Bất Hủ Thần Vương

Ngược lại là Nhậm Thanh Vân, hai đợt đều có thu hoạch rất tốt, để cho hắn yên ổn ngồi ở vị trí thứ tư, đem Vũ Phi Dương cùng Cao Hồng Tinh đè xuống dưới.

Bởi vậy, thái độ của hắn cũng không quá kiên quyết.

Chỉ thấy hắn đột nhiên hỏi:

- Tinh Hà thì sao?

Trước mắt Nhậm Tinh Hà xếp hạng thứ năm, đương nhiên, đây cũng là Nhậm Tinh Hà cố ý nhường cho Nhậm Thanh Vân một điểm, để cho các mạch được cân bằng.

Với lại tính cách của hắn cũng không quá để ý tới vị thứ, nên khi nhường cho Thanh Vân cũng không có suy nghĩ gì.

- Hắc hắc, chuyện của ta, có Thương Khung làm chủ là được.

Nói đến Nhậm Tinh Hà, thì Nhậm Tinh Hà vừa vặn từ phía sau chui ra, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng, hiển nhiên là cùng Lạc Điệp Vũ tâm tình rất tốt, sức mạnh của ái tình hiện rõ trên mặt hắn.

- Cao Ca, ngươi nghĩ như thế nào?

Nhậm Thương Khung mỉm cười, quay đầu hỏi Nhậm Cao Ca.

Nhậm Cao Ca là người sảng khoái, thời điểm lúc này không có tỏ thái độ, trầm tư một lát, mới gật đầu nói:

- Độ khó của Kim Giao Đảo, so với Đồng Giao Đảo thì hơn mấy lần, nói thật, lấy thực lực của chúng ta, có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, đã là kỳ tích rồi. Vạn Ưng Vương tiền bối cũng đã nói, lượng sức mà đi, lựa chỗ mà dừng. Chư vị cảm thấy, Kim Giao Đảo thí luyện này, chúng ta xác thực có thực lực bảo vệ tánh mạng sao?

Nếu không có Nhậm Thương Khung từng thể nghiệm qua độ tàn khốc của Kim Giao Đảo, tuyệt đối sẽ không khuyên bọn họ rời khỏi.

Chỉ là, những lời này tự nhiên không thể nói ra được.

Nhậm Tinh Hà nói:

- Cao Ca nói có đạo lý, nếu như tiến vào Kim Giao Đảo là vì bảo vệ tánh mạng, thế thì việc gì phải mạo hiểm đi vào? Không săn giết được con mồi, sẽ không có điểm tích lũy. Dù là kiên trì tới cuối cùng, không có con mồi, cũng chẳng có điểm tích lũy nào. Tội gì phải đi tìm nguy hiểm?

- Ai, muốn nói không đi vào thể nghiệm một chút, cuối cùng là không cam lòng ah.


Dục vọng trùng kích Top 10 của Nhậm Thanh Nguyệt rất cường liệt.

Nhậm Thương Khung gật đầu:

- Tốt, đã như vầy, mọi người đi vào thể nghiệm một chút. Bất quá mọi người nhất định phải nhớ kỹ, ba đến năm ngày trước khi đoàn đội tụ tập, đều phải nhờ năng lực cá nhân sinh tồn. Có thể sống qua ba đến năm ngày này, nhiều nhất chỉ có một nửa cơ hội.

- Có một nửa đã là không tệ rồi, đáng để mạo hiểm.

Nhậm Thanh Vân quyết định ý kiến.

- Ân, còn một điều. Ta cũng cần nói trước. Kim Giao Đảo tuy không nói Thiên Yêu tụ tập thành đàn, nhưng nhất định là có Thiên Yêu qua lại. Một khi gặp được Thiên Yêu, vận mệnh của ta cũng chỉ có thể theo mệnh trời. Ở Kim Giao Đảo, ta không có năng lực bảo đảm an toàn cho chư vị.

Nhậm Cao Ca cười nói:

- Ta có đề nghị này, mọi người đi vào thể nghiệm thoáng một chút, nếu như thật đúng là quá nguy hiểm, chúng ta phải lập tức trở ra. Thế cục hôm nay của Nhậm thị chúng ta đã rất khá. Chúng ta cho dù không qua được cửa thứ ba, thành tích cũng sẽ không chênh lệch nhiều. Hiện tại mấu chốt nhất chính là Thương Khung phải ổn định ghế quán quân. Thương Khung không thể vì danh lợi cá nhân của chúng ta mà phân tâm, làm mất đi giải quán quân. Bằng không mà nói, chúng ta sẽ là tội nhân của gia tộc.

Nhậm Cao Ca tuy là cười nói, nhưng mỗi người nghe xong đều rất nghiêm nghị. Nhất là Nhậm Thanh Nguyệt lúc trước kiên trì muốn đi vào, thoáng cái đã trầm mặc hơn rất nhiều.

Nàng vừa rồi vì muốn tiến vào top 10, bị dục vọng chiếm cứ mà không nghĩ đến chuyện này.

Bọn hắn muốn vào thử vận may, đơn giản là vì có Nhậm Thương Khung đồng hành.

Thế nhưng mà, Kim Giao Đảo thí luyện, Nhậm Thương Khung đem thời gian cùng tinh lực chiếu cố bọn họ, thì săn giết con mồi như thế nào? Đi tranh chấp quán quân như thế nào?

Mấu chốt nhất chính là, phương diện thực lực của bọn hắn chưa đủ, khi bị Yêu tộc công kích, nhất định sẽ làm vướn víu Nhậm Thương Khung.

Một sai lầm nhỏ trong này cũng đều có thể trở thành nhân tố bất lợi cho Nhậm Thương Khung tranh chấp quán quân.

Nói cách khác, Kim Giao Đảo thí luyện, đoàn đội sẽ biến thành trở ngại lớn nhất trên con đường dành quán quân của Nhậm Thương.

Dưới tình huống này, bọn họ thật sự cần phải kiên trì như vậy sao?

Thành tích cá nhân của bọn họ, thật sự trọng yếu như vậy sao? Đối với cống hiến gia tộc, có thể cùng vô địch so sánh hay sao?


Mọi người im lặng không nói, Nhậm Tinh Hà cười ha ha:

- Ta vừa rồi đã cùng Điệp Vũ thương lượng qua, Kim Giao Đảo thí luyện này, chúng ta rời khỏi.

- Cái gì?

Mọi người đều quay đầu lại nhìn Nhậm Tinh Hà.

- Kim Giao Đảo thí luyện này, độ khó quá lớn, dùng thực lực của ta cùng Điệp Vũ, tuy có thể đi vào thể nghiệm một chút, nhưng không có ý nghĩa gì, có khi còn nguy hiểm tới tánh mạng. Bởi vậy, chúng ta quyết định sớm rời khỏi.

Nhậm Tinh Hà một câu rời khỏi, làm cho mọi người im lặng không nói gì. Nhậm Cao Ca cười ha ha:

- Tinh Hà, thực lực ngươi khá cao, lại chủ động rời khỏi, ta nếu như kiên trì, đó chính là không biết tự lượng sức mình. Ta cũng rời khỏi.

Nhậm Thanh Vân cùng Nhậm Thanh Nguyệt liếc nhau, nhưng cuối cùng lại không tỏ thái độ.

Nhậm Thương Khung nói:

- Chuyện của mình, do mình làm chủ. Không cần xem ý kiến của người khác mà làm. Thanh Vân cùng Thanh Nguyệt nếu muốn đi vào, ta sẽ nghĩ cách cùng các ngươi liên lạc. Nhưng phải nhớ kỹ, trước khi đoàn đội tụ tập, quyết không thể mù quáng săn giết, phải dùng mọi cách để bảo vệ tánh mạng. Nhớ lấy!

Tuy Vạn Ưng Vương đã nói trước, nhưng ba mươi bảy người, chỉ có sáu người chủ động rời khỏi.

Ngoại trừ Nhậm Cao Ca, Nhậm Tinh Hà cùng Lạc Điệp Vũ ra, còn có ba người khác chủ động rời khỏi.

Còn lại ba mươi mốt người, trải qua hai ngày nghỉ ngơi, lần nữa bước lên đoạn cuối của Tam Giao Đảo thí luyện.

Khi ánh mặt trời vừa ló lên, Nhậm Thương Khung đã tìm được nơi trú quân của Bắc Cung Dao, nhẹ nhàng bỏ xuống ba bình nhỏ.

Một cái là hương dịch liên lạc, một cái là Tùng Vân Tán, một cái là Thực Cốt Dịch.

Đây cũng là ba bảo vật mà Nhậm Thương Khung dựa vào để sinh tồn.


Thân ảnh Nhậm Thương Khung vừa rời khỏi, thân hình Bắc Cung Dao liền đi ra, nhìn thấy ba bình nhỏ trong doanh trướng, tâm hồn thiếu nữ bỗng nhiên khẽ động, biểu lộ lạnh buốt kia phảng phất giống như băng tiêu tuyết hóa.

Ngây người một lát, mới chậm rãi cúi người, đem ba bình nhỏ cất kỹ. Khóe miệng nhẹ nhàng nhúc nhích, phảng phất giống như tự nhủ:

- Nhậm huynh....

Kim Giao Đảo thí luyện, rốt cục bắt đầu.

Tam Giao Đảo thí luyện, là cửa ải cuối cùng, cũng là một khâu gian nan nhất.

Căn cứ Nhậm Thương Khung phỏng đoán, người có thể kiên trì hết một tháng, tuyệt đối sẽ không vượt qua ba người.

Thanh âm của Vạn Ưng Vương lại lần nữa vang vọng:

- Các thanh niên trẻ tuổi, trận chiến cuối cùng rốt cuộc đã tới. Ta từ trong mắt các ngươi, thấy được nhiệt huyết thiếu niên, thấy được hi vọng tương lai của nhân loại. Kim Giao Đảo thí luyện này, có lẽ trong các ngươi sẽ có một nửa không ra được. Nhưng ta có thể nói như vầy, nếu như có thể kiên trì đến hết một tháng, con đường võ đạo của hắn, chắc chắn sẽ rộng mở! Đây là sinh tử khảo nghiệm, cũng là một lần sinh tử luân hồi trên con đường võ đạo!

Nhậm Thương Khung bình tĩnh vô cùng, tiếng kèn xuất phát vừa cất lên, thân ảnh Nhậm Thương Khung tựa như mủi tên, tiến nhập Kim Giao Đảo.

Độ tàn khốc của Kim Giao Đảo thí luyện, Nhậm Thương Khung đã lĩnh giáo qua. Trước đó, hắn ở Kim Giao Đảo cơ hồ không có gì săn giết được gì, ngoại trừ cẩn thận từng li từng tí dò xét địa hình ra, quyết không dám ra tay săn giết.

Bởi vì, đồng thời săn giết, thì có thể trở thành đối tượng bị săn giết.

Nhưng mà, sông có khúc, người có lúc.

Lúc ấy, hắn chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, mà hôm nay, hắn đã là võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng.

Mặc dù chỉ hơn một cấp, nhưng là khác biệt như trời với đất.

Võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, chính là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong nhất, bất luận là cảnh giới hay khí cơ, đều đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Hơn nữa Nhậm Thương Khung trải qua Đẳng Thiên Môn linh dịch dịch kinh tẩy tủy, đại đạo hạt giống càng thêm tinh thuần, bắt đầu phát huy tác dụng tối đa.

Có thể nói, giờ phút này Tống Lam cũng tốt, Bắc Cung Dao cũng tốt, đều đã bị Nhậm Thương Khung vượt qua. Hơn nữa, rất có thể khoảng cách này sẽ càng lúc càng lớn.

Luận thiên phú, Nhậm Thương Khung có được đại đạo hạt giống, nhưng tuyệt không có khả năng vượt qua Bắc Cung Dao cùng Tống Lam.

Thế nhưng mà, cổ chấp niệm từ khi trọng sinh kia, làm cho hắn ở con đường võ đạo có lực lĩnh ngộ rất cao. Trong lòng hắn chỉ có một tín niệm, một là sinh, hai là tử, quyết không có khả năng thứ ba.


Dưới sự thúc bức của loại tín niệm này, khiến cho Nhậm Thương Khung một đường không có bất kỳ chướng ngại nào, tiến quân thần tốc. Mà đáng sợ hơn chính là các loại kỳ ngộ, làm cho thân thể của hắn có điều kiện cải thiện cực lớn, Sau khi dịch kinh tẩy tủy, thiên phú của hắn đã không kém hơn Tống Lam cùng Bắc Cung Dao, thậm chí còn vượt qua.

Nhiều nhân tố có lợi tụ tập, để cho Nhậm Thương Khung ngang trời xuất thế!

Sau khi tiến vào Kim Giao Đảo, Nhậm Thương Khung rất quen thuộc, một đường đi tới.

Nhậm Thương Khung từ trong trí nhớ tìm tòi địa hình, lách qua khu vực Yêu tộc tụ tập, lựa những nơi mà yêu tộc qua lại thưa thớt để tập sát.

Một đường săn giết, tự nhiên không có khả năng tùy ý như ở Đồng Giao Đảo. Tuy hơi khó khăn, nhưng hắn có cảm ứng đặc biệt với yêu linh, nên ngày đầu tiên cũng có hơn hai mươi miếng yêu linh.

Mà giờ khắc này, hai đối thủ cạnh tranh mạnh nhất là Bắc Cung Dao cùng Tống Lam, còn đang làm quen với địa hình của Kim Giao Đảo, thu hoạch rất rải rác.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Nhậm Thương Khung như cũ vững vàng vượt qua.

Đến ngày thứ tư, Nhậm Thương Khung rốt cục gặp được Nhậm Thanh Vân đang rất chật vật. Tuy chỉ mới ba ngày không thấy, nhưng Nhậm Thanh Vân giống như biến thành một người khác.

Cả người gầy đi một vòng, hốc mắt sâu hoắm, xương gò má cũng bị nhô ra. Bộ dáng hết sức tiều tụy.

Ba ngày, đã để cho hắn minh bạch vì cái gì nói Kim Giao Đảo thí luyện là địa ngục trần gian. Mỗi một khắc, hắn đều bị một loại sợ hãi bao phủ mà trước nay chưa từng có.

Bất luận là lúc nào hay địa điểm nào, chung quanh đều có vô số yêu linh qua lại, nếu không phải hắn ghi nhớ lời dặn dò của Nhậm Thương Khung, nên không dám tùy tiện săn giết, chỉ một lòng ẩn nấp thân hình, nếu không chỉ sợ có mười cái mạng cũng không đủ chết.

- Thương Khung, ta hiện tại thật sự hối hận vì không nghe ngươi khuyên bảo. Ba ngày này thật sự là địa ngục trần gian. Đừng nói săn giết, ta ngay cả thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không có. Không biết tình huống của Thanh Nguyệt như thế nào?

Tình huống của Nhậm Thanh Nguyệt hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào, thời điểm ngày thứ ba, rốt cục chống đỡ không nổi, chủ động rời khỏi.

Nàng thậm chí ngay cả cơ hội gặp được đồng đội cũng không có.

Cạnh tranh là tàn khốc.

Chỉ năm ngày đầu, ba mươi mốt võ giả tiến vào Kim Giao Đảo, đã có mười lăm tên chủ động rời khỏi. Còn có năm người càng thêm bất hạnh, bỏ mạng trong bụng Yêu tộc.

Ngày thứ mười lăm, lại có năm tên võ giả bị loại, hoặc chết, hoặc nửa đường rời khỏi.

Đến ngày thứ hai mươi, theo chủ động rời khỏi cùng táng thân trong bụng yêu tộc không ngừng xuất hiện, rốt cục chỉ còn lại có ba người!

Ba người mạnh nhất, cũng là ba người cuối cùng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận