Bất Hủ Thần Vương

Thanh Linh Trúc, sở dĩ gọi là bách đoạn Thanh Linh Trúc, bởi vì Thanh Linh Trúc khi được trăm đoạn, mới có tư cách là sơ linh cửu cấp linh dược.

Mà dưới trăm đoạn, thì phẩm cấp giảm rất nhiều.

Nếu có thể hơn trăm đoạn, vậy liền siêu thoát khỏi sơ linh cấp bậc, tấn chức trung Linh. Thần kỳ nhất chính là, mỗi lần tăng một đoạn, là thăng một cấp, nếu có thể được một trăm lẻ chín đoạn, cái kia chính là trung linh cửu phẩm!

Cho nên nói, Thanh Linh Trúc là linh vật thần kỳ, cũng là một loại Linh dược rất đặc biệt.

Nhậm Thương Khung tự nhiên biết Thanh Linh Trúc là vật gì. Ở bên trong tác phẩm nghiên cứu của Vạn Dược Tôn tiền bối, có thể nói là có chín thành Linh vật ở thế giới này.

Phàm là linh thảo mà Vạn Dược Tôn ghi lại ở bên trong, chừng hơn mười vạn loại. Nhậm Thương Khung mặc dù không nghiên cứu tỉ mĩ từng loại, nhưng Thanh Linh Trúc này, so với các linh vật khác, thì ấn tượng rất sâu.

Tổng cộng có hơn một ngàn năm trăm tên đệ tử, người phụ trách phát hạt giống cũng có hơn mười người.

Hạt giống Linh dược rất trân quý, được lưu giữ đặc thù. Kể cả công cụ, cùng với linh liệu phối trí.

Nhậm Thương Khung nhìn tên phụ trách kia không ngừng tới gần hắn, dự cảm bất an càng sâu.

Vừa rồi Phương Huy ra hiệu cho người này, tuyệt đối không phải không có dụng tâm.

Nhậm Thương Khung âm thầm cảnh giác:

- Phương Huy này khinh người quá đáng, hai lần trước lấy công làm tư, chèn ép ta. Không nghĩ hôm nay lại muốn ra tay, hắn thật cho ta là quả hồng mềm mặc người nắn bóp hay sao. Tốt, ta muốn xem hôm nay ngươi chèn ép ta như thế nào. Muốn áp bách ta, đơn giản chính là ở hạt giống, công cụ hoặc là linh liệu. Nếu thật như thế, là Phương Huy ngươi không may!

Nhậm Thương Khung âm thầm cười lạnh, nhưng lại bất động thanh sắc, đợi tên đệ tử kia đi tới.

Không bao lâu, tên đệ tử kia tới trước mặt Nhậm Thương Khung, không có bất kỳ biểu lộ cùng ngôn ngữ dư thừa nào, mà ngay cả động tác, cơ hồ giống như đúc lúc trước. Nếu Nhậm Thương Khung không sớm phát giác, nhất định sẽ không biết gì.

Các đệ tử phía trước, sau khi nhận được vật của mình, đều cất vào người, căn bản không có người mở ra kiểm nghiệm. Ở trong tiềm thức của mọi người, nếu là khảo hạch của Thiên Các, tự nhiên không có vấn đề xảy ra.

Bất quá, Nhậm Thương Khung lại không như vậy.

Sau khi nhận hạt giống, cười nhạt một tiếng, kêu lên:

- Sư huynh chậm đã!


Tên phụ trách kia hờ hững dừng lại:

- Ngươi có chuyện gì?

Nhậm Thương Khung cầm đồ vật kia trên tay, hỏi:

- Sư huynh xác định không có lấy sai đồ vật chứ?

Tên đệ tử kia lãnh đạm nói:

- Đây đều là đồ vật thống nhất phát ra, mỗi người đều đồng dạng, vì sao lại có sai?

Hiện trường một mảnh trầm tĩnh, Nhậm Thương Khung đột nhiên lên tiếng, ngược lại phá vỡ bình tĩnh. Mọi ánh mắt, đều không tự chủ được tập trung tới.

Mà trong nội tâm Phương Huy, bỗng dưng trầm xuống.

- Đã không có sai, sư huynh có thể cho ta kiểm nghiệm một chút không?

Nhậm Thương Khung không nhanh không chậm, ngữ khí cũng rất bình thường.

Nhưng trong giọng nói nhàn nhạt này, lại làm cho người khác cảm giác có gì không đúng.

Nếu là một đệ tử bình thường yêu cầu, có lẽ mọi người sẽ không để ý. Nhưng Nhậm Thương Khung là ai? Hai hạng khảo hạch trước đều là thập nhị tinh, hắn nói như thế, vậy nhất định có ý nghĩa bên trong.

Trên đài có người quát:

- Đệ tử kia không được vô lễ, khảo hạch này là do Nghênh Tân Các tổ chức, độ công chính không thể hoài nghi.

Nhậm Thương Khung đi ra khỏi đội ngũ, hướng trên đài thi lễ:

- Hắc Bạch Tử sư huynh, huynh là người chủ trì khâu khảo hạch này. Chúng ta đều kính trọng huynh đức cao vọng trọng, hắc bạch phân minh. Hôm nay trong nội tâm của ta có chút nghi hoặc, hi vọng Hắc Bạch Tử sư huynh chủ trì công đạo.

Hắc Bạch Tử mấy ngày nay cũng nghe qua tên tuổi của Nhậm Thương Khung, đối với đệ tử đến từ bên ngoài này lại không có ác ý. Ở trong mắt hắn, người trẻ tuổi có tài hoa, có một ít danh tiếng là không gì đáng trách.


Nói sau, Phương Huy huynh đệ cùng Nhậm Thương Khung có khúc mắc, Hắc Bạch Tử cũng không có hứng thú để ý tới.

Mà ngôn ngữ của Nhậm Thương Khung, trước đội mũ cho Hắc Bạch Tử, cái gì đức cao vọng trọng, hắc bạch phân minh, những điều này đều là muốn Hắc Bạch Tử nghe hắn nói.

Khuông mặt âm trầm như cương thi, cũng xuất hiện một tia hòa hoãn, thản nhiên nói:

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Một người bên cạnh hắn quát:

- Người trẻ tuổi, không nên mê hoặc mọi người.

Nhậm Thương Khung không kiêu ngạo không siểm nịnh, căn bản không nhìn người lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn Hắc Bạch Tử:

- Nếu như hạt giống của Nghênh Tân Các không có vấn đề, như vậy ta tin tưởng, ở đây nhất định có người giở trò quỷ. Treo đầu dê bán thịt chó, dùng kế đánh tráo hạt giống, phát cho ta một phế hạt không cách nào nẩy mầm!

- Không có khả năng!

Trên đài, những cao tầng kia đều cảm thấy hoang đường, hạt giống lựa chọn để sử dụng, mỗi một hạt đều trải qua sàng chọn nghiêm khắc, sao có thể có vấn đề chứ.

Nhậm Thương Khung trầm giọng nói:

- Hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn! Nếu như hiện tại ta không nói ra, đợi ly khai nơi này, cho dù phát hiện hạt giống có vấn đề, cũng khó lòng giãi bày. Sau đó không vượt qua khảo thí, bị người đá ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn! Đây là rút củi dưới đáy nồi ah!

- Người trẻ tuổi, không nên ăn nói lung tung.

- Nghênh Tân Các khảo hạch đệ tử, không biết đã bao nhiêu đời, chưa bao giờ có sự tình đánh tráo hạt giống. Theo ta thấy, ngươi nhất định là nhìn lầm rồi.

Những cao tầng trên đài kia, đều nhao nhao mở miệng.

Ngược lại là Phương Huy, sắc mặt trầm tĩnh đứng ở một bên, cũng không nói lời nào. Nhưng ánh mắt lập loè kia, rõ ràng lộ ra một tia lo lắng, thậm chí hoảng sợ.

Nhậm Thương Khung xác định, việc này chính là do Phương Huy làm.


- Tốt, mọi người nói ta ăn nói lung tung, đều nói hạt giống của Nghênh Tân Các không có vấn đề. Nếu kết quả đúng là phế hạt, đó chính là vị sư huynh này cố ý hãm hại ta.

Nhậm Thương Khung nói rất rõ ràng, các ngươi đã nói hạt giống của Nghênh Tân Các không có vấn đề, vậy khẳng định là có người cố ý đổi.

- Hắc Bạch sư huynh, tiểu tử này ăn nói lung tung, không thể để hắn làm hư quy củ.

- Đúng, việc này một khi có tiền lệ, chỉ sợ về sau sẽ khó vãn hồi.

Nói đến nói đi, đại bộ phận cao tầng không muốn xem xét. Ở sâu trong nội tâm bọn hắn, thậm chí cảm thấy không đáng để làm.

Lúc này Phương Huy cũng nói:

- Hắc Bạch sư huynh, người trẻ tuổi kia ta có biết, thích làm náo động. Chỉ sợ hai thành tích trước hơi tốt, tâm lý có chút bành trướng.

- Hắc bạch đạo huynh, ngươi là chủ trì của khâu này, tất cả đều do huynh quyết định. Không thể cổ vũ tà khí.

Trong nội tâm Hắc Bạch Tử có chút mâu thuẫn. Hắn là người hết sức tinh tế. Nhậm Thương Khung đã mở miệng như thế, tuyệt không khả năng không có chứng cứ.

Như vậy ở đây có vấn đề gì? Muốn có vấn đề, nhất định là ở người cấp hạt giống cho đệ tử.

Mà hết thảy chuyện này, rất có thể chính là Phương Huy.

Cùng là một trong những thủ hạ đắc lực của Nguyên Bạch Lộc sư huynh, Hắc Bạch Tử có thể không hiểu Phương Huy, địa vị cũng cao hơn rất nhiều, nhưng không thể không để ý đến cảm thụ của Nguyên Bạch Lộc sư huynh.

Việc này một khi truy cứu, Phương Huy tất nhiên rơi đài. Đến lúc đó Nguyên Bạch Lộc sư huynh mất đi cánh tay đắc lực, Hắc Bạch Tử hắn không tránh khỏi liên can.

Nhưng nếu bỏ mặc yêu cầu của Nhậm Thương Khung, Nhậm Thương Khung này một khi náo lên, bị cao tầng Thảo Căn Liên nắm lấy chứng cứ, cạn tàu ráo máng, sự tình có thể sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Thực tế danh tự Nhậm Thương Khung, nghe nói đã tới Thiên Khung Tạo Hóa, đây càng thêm khó lường. Một khi không cẩn thận, chính là gây đại họa.

Nhậm Thương Khung không nóng nảy, hắn đã tính trước.

Việc này hắn đã lên tiếng, nếu Hắc Bạch Tử bỏ qua, vậy hắn liền có lý do phản kích, đem sự tình huyên náo càng lớn.

Không phải Nhậm Thương Khung nguyện ý nói toạt ra, phế hạt này một khi thu vào, sau khi trở lại động phủ, hắn khó lòng giải bày. Phương Huy hoàn toàn có thể nói chính hắn đánh tráo, bị cắn ngược một cái.

Đến lúc đó, Nhậm Thương Khung thấp cổ bé họng, căn bản không có quyền lên tiếng.

Nhưng ở hiện trường nói ra, đồ vật ở trên tay, tất cả mọi người rõ như ban ngày, muốn chống chế cũng chống chế không được.


Hắc Bạch Tử rối như tơ vò, nhất thời trầm ngâm không quyết. Hắn không phải không hiểu đúng sai, mà là tình thế khúc chiết, hắn quyết định như thế nào, cũng đều có thể đem sự tình làm lớn.

- Phương Huy ah Phương Huy, con mẹ nó không biết điểm ngừng. Chỉ là một nữ nhân, hai huynh đệ này không đáng để làm như vậy?

Khi Hắc Bạch Tử trầm ngâm không nói, đệ tử hàng phía trước một người đi ra, tay áo hất lên, vẻ mặt uy nghiêm:

- Hắc Bạch sư huynh, thời gian quý giá, người này mê hoặc mọi người, quấy rối khảo hạch. Theo như quy củ, trực tiếp trục xuất khỏi Đại Vương Ốc Sơn. Thiên Các truyền thừa mấy vạn năm, sự tình chọn sai hạt giống chưa từng phát sinh qua, lúc trước không có, sau cũng không thể phát sinh. Bởi vậy, người này đích thị là cố tình gây sự. Hắc Bạch Tử sư huynh hạ lệnh, Hạ Vũ Trùng ta nguyện ra tay chấp pháp, thanh trừ con sâu làm rầu nồi canh này.

Giọng nói Hạ Vũ Trùng nghiêm nghị, bộ dạng như ta là Vương. Luôn mồm muốn thanh trừ con sâu làm rầu nồi canh.

Trong lòng Hắc Bạch Tử khẽ động, Hạ Vũ Trùng này quá bá đạo, biện pháp này không sai. Trực tiếp đem Nhậm Thương Khung trục xuất ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn, chỉ cần ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn, chết không đối chứng. Cho dù Nhậm Thương Khung muốn ồn ào, đã đi ra khỏi hiện trường này, thì không còn chứng cứ nữa.

Chỉ cần vừa ly khai hiện trường, ngụy chứng như thế nào đều được, nói Nhậm Thương Khung như thế nào đều được. Mặc dù không quá sáng tỏ, nhưng ít ra sẽ không làm Nguyên Bạch Lộc sư huynh tức giận, sẽ không kéo Phương Huy xuống nước.

Trên mặt Nhậm Thương Khung xuất hiện một tầng sương lạnh:

- Hạ Vũ Trùng, ngươi mặc dù thiên phú thứ nhất, bất quả cũng là tân đệ tử, có tư cách gì kêu gào? Lại có tư cách gì khu trục ta? Ngươi có tư cách đại biểu Nghênh Tân Các hay sao?

Hạ Vũ Trùng lạnh lùng bật cười:

- Ta có tư cách này. Chỉ cần Hắc Bạch Tử nói một câu, ta có thể cho ngươi nằm xuống mà rời khỏi Thiên Các.

Nhậm Thương Khung nổi nóng lên xông:

- Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này!

Hạ Vũ Trùng hét lớn một tiếng, giẫm chận tại chỗ tiến lên:

- Vậy thì thử một chút!

Thân ảnh Nguyên Tông Sư lóe lên, vừa vặn ngăn ở trước mặt Hạ Vũ Trùng, mỉm cười:

- Hạ huynh cần gì tức giận? Nơi này có Hắc Bạch Tử sư huynh chủ trì, ta và ngươi với tư cách là tân đệ tử, sao có tư cách lên tiếng chứ?

- Nguyên Tông Sư, ngươi muốn ngăn cản, sẽ là địch thủ của ta?

Hai mắt Hạ Vũ Trùng như điện, tinh quang bạo phát.

Thế cục lập tức giương cung bạt kiếm, xung đột hết sức căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận