Bất Hủ Thần Vương

Chu Vân cười khổ nói:

- Thuyết pháp thứ ba, thì nói Vưu Thiên Chiến tiền bối đang khảo sát tâm tính truyền nhân Trảm Không Đạo. Mà hạng mục khảo sát, là muốn nhìn xem truyền nhân này, có quyết tâm hay không!

Thuyết pháp này, khiến trong lòng Nhậm Thương Khung khẽ động.

Ba thuyết pháp, thuyết pháp thứ hai là hoàn toàn không có khả năng. Nhậm Thương Khung trong khoảng thời gian này một mực trong động phủ tu luyện, làm gì có tâm tư đi lập uy?

Nói sau, muốn giết người lập uy, thì phải giết đường đường chính chính, âm thầm giết người, thủ đoạn lập uy này, không đáng tin cậy, cũng không có bao nhiêu hiệu quả. Ngoại trừ làm lòng người bàng hoàng ra, căn bản không có chỗ tốt gì.

Trầm ngâm một lát, Nhậm Thương Khung mở miệng nói:

- Thuyết pháp về truyền nhân Âm Dương Đạo, cũng có đạo lý. Dù sao trước mắt ba người bị giết, đều là đệ tử đến từ bên ngoài. Nhưng mà, Hạ Vũ Trùng bị giết, cừu hận hẳn là nhằm vào ta, mà không phải những người kia. Bởi vậy, khả năng thứ ba là lớn nhất.

Nhậm Thương Khung phân tích một lần, phân phó nói:

- Mấy người các ngươi, bắt đầu từ hôm nay, an tâm trong động phủ tu luyện, hết thảy tục vụ, tạm thời vứt bỏ không quản. Đợi ta tự mình điều tra một phen.

Thôi Hàng lại nói:

- Nhậm huynh, ta cảm thấy, nếu như khả năng thứ ba là lớn nhất, vậy người đáng hiềm nghi nhất là...

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, hướng tầng tám phúc địa nhìn lại, ý vị thâm trường.

- Trước khi chưa có xác định, hết thảy ngờ vực vô căn cứ cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ. Việc này ta sẽ điều tra rõ ràng. Đương nhiên, chỉ cần hắn không hướng người của ta động thủ, ta cũng không nhàm chán đi làm việc cứu thế. Đại Vương Ốc Sơn này khôn sống dại chết, cũng chỉ là một loại sinh tồn khác mà thôi. Trảm Không Đạo truyền nhân, đều có pháp tắc của Trảm Không Đạo truyền nhân.

Thôi Hàng gật đầu:

- Nhậm huynh nói rất đúng, nếu như Nghênh Tân Các đối với việc này chẳng quan tâm, chúng ta cũng không cần hỏi đến làm gì. Ta phỏng đoán, đối tượng mà người này hạ thủ, đều là bộ hạ của hắn, như vậy chúng ta khẳng định không phải là đối tượng của hắn. Trên thực tế, sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhậm Thương Khung lắc đầu cười nói:

- Nhưng nên có tâm phòng bị. Hư hư thật thật, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Lời nói đến nước này... đối tượng bọn hắn hoài nghi là ai, không cần nói cũng biết.

Bất quá mọi người đều rất ăn ý, không ai nói ra tên của hắn.


Bọn người Chu Vân đi rồi, Bắc Cung Dao đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, nhẹ giọng hỏi:

- Thương Khung, truyền nhân Trảm Không Đạo, huynh hoài nghi Nguyên Tông Sư?

Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng:

- Ta hy vọng không phải là hắn. Dù sao, hắn trong lòng ta... là một quân tử.

Nói đến đây, lại là tiêu sái cười cười, nghiêm mặt nói:

- Bất quá cho dù là hắn, ta cũng có thể hiểu được. Trên đường Võ đạo, người có chí riêng. Huynh và muội được Chân Kiếm Đạo cùng Lưu Vân Đạo chọn trúng, Nguyên Tông Sư ở lúc khảo hạch ban đầu, thiên phú hơn xa ta và muội, trong nội tâm có chút không công bằng, cũng là khó tránh khỏi.

Bắc Cung Dao cũng nhẹ nhàng gật đầu:

- Chỉ là Trảm Không Đạo kia, thực quá tàn nhẫn. Tông Sư đã là quân tử... Lại muốn nhập đạo này, cũng thật đáng tiếc.

- Cái này gọi là đại đạo vô tình a.

Đối với võ giả tuổi trẻ mà nói, nếu có cơ hội trùng kích Đại Đạo cảnh, bất luận kẻ nào cũng điên cuồng.

Nhậm Thương Khung tự hỏi, nếu không có trọng sinh, có cảm ngộ trước thời khắc sinh tử, chỉ sợ đối mặt với hấp dẫn của Đại Đạo cấp, cũng căn bản không có khả năng bình tĩnh.

- A Dao, muội vào động nghỉ đi, ta đi gặp Nguyên Tông Sư.

Nhậm Thương Khung khoát tay áo, đang khi nói chuyện, đã đi đến thềm đá, hướng tầng tám phúc địa mà đi.

Bắc Cung Dao mỉm cười, đứng ở bên trong băng tuyết, tựa như một đóa thánh liên, băng thanh ngọc khiết, thánh khiết cực kỳ.

Trong động phủ số hai của tầng tám phúc địa, Nguyên Tông Sư đang khoanh chân tu luyện, trong khoảng thời gian này, bởi vì một loạt biến hóa, làm cho tu vi của hắn tăng lên trên phạm vi lớn, đã tu luyện đến ba mươi lăm chuyển đại quan, ẩn ẩn có tư cách trùng kích Thiên Cương đại viên mãn.

Biểu lộ của Nghuên Tông Sư, vẫn bình tĩnh như vậy. Phảng phất hấp dẫn cùa Thiên Cương đại viên mãn, cũng chỉ là một cái tầm thường. Trong lòng hắn sinh ra gợn sóng không lớn, không bi không hỉ.

- Hạ Vũ Trùng vênh váo hung hăng, quá cứng dễ gãy, tu đến Thiên Cương viên mãn, nhưng lại vẫn lạc. Nhậm Thương Khung thâm bất khả trắc, cứng mềm không ăn, mới là tồn tại đáng sợ nhất...

Trong nội tâm Nguyên Tông Sư đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bên ngoài động truyền tới một thanh âm trầm thấp:

- Tông Sư huynh, Nhậm Thương Khung tới chơi.


- Nhậm Thương Khung?

Nguyên Tông Sư mở mắt ra, hai mắt bắn ra tinh mang, biểu lộ lập tức hồi phục bình tĩnh, đi ra ngoài động.

- Ha ha, Nhậm hiền đệ, từ biệt nhiều ngày, ta nghĩ ngươi ở tầng chín phúc địa cố gắng phấn đấu, là vì chuẩn bị trùng kích Tiên Thiên. Hôm nay ngọn gió nào, đem hiền đệ đến đây?

Nguyên Tông Sư tính cách tao nhã, thủy chung không nóng không vội như vậy, làm cho người ta rất tự nhiên.

Nhậm Thương Khung mỉm cười nhìn qua Nguyên Tông Sư, trong ánh mắt có vài phần thẩm đạc, lập tức nở nụ cười:

- Thật đáng mừng, tu vi Tông Sư huynh, nâng cao một bước, chỉ sợ cách Thiên Cương đại viên mãn, cũng không xa lắm?

Nguyên Tông Sư thở dài:

- Hiền đệ, ngươi cùng Hạ Vũ Trùng chiến một trận, đối với ta kích thích quá nhiều. Ta những ngày này cũng cố gắng phấn đấu, bế quan khổ tu, cuối cùng có tiểu thành. Tóm lại so ra kém các ngươi rất nhiều. Mà hôm nay hiền đệ lại được Đại Đạo cường giả chọn trúng, nhất phí trùng thiên, chỉ sợ ngu huynh chỉ có thể nhìn lên ngươi rồi. Hy vọng hiền đệ không bay quá nhanh, lưu lại bóng lưng cho ngu huynh nhìn vào, để tưởng niệm cố nhân.

- Ha ha, Tông Sư huynh nói đùa. Dùng tu vi của Tông Sư huynh, trước khi khảo hạch này chấm dứt, tấn chức Thiên Cương đại viên mãn là chuyện ván đã đóng thuyền. Võ đạo không có trước sau, cuối cùng ai bay cao nhất, bây giờ nói đến, quả thực là hơi sớm.

Nhậm Thương Khung cùng Nguyên Tông Sư trong lúc đó, giống như huynh đệ gặp mặt, dáng tươi cười chân thành, hoàn toàn không có đao quang kiếm ảnh, giao phong miệng lưỡi.

- Đúng rồi, Tông Sư huynh, ta hôm nay xuất quan, lại nghe tầng bảy phúc địa xuất hiện thảm án giết người, Tông Sư huynh có nghe nói không?

Nhậm Thương Khung vừa nói xong, ánh mắt sáng quắc, gắt gao nhìn thẳng Nguyên Tông Sư.

Nguyên Tông Sư khẽ cau mày, thở dài một tiếng, có chút đau đớn:

- Làm sao có thể không nghe nói? Kỳ thật, hiền đệ tới tìm ta, cũng là vì chuyện đó?

Nhậm Thương Khung cười mà không nói, tùy ý nhẹ gật đầu.

- Hôm nay, ngoại giới đồn thổi mặc dù có ba loại, nhưng nhắm vào nhiều nhất, chính là Nguyên Tông Sư ta. Nói ta là truyền nhân Trảm Không Đạo, giết bằng hữu chứng đạo.

Nguyên Tông Sư khẩu khí bình tĩnh, không có ý tứ giải thích chút nào, cũng không có một tia ảo não, phảng phất ngoại giới nói xấu, mặc kệ là thật hay giả... Hắn đều không hề để ý.

- Tông Sư huynh, ta lần này đến, cũng không phải muốn tìm ai là hung thủ. Trên thực tế, Đại Vương Ốc Sơn sinh tử tranh đấu, ai là hung thủ không phải vấn đề. Khôn sống dại chết, đó là luật lệ ở đây.


- Hả?

Tông Sư lộ ra một tia tò mò.

Khẩu khí Nhậm Thương Khung tiêu sái tự nhiên:

- Trên thực tế, nếu như việc này cần phải có người quản, đó cũng là sự tình mà Nghênh Tân Các quan tâm. Mà không phải là Nhậm Thương Khung ta.

- Điều này cũng đúng.

Nguyên Tông Sư sâu sắc chấp nhận:

- Nếu đã nói như vậy, thì hiền đệ vì sao lại đến?

- Ha ha, mặc kệ hung thủ là ai, ta chỉ hy vọng, những người cùng ta thân cận kia, sẽ không bị liên luỵ. Bằng không mà nói, muốn ta mặc kệ, là không thể nào.

Khẩu khí Nhậm Thương Khung, bỗng nhiên trở nên âm trầm nghiêm túc, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Nguyên Tông Sư.

- Ha ha, đúng vậy. Hung thủ kia nếu thức thời... sẽ tự mình hiểu lấy. Động vào người của đệ, đó là tự mình chuốc khổ. Hạ Vũ Trùng chính là vết xe đổ.

Nguyên Tông Sư mỉm cười tự nhiên, phảng phất giống như đang nói một sự tình không quan hệ cùng hắn, tiếp tục nói:

- Nếu như ta là hung thủ, cũng sẽ thức thời như vậy!

Nhậm Thương Khung cũng cười to:

- Tông Sư huynh khiêm tốn rồi, tiểu đệ vẫn bội phục huynh không thôi. Khâu khảo hạch thứ năm sắp bắt đầu, tiểu đệ cũng không ở lại lâu, để tránh quấy rầy Tông Sư huynh chuẩn bị.

Nguyên Tông Sư cười ha ha nói:

- Không, không. Ta cùng hiền đệ mới quen đã thân, chỉ hận thời gian gặp nhau quá ngắn, không thể cùng đệ thẳng thắn tương giao, thật sự là rất tiếc nuối.

Trong lúc hai người khiêm tốn đó, bỗng nhiên bên ngoài động phủ có một người vội vã chạy tới, rõ ràng là Lăng Vân! Giờ phút này, sắc mặt Lăng Vân đại biến, hốt hoảng cực kỳ, một bên chạy, một bên hô:

- Nguyên huynh cứu ta!

Nhậm Thương Khung cùng Nguyên Tông Sư liếc nhau, vội vàng đi ra.

- Lăng sư đệ, phát sinh chuyện gì?

Tông Sư lộ vẻ ân cần.


Nhậm Thương Khung thì đứng ngoài quan sát, thấy vẻ mặt Nguyên Tông Sư ân cần, trong lòng cũng âm thầm hồ nghi, Tông Sư này biểu lộ chân thành, bộ dạng trông rất thành khẩn, nhìn không ra bất luận sơ hở gì. Nếu nói Nguyên Tông Sư tru sát hảo hữu, tựa hồ không có chứng cứ?

Lăng Vân rất sợ hãi, lại có vài phần hổ thẹn, thở hồng hộc nói:

- Nguyên huynh, lại xảy ra chuyện lớn. Thiên Hùng phân đà Tề Vân Trần sư huynh, cũng bị diệt sát. Ta vừa rồi nếu không xem thời cơ nhanh, chạy trốn tới chỗ Nguyên huynh, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nguyện Tông Sư sắc mặt trầm xuống:

- Hung thủ là ai?

Lăng Vân lòng còn sợ hãi:

- Ta nào dám xem là ai? Ta... Ta…

- Ngươi cái gì?

Nguyên Tông Sư nhàn nhạt hỏi:

- Có gì thì ngươi nói đi, Nhậm hiền đệ cũng ở nơi đây, ngươi cứ nói đừng ngại.

Lăng Vân hổ thẹn nói:

- Nguyên huynh, ta từ đầu cho rằng hung thủ giết người là ngươi. Bởi vậy...Trong khoảng thời gian này một mực không dám tới bái phỏng ngươi. Không nghĩ tới...

Nhậm Thương Khung cũng có chút hồ đồ. Nhịn không được hỏi:

- Lăng Vân, ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh giết người, vậy vừa rồi phát sinh chuyện gì?

- Ta tận mắt thấy một người áo đen, giết chết Tề Vân Trần. Ta không đợi hắn đến truy sát ta, vội vàng chạy tới đây. Ta vốn muốn, nếu như kẻ giết người là Nguyên huynh, ta liền gọi Chung Thiên Tứ cùng Ngư Từ Ân hai người này cứu mạng. Không nghĩ tới, vừa đến liền chứng kiến Nguyên huynh cùng ngươi đang ở cửa động nói chuyện.

Biểu lộ của Nguyên Tông Sư bình tĩnh như trước, nhưng lại không nói cái gì.

Trong nội tâm Lăng Vân thì bất ổn vô cùng. Đã sợ hung thủ đuổi giết hắn, lại sợ Nguyên Tông Sư giận chó đánh mèo vì lúc trước hoài nghi hắn.

Cũng may Nguyên Tông Sư khí độ rất tốt, không có bất kỳ biểu hiện không vui nào.

- Nguyên huynh, chuyện này vượt ra ngoài dự liệu của ta.

Nhậm Thương Khung cười khổ, hắn vẫn luôn nhận định Nguyên Tông Sư là hung thủ.

Hôm nay Tề Vân Trần bài danh thứ mười bốn bị giết, thoáng cái phá vỡ phỏng đoán của Nhậm Thương Khung. Nguyên Tông Sư một mực ở cùng hắn, trừ khi hắn có thần thông phân thân, nếu không, sao có thể đi tầng bảy phúc địa giết người?

Thế cục thoáng cái lâm vào trạng thái khó bề phân biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận