Bất Hủ Kiếm Thần

Lâm Dịch hung thần bức người, sát khí ngập trời, giống như một vị Ma Vương diệt thế, quanh thân có khí đen nhánh như mực lượn lờ, khiến cho đám tu sĩ vây xem chỉ đứng ở phía xa liếc mắt nhìn cũng đã cảm thấy hết hồn.

Bất tử kim thân của Công Tôn Cương bị hủy, một đám Nguyên thần màu vàng ra khỏi cơ thể, hóa thành một đạo kim quang, nhanh chóng chạy về phía xa xa.

Nguyên thần màu vàng này nhặt túi trữ vật ở bên hông thi thể đã ngã xuống, lại nhanh chóng xuất ra một khối lệnh bài ở bên trong, lại ném lên trên bầu trời đêm.

Lâm Dịch khẽ ngẩng đầu, hai mắt âm trầm màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào món đồ kia, trong lòng hiện lên một chút bất an.

Nhưng lúc này ý thức của Lâm Dịch đã dần dần không rõ, trong đầu tràn ngập giết chóc và điên cuồng vô tận. Giống như là một loại bản năng, giết hết tất cả sinh mệnh trước mắt, hủy diệt vạn vật trên thế gian này.

Giết!

Lâm Dịch nổi giận gầm lên một tiếng, ma diễm trên người tăng mạnh, đạo văn thần bí huyền ảo thoáng hiện ở dưới chân, hóa thành một làn khói đen, đánh tới Nguyên thần của Công Tôn Cương.

Thứ đồ giống như một khối lệnh bài kia lóe lên một cái, quét qua không gian, đi vào cuối tinh không, rồi đột nhiên bộc phát ra một đoàn quang mang màu vàng, giống như một cái mặt trời, chiếu rọi mặt đất.

Trong nháy mắt này, mấy trăm dặm chung quanh đều bị ánh sáng chói mắt này bao phủ, sáng rõ như ban ngày.

Hắc mang nổ tung ở trong tinh không, dùng lực lượng màu vàng viết ra hai chữ lớn, vô cùng rõ ràng, chấn động tinh không.

Tru Ma!

Sắc mặt Tương Hân đại biến, kinh hô một tiếng:

- Tru Ma lệnh!

Cùng lúc đó, hầu như tất cả thế lực lớn trong Bắc vực Hồng hoang đại lục đều có tu sĩ đạp không mà đứng, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía hai chữ vàng ở trong tinh không.



Dịch Kiếm tông.

Tông chủ Lăng Kiếp và Lâm Thanh Phong sóng vai mà đứng, đang nhìn bầu trời hai chữ màu vàng trên trời, vẻ mặt chấn động.

Trong mắt Lăng Kiếp lóe lên vẻ rầu rĩ, chậm rãi nói:

- Không nghĩ tới Tru Ma Lệnh lại lần nữa xuất hiện, Hồng hoang đại lục yên tĩnh vạn năm sắp bị phá vỡ. Dịch Kiếm tông ta thực lực yếu ớt, sợ rằng khó có thể may mắn tránh khỏi trong loạn thế này.

Lâm Thanh Phong lúc này thần quang nội liễm, đạp không mà đứng, giống như đã sáp nhập vào bên trong bầu trời đêm, không nhìn ra được một tia thương thế nào cả.

- Sư huynh, ta đã Kim Đan viên mãn. Có thần dược Thái cổ của Tiểu Lâm Tử tương trợ. Chuyện đột phá Nguyên Anh chỉ trong mấy năm nữa mà thôi. Trong thời gian này ta sẽ đi tìm nó, Dịch Kiếm tông tạm thời phong sơn đóng cửa, tránh khỏi trận hạo kiếp này. Đừng để truyền thừa của Dịch Kiếm tông bị chặt đứt.

Lăng Kiếp cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Truyền Thừa? Dịch kiếm thuật truyền thừa ngàn năm, chỉ có một người Lâm Dịch là lĩnh ngộ được. Thế nhưng hắn lại phản bội Dịch Kiếm tông. Ài, Dịch Kiếm tông nào còn có truyền thừa gì nữa chứ? Đối mặt với Công Tôn Hoàng tộc đã làm khổ đứa trẻ này rồi. Nếu không phải nó phản bội tông môn sớm thì… Trước đó vài ngày, đại đội nhân mã của Công Tôn Hoàng tộc đã đến đây, khi đó Dịch Kiếm tông ta đã hôi phi yên diệt rồi.

Lâm Thanh Phong hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Nói cho cùng, Tiểu Lâm Tử và Công Tôn Hoàng tộc trở mặt, nguyên nhân vẫn là vì ta. Loại chuyện này tuyệt đối không thể để cho một mình nó gánh chịu, bất kể ra sao, đợi ta bước vào Nguyên Anh, ngày đó nhất định ta sẽ cùng đứng chung một chỗ với Tiểu Lâm Tử. Cho dù có chết cũng không hối hận.

Tại một nơi cách Tiềm Long Sơn chỉ có trăm dặm, đây là một sơn cốc hoang vu vắng vẻ, trong cốc quanh năm bị một mảnh sương mù bao phủ, muốn vào cốc chỉ có một con đường.

Đây là một chỗ cấm địa đối với sinh mệnh trên Hồng hoang đại lục, bị gọi là tử vong Ma vực Tịch Tĩnh cốc.

Trên Hồng hoang đại lục tổng cộng có sáu đại tử vong Ma Vực, mà Tịnh Tĩnh cốc chỉ là một trong số đó, sáu cấm địa sinh mệnh này từ thời đại Thái cổ đã tồn tại rồi.

Ngoài cốc quanh năm có đại tu sĩ lánh đời trú đóng, giám thị Tịnh Tĩnh cốc. Thế nhưng bọn hắn cũng không dám bước vào Tịnh Tĩnh cốc nửa bước.

Bước vào Tịnh Tĩnh cốc sẽ chết, tuyệt đối không có ai may mắn có thể thoát khỏi được.

Trên Hồng hoang đại lục từng có một thế lực đỉnh cấp xưng bá một thời muốn chinh phục Tịnh Tĩnh cốc.

Sau khi vào cốc, mấy nghìn tu sĩ cao thấp toàn tông, không ai sống sót.

Mà lai lịch của sáu đại tử vong Ma Vực có thể chỉ có trong tông phái truyền thừa hơn vạn năm thì mới có ghi chép.

Những tu sĩ khác chỉ nghe nói qua được đôi câu vài lời, nhưng trên Hồng hoang đại lục lại có một nhận thức rất thống nhất, sinh mệnh trong tử vong Ma Vực chính là Ma Tộc!

Trong tư liệu lịch sử của Hồng hoang đại lục có ghi chép.

Mấy chục vạn năm trước, Nguyên Thủy Thiên Ma loạn thế, tàn sát sinh linh, trăm tộc gặp nạn. Vì đề phòng ảnh hưởng đến càng nhiều sinh linh hơn cho nên Tam hoàng nhân tộc thi triển đại pháp lực mở ra một phương thế giới, gọi là Thiên giới. Sau đó tập hợp các đại tu sĩ Nhân Tộc, Ngũ Đại Thánh Linh của Yêu Tộc sát phạt Ma tộc, song phương phát động một trận Thần chiến có một không hai ở trên Thiên giới.

Trận chiến này giằng co mười vạn năm, song phương dùng hết toàn lực.

Trận đánh cuối cùng được gọi là Tru Ma chi chiến. Trận này có rất nhiều Thần Binh, Thần Tướng, Thần Vương ngã xuống. Bên Nhân Tộc có Thần Nông Thánh Hoàng, Nữ Oa Thánh Hậu sau đó cũng ngã xuống. Bên Yêu Tộc thì có Phượng Hoàng, Kỳ Lân Thánh Linh ngã xuống, Phục Hy Thánh Hoàng, Toại Nhân Thánh Hoàng bị thương nặng bế quan, cuối cùng trảm được Thiên Ma, trước thời Tru Ma chi chiến là thời đại Thái cổ.

Sau tiến vào thời đại viễn cổ, Ngũ Đế chấp chưởng Thiên Giới, Nhân Tộc, Yêu Tộc bạo phát đại chiến, song phương giao chiến duy trì kéo dài vạn năm. Mãi cho đến khi song phương định ra hiệp ước thiên đình, lúc này song phương mới thu binh.

Cho đến hiện tại, thời đại thường cổ, rốt cục Hồng hoang đại lục đã nghênh đón một mảnh thịnh thế phát triển mạnh, thiên tài cường giả các tộc, thể chất nghịch thiên liên tục xuất thế.

Tư liệu lịch sử chỉ ghi chép đến đó, cũng không đề cập tới lai lịch của sáu đại tử vong Ma Vực.

Mà Tru Ma Lệnh, chỉ có khi nào sáu đại tử vong Ma Vực xao động bất an, Ma Tộc loạn thế thì mới sẽ xuất hiện.

Ngoài Tịch Tĩnh cốc, một vị Nguyên Anh đại tu sĩ đóng ở nơi này nhìn hai chữ vàng trong tinh không, hai mắt híp thành một khe hở, lẩm bẩm nói:

- Ma Tộc?

Lời còn chưa dứt thì thân thể của hắn đã hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng đến Tiềm Long Sơn, trong chớp mắt đã tiến vào trong đêm tối, lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, ở bên trên trên Tiềm Long Sơn.

Trong trời đêm, hai chữ Tru ma màu vàng thật lâu không tiêu tan, mà trên đỉnh đầu của Lâm Dịch sau khi hóa Ma lại mơ hồ có thêm một chữ đỏ như máu.

Giết!

Các tu sĩ núp ở phía xa vây xem nhìn chữ lớn bằng máu kia, trong lòng vẫn cảm giác tâm thần chập chờn, âm trầm kinh khủng.

Lâm Dịch đã nhận thấy được một tia không đúng, bộ pháp thần bí được thi triển ra, thân thể khẽ động, hóa thành một làn khói đen, vọt ra ngoài.

Tốc độ chạy của Nguyên thần Công Tôn Cương đâu có so được với được với thân pháp của Lâm Dịch.

Trong nháy mắt Lâm Dịch đã đuổi theo Nguyên thần màu vàng của Công Tôn Cương, ma trảo chộp một cái, trực tiếp nắm nó vào trong tay.

Nguyên thần của Công Tôn Cương bị ma khí này bao phủ, đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, hắn rống giận nói:

- Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Ma Tộc hiện thế, như không ra tay thì toàn bộ Tiềm Long Sơn cũng sẽ bị tàn sát sạch sẽ! Các ngươi chỉ cần kéo dài thời gian một lát thì gặp có Nguyên Anh đại tu sĩ đến đây tru diệt Ma...

Công Tôn Cương còn chưa dứt lời thì đã ngừng lại. Hai mắt đỏ thẫm của Lâm Dịch không có một chút tình cảm nào, ma trảo vận sức bóp một cái.

- Phanh!

Nguyên thần của Công Tôn Cương hóa thành một chùm lưu quang màu vàng, chợt lại bị ma khí trên người Lâm Dịch thôn phệ không còn một mảnh.

Bất tử kim thân Kim Đan kỳ ngã xuống!

Các tu sĩ vây xem phía xa xa chỉ là Ngưng Khí Trúc Cơ, sau khi nghe thấy tiếng rống sau cùng của Công Tôn Cương lập tức giải tán, cũng quay đầu bỏ chạy về phía xa xa.

Ba người Tương Hân cũng rất sợ hãi, Bất tử kim thân Kim Đan kỳ mà cũng bị chém giết vô tình như thế, hồn phi phách tán, bọn họ xuất thủ thế nào đây?

Lâm Dịch chậm rãi quay đầu lại, sát ý ngập trời nhìn chằm chằm vào ba người Tương Hân, lạnh giọng nói:

- Vì Đông Độ Tiên Đảo hư vô mờ mịt, vì đổi lấy mấy khối Linh thạch rách nát, vì muốn được Công Tôn Hoàng tộc tán thưởng mà dung túng tu sĩ trong tay giết chết ngàn vạn người bình thường, các ngươi đều đáng chết!

Trong mắt Tương Hân lóe lên một tia quyết đoán, hắn hét lớn một tiếng:

- Hôm nay dù có chạy thì cũng là đường chết, mọi người bày binh bố trận, ba người chúng ta bạo phát toàn bộ tu vi, chờ tới lúc Nguyên Anh đại tu sĩ tới cứu viện thì chúng ta sẽ được cứu!

Lâm Dịch cười cười, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, thân thể hóa thành một đạo khói đen, giống như sấm sét, đằng đằng sát khí đánh tới ba người Tương Hân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui