Bất Hủ Thần Vương

- Như vậy đi, hôm nay, các ngươi tiếp tục Liệp Yêu. Ta phụ trách đi điều tra một chút. Ở khu vực nguy hiểm, ta sẽ làm ký hiệu cảnh báo. Đến khu vực có ký hiệu của ta, các ngươi phải lập tức dừng lại. Nói cách khác, nếu như tùy tiện xông vào, các ngươi có thể gặp nguy hiểm.

Muốn đi điều tra, ở đây không có người nào thích hợp hơn Nhậm Thương Khung. Mọi người cũng từ trong miệng Nhậm Cao Ca biết được, Nhậm Thương Khung vài ngày trước đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ cửu trọng, nhiệm vụ này nếu Nhậm Thương Khung không thích hợp thì chẳng còn ai thích hợp nữa cả.

Bốn người còn lại tạo thành một tổ đội tạm thời, bắt đầu săn giết. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn đi theo Nhậm Thương Khung, vô hình trong lúc đó học hỏi rèn luyện được rất nhiều điều, kỹ năng cùng kinh nghiệm chiến đấu so với lúc mới đến khác nhau một trời một vực.

Tuy bọn hắn không có nghịch thiên như Nhậm Thương Khung, nhưng ở chiến thuật bố trí, thì tất cả võ giả thí luyện lần này không ai vượt qua họ, tất nhiên là trừ Bắc Cung Dao và Tống Lam ra.

Nhậm Thương Khung căn cứ dấu vết để lại của yêu linh, một đường truy lùng về phía trước. Theo hắn không ngừng xâm nhập, rất nhiều dấu vết càng lúc càng rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, sau khi vượt qua một khe suối lớn, ở vùng này, dấu vết qua lại của Yêu tộc rất rõ ràng. Nhậm Thương Khung không vội vã tiến tới, mà chậm rãi lui về khe suối kia, sau đó đem hương dịch rải lên khắp nơi.

Đây chính là giới tuyến nhắc nhở nhóm người Nhậm Tinh Hà. Khi tới nơi này, nhất quyết không được vượt qua.

Bằng không mà nói, rất có thể sẽ vì không biết tình hình cụ thể, làm kinh động sào huyệt Yêu tộc, hậu quả lúc ấy không nói cũng biết.

Công kích sào huyệt Yêu tộc, quyết không có khả năng lỗ mãng, nhất định phải có chiến thuật rõ ràng, bằng không mà nói, muốn dựa vào sức của năm người làm thịt một bộ lạc Yêu tộc, quả thực là chuyện hoang đường.

Nhậm Thương Khung là người tài cao gan lớn, sau khi làm giới tuyến xong, lại lần nữa đi về phía trước. Vượt qua một bụi cỏ dại rậm rạp, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là một thung lũng trải dài.

Bốn phía thung lũng này, khắp nơi là đại thụ đến bốn năm người ôm không hết, đại thụ cành lá rậm rạp, thân cây sần sùi, che khuất cả một bầu trời rộng lớn.

Nhậm Thương Khung cẩn thận quan sát, phát hiện bốn phía đại thụ này, đều mọc đầy các loại hoa cỏ kỳ quái. Mà đám yêu linh kia, thì đang qua lại dưới những cây to này.

Nhậm Thương Khung rất kinh ngạc.

Xem tình hình này, những cây to kia hiển nhiên là nơi những yêu linh đó nghỉ lại. Chẳng lẽ bên trong những cây to này, còn có huyền cơ khác?

Cẩn thận quan sát một lúc, Nhậm Thương Khung rốt cục cũng hiểu ra. Nguyên lai, những cây đại thụ này đều bị khoét rỗng vào trong, những Yêu linh kia chui vào lổ hỗng này mà tránh mưa tránh gió.

Những cây to này vừa lớn vừa thô, so với bất kỳ căn phòng nào cũng rắn chắc hơn. Kỳ diệu nhất chính là, các đại thụ rõ ràng đã bị đào rỗng, nhưng sinh mệnh lực vẫn tràn đầy như cũ, cành lá sum xuê, có thể thấy được thần kỳ trong đó.


Nhậm Thương Khung cuối cùng cũng rõ ràng, vì cái gì bốn phía những cây to này, lại sinh trưởng rất nhiều cây cỏ kỳ lạ. Đạo lý là ở chỗ này.

Những cây to này bị Yêu tộc đào rỗng làm nơi trú ngụ, sinh mệnh lực của cây tự nhiên sẽ bị hao tổn, bởi vậy đám yêu linh kia ở bốn phía đại thụ trồng rất nhiều linh thảo để cung cấp linh khí cho những cây đại thụ này. Những linh dược kia đẳng cấp đều không thấp, có khả năng sản sinh linh lực rất nhiều. Bởi vậy, những đại thụ này dù bị khoét rỗng vẫn có thể phát triển bình thường.

Loại tiếp tế như vậy làm cho sinh mệnh lực của những cây to này, so với trạng thái bình thường còn phát triển mạnh mẽ hơn.

Nhậm Thương Khung không thể không bội phục đám Yêu tộc này. Cho thấy bên trong yêu linh không thiếu những kẻ có linh trí bằng nhân loại.

Loại trí tuệ này, cũng là điều kiện để Yêu tộc có thể sinh tồn.

Nhậm Thương Khung tiềm phục ở trên sườn núi, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương.

Trải qua một ngày quan sát, Nhậm Thương Khung đại khái nắm rõ một chút tình hình.

Sào huyệt Yêu tộc này quy mô không nhỏ. Ước chừng có bốn năm trăm yêu linh qua lại, tương đương với một bộ lạc Yêu tộc nho nhỏ.

Bốn năm trăm đầu yêu linh, Nhậm Thương Khung nằm ở trong bụi cỏ, nội tâm nghĩ ngợi, bốn năm trăm đầu yêu linh này, nếu dùng sức tiêu diệt, hoàn toàn không có khả năng.

Trừ khi năm người bọn hắn là Thiên Nhân cường giả, mới có thể dùng vũ lực cường hành săn giết mà không sợ có cá lọt lưới.

Còn năm người bọn hắn, thực lực cao nhất chỉ là Trúc Cơ cửu trọng. Bốn người khác, hai người Trúc Cơ lục trọng, hai người Trúc Cơ ngũ trọng, căn bản không có tư cách cường hành săn giết.

Nói không phải hù người, nếu để cho Yêu tộc bộ lạc này phát giác phản công bọn hắn, có thể đào thoát mấy người vẫn là chuyện khó nói.

- Bốn năm trăm đầu yêu linh, coi như là xếp hàng chờ ta tới giết, mỗi người cũng phải giết gần một trăm đầu, sau khi giết xong tay cũng muốn rớt ra. Cường công hẳn là không thể được. Chỉ là, bốn năm trăm đầu yêu linh này, nếu có thể ăn hết, vậy thì Đồng Giao Đảo thí luyện, nhất định có thể lấy được ưu thế lớn hơn nữa. Bốn người đi theo cũng sẽ đạt được thành tích bất ngờ.

Nhậm Thương Khung rất chờ mong.

Những năm này, Nhậm thị gia tộc bởi vì phụ thân hắn là Nhậm Đông Lưu có tin đồn đã chết, nên bị nhiều người coi thường. Lại thêm thế hệ thứ ba không có nhân tài xuất hiện, làm cho Nhậm thị gia tộc tứ phía thụ địch. Dùng Tống gia mà nói, nếu không phải như vậy, sao lại dám đơn giản gây sự?

Mà thành chủ La Hiên, cũng xem chuẩn điểm này, mới có thể âm thầm ra chiêu đối phó Nhậm thị gia tộc.


Những chuyện này, nhất định phải tìm mọi cách ngăn cản hoặc tiêu diệt sạch.

Phương thức tốt nhất, chính là thực lực của gia tộc không ngừng cường đại.

Mà trước mắt, chính là một trong những cơ hội để cho thực lực gia tộc cường thịnh. Nếu như năm đệ tử của Nhậm thị gia tộc, ở Đồng Giao Đảo thí luyện trổ hết tài năng, chuyện này có thể nói là vinh dự bậc nào?

Đồng Giao Đảo thí luyện, có thể kiên trì đến cuối cùng, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi người. Nếu như Nhậm thị có thể có được năm người, phần thành tích này, tuyệt đối là chưa từng có.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Nhậm Thương Khung không khỏi có chút bành trướng, bắt đầu tính toán kế hoạch tập sát.

Nhắc tới tập sát, cũng không thiếu nhân tố có lợi.

Tùng Vân Tán, Thực Cốt Dịch, hai lợi khí này, hoàn toàn có thể dùng được. Hiện tại mấu chốt nhất chính là, lần săn giết này, phải tốc chiến tốc thắng.

Một là đánh nhanh rút gọn, hai là lập tức lui lại. Không có khả năng đánh giằng co. Bọn hắn chỉ có năm người, căn bản không đủ để cùng năm trăm tên Yêu tộc trường kỳ kháng chiến.

Bởi vậy, muốn ra tay, phải đem tất cả yêu linh diệt cùng một lúc, nếu không, cho dù lọt lưới chỉ hơn mười tên, bọn chúng cũng sẽ liều mạng chiến đấu, năm người bọn hắn khó mà chống đỡ được.

Giữa trữa, Nhậm Thương Khung vẫn cảnh giác như cũ. Bỗng nhiên bên tai khẽ động, thân thể lập tức giống như linh miêu chui vào bụi cỏ, liên tục mấy lần di chuyển, thân thể liền nhảy lên một cây đại thụ, hướng khe suối sau lưng nhìn lại.

Một thân ảnh thanh lệ, ở phụ cận khe suối từ từ mà đi. Mặc dù thân thể có chút mệt mỏi, nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ rất bình tĩnh.

Bắc Cung Dao?

Nữ tử lạnh lùng như băng này, giờ phút này lông mày hơi nhíu lại, ở gần khe suối bồi hồi bất định, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì.

Bỗng nhiên, hai mắt của Bắc Cung Dao bắn ra tinh quang, nhìn qua phương hướng mà Nhậm Thương Khung đang ẩn núp. Hiển nhiên, khi Nhậm Thương Khung chăm chú nhìn nàng, làm cho nàng sinh ra một loại cảm ứng thần kỳ.

Nhậm Thương Khung thầm hô chủ quan, biết rõ một khi bị đối phương phát giác, là không tránh khỏi giải thích. Cũng không tiếp tục ẩn nấp, từ trên cây nhảy xuống, chỉ vài bước nhảy đã tới trước mặt Bắc Cung Dao.


- Là ngươi?

Tay phải nàng đang cầm chuôi kiếm liền thu trở về, có chút không hiểu nhìn qua Nhậm Thương Khung, lại nhìn mảnh ruộng dốc phía trước.

- Thật trùng hợp.

Nhậm Thương Khung có chút lúng túng nhún vai. Hắn cảm thấy câu này hơi thất bại.

- Ngươi muốn đánh chủ ý lên Yêu tộc bộ lạc?

Bắc Cung Dao lộ vẻ giật mình.

Cô gái này ngộ tính không thấp, nhìn thấy tình hình này, lập tức suy đoán ra được tám chín phần.

Nhậm Thương Khung cười khổ nói:

- Bắc Cung tiểu thư chẳng lẽ không muốn?

Bắc Cung Dao than nhẹ một tiếng:

- Ta muốn, chỉ tiếc là ta không có gan lớn như ngươi. Tin tưởng ngươi cũng thấy quy mô của chúng. Đáng sợ nhất là, Yêu tộc bộ lạc này, không phải là lộn xộn tụ cư, mà có tính tổ chức rất cao. Vì chúng có một thủ lãnh.

- Hả?

Nhậm Thương Khung quan sát một hai canh giờ, nhưng lại không nhìn thấy Yêu tộc thủ lãnh nào.

- Có thủ lãnh Yêu tộc? Không phải là cấp bậc Thiên Yêu chứ hả?

Nhậm Thương Khung cười khổ. Nếu là như vậy, bọn hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là tránh xa nơi này.

Bắc Cung Dao tựa như hàn mai trước gió, nhẹ lắc đầu:

- Nếu như là Thiên Yêu, ta và ngươi còn có thể thoải mái ở chỗ này nói chuyện hay sao?

Nghe nói không phải Thiên Yêu, Nhậm Thương Khung thở phào một hơi nhẹ nhõm.


Chỉ cần không phải Thiên Yêu, trận chiến này, vẫn còn có cơ hội.

Mà Bắc Cung Dao ngoài ý muốn xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy đây là thiên ý.

- Như vậy là Trúc Cơ cửu trọng?

Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười, bỗng nhiên thần thần bí bí hạ giọng:

- Bắc Cung tiểu thư, có hứng thú liên thủ hay không?

- Cái gì?

Bắc Cung Dao lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn biểu lộ điên cuồng của Nhậm Thương Khung, thấp giọng nói:

- Ngươi cảm thấy, ta và ngươi hai người, có thể nuốt trôi năm trăm yêu linh này hay sao?

Nhậm Thương Khung nhếch miệng cười cười:

- Sự do người làm. Còn nữa, cũng không chỉ có ta và ngươi hai người. Bắc Cung tiểu thư, đi, chúng ta trước trở về thương nghị cái đã.

Dùng tính cách độc lai độc vãng của Bắc Cung Dao, nếu như là người khác mời, nàng nhất định sẽ cự tuyệt. Nhưng Nhậm Thương Khung thì khác, là người có ân với nàng, nên nàng không tiện cự tuyệt hắn.

Thấy Bắc Cung Dao trầm ngâm không nói, Nhậm Thương Khung cười nói:

- Bắc Cung tiểu thư, ngày đó ta nói sẽ giúp ngươi thức tỉnh đại đạo hạt giống, trước khi thành công, ngươi cảm thấy hoàn toàn không có khả năng. Nhưng kết quả như thế nào?

Lời này, không thể nghi ngờ làm cho Bắc Cung Dao động tâm. Muốn nói nàng đối với sào huyệt Yêu tộc này một chút hứng thú cũng không có, đó là giả dối.

Bất kỳ một võ giả thí luyện nào, nhìn thấy bữa tiệc lớn bậc này, đều sẽ nhịn không được mà động tâm.

Huống chi Bắc Cung Dao là ngạo thế thiên tài?

- Bắc Cung tiểu thư, lúc trước, ngươi đã tin tưởng ta, ta cho ngươi một kỳ tích. Lần này, nếu như ngươi chịu tin tưởng ta, có lẽ lại có thể chứng kiến một kỳ tích mới? Như thế nào?

Bắc Cung Dao trầm tư một lát, rốt cục chậm rãi gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận