Bất Hủ Kiếm Thần

Ba người xông tới không che giấu tu vi Kim Đan một chút nào, lăng không mà đứng, thần uy lẫm liệt, một người cầm đầu là Kim Đan trung kỳ, hai người còn lại là Kim Đan sơ kỳ.

Y phục màu trắng của Lâm Dịch nhuốm máu, lưng đeo Ô Sao trường kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt đạp không mà đứng, cảnh giới tuy thấp, chỉ có Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong. Thế nhưng khí thế lại không kém mảy may.

Tuy rằng Lâm Dịch tu đạo không được bao lâu, nhưng thủ vững hiệp đạo trong lòng, đã mơ hồ có một loại phong thái Tông Sư, khí thế vượt lên trên cảnh giới.

Y phục màu trắng, trường kiếm, tóc đen.

Y phục bay phất phới, ánh mắt của Lâm Dịch vô cùng kiên định, đối mặt với ba vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan vượt xa bản thân mà hắn cũng không có chút sợ hãi nào cả.

- Thật to gan, dám đến Tiềm Long Sơn ta giết người, hôm nay không trấn áp ngươi, mặt mũi của Tiềm Long Sơn ta để ở đâu nữa.

Tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Người cầm đầu kia sắc mặt trầm ổn, nhìn thi thể tu sĩ Tiềm Long Sơn bốn phía khắp nơi trên đất, hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:

- Tại hạ chưởng giáo Tương Hân Tiềm Long Sơn, thủ đoạn của đạo hữu quá hung tàn, không có một chút lòng thương hại nào, làm như vậy rất thương thiên hại lý. Rốt cuộc ngươi là người của môn phái nào!

Tiềm Long Sơn chỉ là môn phái tam lưu trên Hồng hoang đại lục mà thôi. Tương Hân không rõ nội tình của Lâm Dịch, trong lòng lo lắng nếu như tùy tiện xuất thủ, đắc tội với một phương thế lực lớn. Khi đó chính là họa diệt tông a.

Thành tựu duy nhất cả đời của hắn chính là khai tông lập phái, sáng lập ra Tiềm Long Sơn, hắn không muốn bởi vì một bước đi sai mà hủy một mạch truyền thừa của mình.

Vẻ mặt Lâm Dịch không chút biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nhìn ba người, lạnh giọng nói:

- Thủ đoạn ta hung tàn, thương thiên hại lý? Các ngươi dung túng người trong tay giết người bình thường, giết chóc ngàn vạn, khi đó các ngươi có lòng thương hại bọn họ hay không?

- Thật không, loại chuyện này ta lại không biết a?

Sắc mặt của Tương Hân không biến đổi, ánh mắt lập lòe.

Lâm Dịch cười xùy một tiếng, nói:

- Dám làm mà không dám nhận sao?

- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là người của môn phái nào, có phải việc làm hôm nay của ngươi là dựa theo ý của trưởng bối tông môn hay không? Nếu như không nói rõ ràng thì đừng trách thủ đoạn của bọn ta độc ác, trấn áp ngươi!

Tương Hân đã có chút không nhịn được, không muốn dây dưa tiếp với Lâm Dịch.

Hôm nay trên Tiềm Long Sơn có một vị khách Chí tôn tới, là sứ giả của Công Tôn Hoàng tộc, đối với loại chuyện này, Tương Hân không thể để cho tiểu tử này làm càn được.

Lâm Dịch như nhìn thấu nỗi lo trong lòng của Tương Hân, hắn thản nhiên nói:

- Ta là Lâm Dịch, không môn không phái, ngươi không cần phải chỗ cố kỵ, chuyện hôm nay, ta cũng không muốn dừng tay tại đây!

Tương Hân cười lạnh một tiếng, nói:

-  Không có gì để nói vậy thì ta sẽ đưa ngươi lên đường!

Hắn vừa muốn động thủ thì lại đột nhiên nghe được một đạo thanh âm âm trầm vang lên.

- Chậm đã!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một người mặc đạo bào màu vàng nhạt đang đạp không đi tới, trên ngực có thêu hai chữ lớn Công Tôn rồng bay phượng múa, toàn thân có ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, giống như một mặt trời cực nóng, chói mắt mà đẹp mắt.

Hai mắt Lâm Dịch híp lại, bên trong có hàn quang chớp động, nhẹ nhàng nói:

- Công Tôn Hoàng tộc!

Người tới này chính là sứ giả Công Tôn Cương do Công Tôn Hoàng tộc phái tới.

Khuôn mặt của Công Tôn Cương gầy gò, mũi ưng, ánh mắt âm hàn, chắp hai tay ra sau lưng, mắt nhìn xuống Lâm Dịch, lạnh lùng nói:

- Quả nhiên là ngươi, ngươi là Lâm Dịch, A Ngốc trong Thần ma chi địa a!

Lâm Dịch nở nụ cười tự giễu nói, nói:

- Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tra ra được, Công Tôn Cổ Nguyệt quả thật nhớ mãi không quên đối với ta a.

- Uy nghiêm của Công Tôn Hoàng tộc không cho phép khiêu khích, ngươi ở trong Thần ma chi địa giết hai tộc nhân của ta. Từ lâu Công Tôn Hoàng tộc ta đã phái tu sĩ qua Dịch Kiếm tông. Chỉ là ngươi lại rất cơ linh giảo hoạt, phản bội tông môn chạy ra ngoài, Dịch Kiếm tông chủ phát ra lệnh truy sát, Công Tôn Hoàng tộc ta cũng phát lệnh ra truy sát ở trên toàn bộ Hồng hoang đại lục này, hừ hừ.

Công Tôn Cương dừng một chút, có chút châm chọc cười nói:

- Hồng hoang đại lục tuy lớn, thế nhưng cũng không có chỗ để cho ngươi ẩn thân, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết!

Cả người Tương Hân chấn động, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra ngươi chính là A Ngốc, trách không được cái tên Lâm Dịch này quen tai như thế.

Lâm Dịch không để ý tới hắn mà hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi nói:

- Nếu ta khó tránh khỏi cái chết, không bằng trước khi chết ngươi nói cho ta biết xem, rốt cuộc Đông Độ Tiên Đảo là thứ gì? Vì Đông Độ Tiên Đảo này mà các tu sĩ Tiềm Long Sơn giết ngàn vạn người bình thường, Công Tôn Hoàng tộc ngươi thân là hậu nhân Ngũ Đế, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, mà lại khoanh tay đứng nhìn hay sao?

- Ngươi không hiểu, những người này sẽ không chết uổng mạng, cái chết của bọn họ có giá trị. Về phần Đông Độ Tiên Đảo, ha ha, ngươi còn chưa có tư cách biết được, xuống địa ngục hỏi diêm vương đi!

Trong thanh âm của Công Tôn Cương lộ ra một tia lạnh lẽo, giống như lệ quỷ đòi mạng vậy.

Lâm Dịch nở nụ cười giễu cợt, nói:

- Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì được ta sao? Ở trong Thần ma chi địa ta đã chém giết hai tên Bất tử kim thân, giết ngươi cũng giống như giết chó vậy, vô dùng đơn giản.

Bất Diệt kiếm thể Trúc Cơ kỳ mạnh tới trình độ nào, Lâm Dịch không biết, nhưng hắn đoán, muốn liều mạng với Bất tử kim thân Kim Đan kỳ phải có tâm tư lấy trứng chọi đá.

Đan khí thối thể, thân thể sinh ra biến chất, mạnh hơn trước kia không chỉ một lần, lại thêm lực lượng huyết mạch, Bất tử kim thân Kim Đan kỳ chính là tồn tại vô địch cùng giai.

Nhưng mà Lâm Dịch có lòng tin, khi hắn bước vào Kim đan đại đạo, Bất Diệt kiếm thể tuyệt đối sẽ lực áp được Bất tử kim thân.

Công Tôn Cương cười ha hả, lạnh giọng nói:

- Tộc nhân huyết mạch đơn bạc mà cũng xứng gọi là Bất tử kim thân hay sao?

Lời còn chưa dứt, cả người Công Tôn Cương tràn ngập khí huyết màu vàng quay cuồng, trong cơ thể không ngừng vang lên tiếng kêu. Khí tức Kim Đan ầm ầm bạo phát, mái tóc màu vàng nhạt hơi dựng lên, cả người thoạt nhìn thầm uy lẫm liệt, không ai bì nổi.

Ánh mắt Công Tôn Cương lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, lớn tiếng nói:

- Không ai được nhúng tay vào chuyện này. Ta muốn thử một chút về Bất Diệt kiếm thể của người này, để xem nó có cường hãn như truyền thuyết, có thể ngạnh kháng được Bất tử kim thân của Công Tôn Hoàng tộc ta hay không!

Thể chất của tứ đại Hoàng tộc được truyền thừa từ thời rất xa xưa, từ thời đại Thái cổ đã tồn tại rồi. Quả thực tranh bá cổ kim, cũng không phải thân thể phàm thai có thể ngạnh kháng được.

Tứ đại thể chất có cao có thấp, mà thứ Bất tử kim thân mạnh nhất chính là độ cứng, lực như sắt đá, vô địch, sắc bén không người nào có thể ngạnh kháng được.

Phàm là thể chất yêu nghiệt đều là tồn tại ở trong Thái cổ nhất mạch, tuyệt đối không đột nhiên xuất hiện như vậy. Quảng Hàn thánh thể, Tiên Thiên đạo thai của Thái Nhất Tông đều là thể chấn danh chấn Hồng Hoang từ thời đại Thái cổ, là tồn tại ngang dọc vạn cổ.

Mà Bất Diệt kiếm thể của Lâm Dịch là thứ ngang trời xuất thế, cho dù Công Tôn Hoàng tộc có truyền thừa dài lâu như vậy, thế nhưng đối với loại thể chất này vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng sau chuyến Thần ma chi địa kia, không người nào có thể phủ nhận sự cường đại của Bất Diệt kiếm thể.

Bằng không, Công Tôn Hoàng tộc cũng sẽ không phát động lực lượng mạnh mẽ như vậy để đi tìm một tên tu sĩ Ngưng Khí.

Lúc đầu Công Tôn Cổ Nguyệt chạy ra ngoài Thần ma chi địa, đã nói một câu, đến nay Công Tôn Cương vẫn còn cảm thấy như vừa mới nói.

- Người này phải trừ sớm, nếu chờ hắn lớn lên, sợ rằng sẽ có thể liều mạng cùng Bất tử kim thân chúng ta.

Công Tôn Cổ Nguyệt chính là người trẻ tuổi có thiên phú nhất, lời hắn nói tuyệt đối rất có trọng lượng. Mà những lời này cũng đã tạo ra một phen rung động trong Công Tôn hoàng tộc.

Công Tôn Cổ Nguyệt nói xong câu đó lập tức đi bế quan tu luyện, thề phải đạt tới Nguyên Anh mới xuất quan.

Cuối cùng, tộc trưởng Công Tôn Thương của Công Tôn Hoàng tộc hạ lệnh, toàn lực tìm kiếm Lâm Dịch, nếu không thể bắt giữ, như vậy phải giết chết ngay tại chỗ!

Chuyện này Lâm Dịch lại không được biết, thế nhưng trong lòng hắn lại có một phen dự định khác.

Với trình độ của Công Tôn Cương đối với Bất tử kim thân, chắc chắn đối phương sẽ cận thân tranh phong với mình, dùng thân thể để đối kháng.

Mà Lâm Dịch cũng đang phải thử một chút về Bất Diệt kiếm thể Trúc Cơ Kỳ của hắn. Để xem rốt cuộc nó đã đạt tới cảnh giới gì. Nếu như Bất Diệt kiếm thể không trụ được thì hắn không thể làm gì khác hơn là xuất ra Ô Sao trường kiếm, đánh nát thân thể của Công Tôn Cương.

Nhưng một khi song phương giao thủ, chiến cuộc thay đổi liên tục, ba vị tu sĩ Kim Đan đứng phía sau còn đó. Khi Công Tôn Cương hấp hối, bọn họ cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn a.

Lâm Dịch vận chuyển Dịch Kiếm tâm pháp, dự đoán hướng đi của chiến cuộc, cố gắng nắm bắt chuyện có lợi cho bản thân mình.

Nếu như trận chiến này đi nhầm một bước, nhất định sẽ là kết cục thân vẫn đạo tiêu, cũng là một trận chiến gian nan nhất từ khi Lâm Dịch tu đạo tới nay.

Nếu như trận này thắng, hắn sẽ đánh một trận mà thành danh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui