư phụ, ngươi yên tâm đi! Nhất định Hải Tinh có thể làm được!

Trong mắt của Hải Tinh tràn ngập ý chí chiến đấu, đôi mắt trong suốt thấy đáy tản ra ánh sáng động lòng người.

Trong mắt Lâm Dịch lóe lên một tia vui mừng, cuối năm sang năm hắn sẽ cùng Hải Tinh tham gia khảo hạch nội môn, hy vọng đến lúc đó, biểu hiện của Hải Tinh có thể bỗng nhiên nổi tiếng.

Lâm Dịch nói:

- Hải Tinh, ngươi sắp đột phá rồi, nên tĩnh tu ở ngay bên trong động phủ đi.

Sau đó Lâm Dịch nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thất Thất, nói:

- Thất Thất, chúng ta ra ngoài tùy tiện đi dạo một chút đi.

Tô Thất Thất biết chắc là Lâm Dịch có lời muốn nói cho nên mới đi theo Lâm Dịch ra ngoài Tiên Sơn.

- Ước đấu trong tông môn là như thế nào?

Lâm Dịch lạnh nhạt hỏi.

Tô Thất Thất nghe thấy những lời này của Lâm Dịch, trong lòng khẽ động, ghé mắt nhìn về phía Lâm Dịch.

Chỉ thấy sắc mặt của người sau như thường, dường như câu nói này chỉ là một câu hỏi trong lòng lơ đãng mà thôi.

Trong lòng Tô Thất Thất lại dâng lên một tia cảm động:

- Hải Tinh bị đánh thành bị thương nặng, Mộc Thanh nhìn như thờ ơ, nhưng sợ rằng người đau lòng nhất cho Hải Tinh chính là người sư phụ như hắn. Nhìn ý tứ của hắn, dường như không định bỏ qua việc này như vậy.

Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy, Lâm Dịch rất để ý đối với thân nhân bên người hắn.

Giống như rồng có nghịch lân vậy, chạm vào sắt hẳn sẽ phải chết.

Năm đó ở Dịch Kiếm tông, Uyển Nhi bị Sở Trường Phi đánh thành bị thương nặng, suýt nữa đã bị phế tu vi, lại làm liên lụy tới Lâm Thanh Phong tiêu hao thọ nguyên chữa thương cho nàng. Lâm Dịch vì thế mới vung tay, dưới ánh mắt của vô số tu sĩ, cường thế đánh nát đan điền của Sở Trường Phi.

Cũng bắt đầu từ lần kia, quỹ tích vận mệnh của Lâm Dịch đã xảy ra biến hóa.

Tô Thất Thất khẽ vuốt một sợi tóc đen ở trước trán, nói:

- Giữa các đệ tử ngoại môn không có quá nhiều chú trọng, có thể ước chiến lẫn nhau, nhưng đối phương có quyền lợi cự tuyệt. Chỉ là, đại đa số tu sĩ vô cùng coi trọng đối với bộ mặt danh dự, nếu như gặp phải đối thủ có tu vi tương đương, hầu như sẽ đi ứng chiến trên Phù Không thạch, đây cũng có thể xem như là một loại rèn luyện.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Ta hiểu.

Đúng vào lúc này, có tu sĩ chạy qua từ bên người hắn, lớn tiếng nói:

- Sắp đánh nhau rồi, Minh Không tiểu ma nữ khiêu chiến Mã Quyền, đang ở bên Phù Không thạch.

Một tu sĩ khác nghi ngờ nói:

- Minh Không là đệ nhất đệ tử trong nội môn, làm sao lại tìm đến đệ tử ngoại môn gây phiền phức cơ chứ, nếu như Mã Quyền kia không phải người ngu, tuyệt sẽ không ứng chiến.

- Đúng vậy, ta nghe nói là Mã Quyền trước đó mới đánh tu sĩ mới đến tên là Hải Tinh bị thương nặng, tiểu ma nữ và Hải Tinh có giao hảo, cho nên mới ra mặt thay cho hắn.

Một tu sĩ trong đó đột nhiên nhìn thấy Lâm Dịch, hắn lại thấp giọng nói với người bên cạnh:

- Đó không phải là sư phụ của Hải Tinh sao, đồ đệ bị đánh, có lẽ trên mặt hắn cũng rất khó chịu.

- Thì có biện pháp nào chứ, hắn chỉ là Ngưng khí tầng năm, đi Phù Không thạch đánh với Mã Quyền thì cũng là tự tìm khổ mà thôi.

- Cũng đúng, người này chỉ có trận pháp lợi hại một chút, đi đấu pháp trên Phù Không thạch đâu có cơ hội cho hắn bày binh bố trận.

Những tu sĩ này đi qua bên cạnh hai người Lâm Dịch, lại chạy đi về Phù Không thạch ở phía đông của tông môn.

Lâm Dịch đột nhiên cười cười, nói:

- Chúng ta cũng đi Phù Không thạch nhìn một chút.

Phù Không thạch ở mặt đông của tông môn, tổng cộng có năm khối đá lớn cấu thành, tảng đá ở giữa lớn nhất, bốn khối đá lớn còn lại thì được đặt ở bốn phương vị khác nhau.

Bốn tảng đá tạo thành bốn góc ước chừng rộng hơn mười thước vuông, mà khối đá ở giữa có chừng trên trăm thước vuông.

Tảng đá lớn ở giữa chỉ có đệ tử hạch tâm giao thủ với nhau, hoặc là tu sĩ Kim Đan giao thủ mới có tư cách đi tới đó.

Phù Không thạch, ý nghĩa như tên, là hòn đá lơ lửng ở giữa không trung.

Cũng không biết những viên đá này từ đâu mà tới, có thể không bị ảnh hưởng bởi trọng lực mà lơ lửng ở giữa không trung, cách mặt đất không cao, chỉ có chừng nửa thước.

Có người nói năm khối đá này vô cùng cứng cỏi, một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể hủy diệt được.

Trong lúc đi tới đây, Lâm Dịch lẳng lặng nghe Tô Thất Thất nói chuyện về Phù Không thạch, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Hai người tới gần, phía dưới Phù Không thạch đã có không ít tu sĩ vây quanh, đều là một chút tu sĩ không bế quan, nghe nói dường như có tu sĩ đấu pháp trên Phù Không thạch cho nên bọn họ mới tới quan sát.

Tham quan học tập tu sĩ đang lúc đấu pháp so đấu đối với bản thân tu sĩ cũng đã có một phen chỗ tốt, có thể kết hợp với bản thân, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để lĩnh ngộ và cảm ngộ.

Hai người Lâm Dịch vừa tới gần thì đã nghe thấy thanh âm tức giận tới cực điểm của Minh Không.

- Mã Quyền, ngươi có dám lên trên Phù Không thạch hay không? Minh Không ta sẽ áp chế tu vi ở Ngưng Khí tầng tám rồi đánh với ngươi!

- Minh Không sư tỷ, ngươi cần gì phải làm vậy chứ? Ngươi là đệ nhất cao thủ nội môn, ta đệ tử ngoại môn nho nhỏ như ta đâu có trêu chọc ngươi.

Người nói lời này nói năng ngọt xớt, Lâm Dịch theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ thấp bé chắc nịch đang híp mắt cười nhìn Minh Không, người này đúng là Mã Quyền.

Minh Không đứng ở phía đối diện Mã Quyền, đôi mắt to trừng lớn, dùng giọng căm hận nói:

- Mã Quyền, ngươi đừng có cợt nhả với ta, một tu sĩ Ngưng Khí tầng tám như ngươi đi bắt nạt người chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng ba, ngươi còn biết xấu hổ hay không!

Mã Quyền khoanh hai tay lại, ra vẻ rất bất đắc dĩ, cười nói:

- Ta đi ước chiến với hắn, hắn cự tuyệt thì cũng thôi đi. Đâu ngờ tới tiểu tử này ngu ngốc như vậy, lại dám ứng chiến. Lời nói của tu sĩ chúng ta không thể coi như không có gì được, ta cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải đi lên, đi dạy dỗ hắn một phen. Cũng để cho hắn biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu.

- Ngươi vô sỉ! Mã Quyền, Minh Không ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, nếu như ta dùng thủ đoạn vượt qua Ngưng Khí tầng tám thì coi như ta thua! Mau nói một câu, có ứng chiến hay không!

Minh Không lớn tiếng nói.

- Không đánh!

Mã Quyền không chút do dự cự tuyệt, nghiêng đầu qua, nhìn cũng không thèm nhìn Minh Không.

Mã Quyền nghiêng đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lâm Dịch, bốn mắt của hai người đối diện, con ngươi của Mã Quyền quay tròn, đã nảy ra ý hay.

Mã Quyền lớn tiếng cười nói:

- Ai da, đây không phải là Mộc sư đệ hay sao, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Mã Quyền vừa mới lên tiếng đã trực tiếp khiến cho lực chú ý của các tu sĩ vây xem đổ dồn lên trên người Lâm Dịch.

- Ài, ta tạm thời vô ý, đả thương đồ đệ của ngươi. Không phải Mộc sư đệ tới tìm ta ước chiến đó chứ?

Mã Quyền ra vẻ thở dài một tiếng.

Sau đó Mã Quyền đang nói thì đột nhiên đổi giọng, cười nói:

- Chỉ là nếu như Mộc sư đệ muốn đánh mấy chiêu với ta, ta lại rất cam tâm tình nguyện bồi tiếp. Dù sao đồ đệ bị đả thương, người làm sư phụ cũng không thể ngồi yên không để ý tới, có đúng không?

Lời nói này của Mã Quyền trực tiếp ép Lâm Dịch đến chết cũng không tha, các tu sĩ vây xem đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vừa nghĩ vậy đều cảm thấy xấu hổ từng đợt thay cho Lâm Dịch.

- Mộc Thanh này cũng thực sự là, trốn đi không phải tốt hơn sao, đi ra lộ diện thì cũng chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi.

- Một là Ngưng khí tầng năm, một là Ngưng Khí tầng tám, ai thắng ai thua không cần phải nói, hôm nay Mộc Thanh này đã đâm lao phải theo lao, để xem hắn sẽ làm thế nào.

- Có thể làm gì được chứ, hoặc là đi tới bị đánh một trận, hoặc là coi như rùa đen rút đầu trốn đi. Khà khà, ta lại rất hy vọng Mộc Thanh đi tới đấu một trận với Mã Quyền, mặc dù là thua trận thì cũng không thua thế.

- Nói thì rất nhẹ, sư đồ hai người bị người ta sửa lưng một phen, sau này đâu còn có mặt mũi đặt chân ở tông môn nữa chứ.

Lâm Dịch không nói được một lời, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mã Quyền.

Trong mắt Mã Quyền lóe lên xem thường, nghĩ ngợi nói:

- Tiểu tử ngươi giả vờ cái gì, chỉ là Ngưng khí tầng năm lại còn ra vẻ thần bí, bí hiểm.

Nghĩ đến đây, Mã Quyền giả vờ phóng khoáng nói:

- Như vậy đi, ta thấy Mộc sư đệ là Ngưng khí tầng năm, ta cũng học tập Minh Không sư tỷ, áp chế tu vi ở chừng Ngưng khí tầng năm, chúng ta đi lên trên Phù Không thạch so chiêu một chút. Dù sao Mộc sư đệ mới tới tông môn, thân là sư huynh, dù thế nào cũng phải nhường ngươi một chút.

Lúc này các  tu sĩ vây xem đều đưa mắt tụ tập lên trên người của Lâm Dịch, nếu như đều là tu vi Ngưng khí tầng năm, cách xa nhau không quá lớn, như vậy quả thực có thể đánh một trận.

Lâm Dịch thản nhiên nói:

- Không cần phiền phức, tu vi của ngươi ở trong mắt ta như gà đất chó kiểng vậy, chỉ cần một chiêu đã đủ để đánh bại rồi!

Lời này vừa ra, tình cảnh vốn nghị luận ầm ĩ dần dần trở nên yên tĩnh, sau một lát lặng ngắt như tờ, các tu sĩ vây xem trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Dịch, trong lòng đều có một suy nghĩ trong đầu:

- Người này điên rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui