Bất Hủ Thần Vương

Loại không hữu hảo này, chủ yếu là vì vị trí của hắn.

Chu Vân hắn, mới nhập môn, đã có danh hiệu cao cấp đệ tử. Mà những đệ tử cùng giới khác, lại là Đồng tử hết.

Nếu như chỉ là ghen ghét, thì cũng bình thường thôi.

Mấu chốt là những người kia, đều lớn tuổi hơn Chu Vân. Rất nhiều người đã làm vài chục năm, vẫn là một đệ tử bình thường.

Chu Vân mới nhập môn đã là cao cấp đệ tử, đây chính là đi lên đầu bọn họ. Cái này mới là vấn đề.

Những đệ tử kia đều cảm thấy, Chu Vân ngươi dựa vào cái gì? Rõ ràng thiên phú khảo hạch chỉ là trên trung đẳng, dựa vào cái gì đi cửa sau?

Thiên Các không phải không chấp nhận cửa sau, chỉ nói tư chất thôi sao?

Hơn nữa, quan hệ giữa Chu Vân cùng Nhậm Thương Khung, chỉ có Minh Hoa Đà biết rõ. Những củng cố đệ tử kia mặc dù biết chuyện phát sinh ở Đại Vương Ốc Sơn, cũng ẩn ẩn đoán được Chu Vân có thể có quan hệ cùng Nhậm Thương Khung. Nhưng mà, nội dung thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn, không cho truyền ra bên ngoài, không cho nghị luận.

Bởi vậy, người biết rõ chi tiết về Chu Vân, có thể nói là gần như chẳng có mấy ai.

Đệ tử cùng Đồng tử của Bách Thảo Đường cộng lại, khoảng chừng năm sáu ngàn người. Năm sáu ngàn người này, đều không có tư cách có được chỗ ở độc lập.

Chỉ có Chấp sự, mới có thể có một trang viên nhỏ, được một mẫu linh điền, coi như là có chút quyền lực.

- Chu Vân, tới nhận nhiệm vụ hôm nay!

Gã Chấp sự phụ trách phân phối nhiệm vụ, hướng Chu Vân trừng mắt lạnh lẻo.

Gã chấp sự này, vốn cùng Chu Vân không có hiềm khích gì. Bất quá hắn đối với Chu Vân, nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt.

Vì sao?

Bởi vì đệ tử Bách Thảo Đường này, bất kể là mới nhập môn cũng tốt, nhập môn lâu cũng tốt. Đều phải hiểu lễ nghĩa.

Thế nhưng mà Chu Vân này, lại không hiểu chuyện gì cả, nhập môn nhiều ngày như vậy. Một điểm hiếu kính cũng không có.

Nên Chấp sự này đương nhiên sẽ không nhìn hắn thuận mắt. Ngày đầu tiên nhập môn, liền phân phối rất nhiều nhiệm vụ cho hắn.

Ba ngày trôi qua, lại còn không có một điểm phản ứng. Chấp sự phụ trách an bài công tác, dĩ nhiên càng thêm tức giận.


Lúc gọi tên Chu Vân, trong nội tâm gã Chấp sự này cười lạnh:

- Tiểu tử không hiểu chuyện này, số lượng những công việc hôm nay, nếu làm không xong, buổi tối đừng hòng có cơm ăn. Xem ngày mai có thể thông suốt hay không. Nếu còn chưa thông minh ra, ta sẽ làm ngươi mệt chết.

Chu Vân mấy ngày nay mặc dù tâm tình không tốt, nhưng đối với nhiệm vụ, vẫn là tận chức tận trách. Mặc dù cảm thấy rất khổ cực, nhưng nghĩ lại, mình là thủ hạ của Thương Khung lão đại, không thể để cho lão đại mất mặt. Có khổ có mệt cũng cắn răng chịu đựng.

Hắn biết rõ, Nhậm Thương Khung đã đồng ý cho hắn vào Bách Thảo Đường, thì nhất định sẽ không để hắn lăn lộn một mình.

- Đây là nhiệm vụ của ngươi, làm không xong, đêm nay cũng đừng ăn cơm.

Gã Chấp sự kia mặt không biểu tình, trực tiếp ném ngọc giản ghi chép nhiệm vụ cho Chu Vân.

Chu Vân nhìn lướt qua, mặt hơi đổi sắc, cho dù tính tình hắn có tốt đi nữa, cũng nhịn không được hỏi lại:

- Chấp sự đại nhân, nhiệm vụ này, có phải của ta không?

- Như thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?

Chấp sự kia mắt trợn trắng lên:

- Không thấy có khắc tên của ngươi sao mà hỏi?

- Nhưng mà số lượng nhiệm vụ này, so với ngày hôm qua thì tăng lên gấp đôi. Ta hôm qua đã rất miễn cưỡng mới hoàn thành. Số lượng nhiều thế này, ai hoàn thành được?

- Làm không được, ngươi đừng mong có cơm ăn.

Gã Chấp sự kia một chút cũng không khách khí. Hắn là Chấp sự, quan lớn một cấp đè chết người, huống chi ngươi chỉ là một củng cố đệ tử, ta muốn nắn thế nào cũng được?

Chu Vân đã nếm qua thiệt thòi từ dòng chính đệ tử, nhưng vẫn nhịn không được nói:

- Cho dù ngươi là Chấp sự đại nhân, cũng không thể làm nhục người như vậy?

Tính cách Chu Vân vốn nóng nảy, nếu như không phải cân nhắc, sợ làm mất mặt Nhậm Thương Khung, chỉ sợ hắn đã phát tác tại chỗ.

- Đúng, ta là Chấp sự, ngươi chỉ là một củng cố đệ tử nho nhỏ. Ta làm nhục ngươi đó, thì tính sao? Hoặc là nói, ngươi có thể làm gì được ta?


Gã Chấp sự kia xuất thân dòng chính, có chỗ dựa vững chắc, tăng thêm tư cách cấp trên, bởi vậy khẩu khí rất điên cuồng.

- Ta muốn hướng Trưởng lão tố cáo ngươi!

Chu Vân giận dữ:

- Ngươi căn bản là cố ý nhằm vào ta. Ta đã lưu ý qua, đệ tử cùng bối phận như ta, số lượng công việc của bọn hắn ngày hôm qua, chỉ bằng một phần ba của ta. Ngươi nếu tăng thêm số lượng, chính là lạm dụng chức quyền ép người.

- Ha ha ha.

Gã Chấp sự kia cười như điên:

- Được rồi, đều bị ngươi nói trúng rồi, ta là cố ý nhằm vào ngươi, lạm dụng chức quyền, thế nhưng mà ngươi vẫn không thể làm gì được ta! Ngươi muốn đi gặp Trưởng lão tố cáo ta? Có muốn ta chỉ cho ngươi không? Theo con đường này đi về phía trước, qua hết ngọn núi này, hướng nam có một tòa Bích Vân Phong, nơi đó có một Trưởng lão cư ngụ. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Trưởng lão kia chính là Nhị thúc của ta.

Gã Chấp sự kia dương dương đắc ý, trong nội tâm hết sức khinh Chu Vân bỉ, ngươi chỉ là một đệ tử đến từ bên ngoài, không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, không ngờ còn ngu ngốc, muốn đi tố cáo ta?

Chẳng lẽ không biết, bất kỳ một vị trí nào ở Thiên Các, đều khó có khả năng vô duyên vô cớ an bài hay sao? Ta có thể ngồi vào vị trí Chấp sự, nhất định phía trên sẽ có thân thích?

Trưởng lão? Là Nhị thúc của hắn? Con mắt Chu Vân trừng lớn, cơn tức giận càng không có chỗ phát tác. Thương Khung lão đại, chỉ là một Cung phụng.

Thế nhưng mà Chấp sự này, chỗ dựa lại là Trưởng lão. Chuyện này nếu cáo lên. Chu Vân hắn không thắng được.

Gã Chấp sự kia thấy Chu Vân khí thế yếu bớt, càng châm chọc khiêu khích, hừ lạnh nói:

- Tranh thủ thời gian làm việc đi, nếu không thì lấy phân mà ăn.

Chu Vân hai đấm siết chặc, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm.

Những đệ tử đằng sau, đều bất mãn vì vị trí của Chu Vân, nên nhao nhao ồn ào.

- Mau cút đi, dám chống đối Chấp sự đại nhân, ta thấy ngươi chán sống rồi.

- Đúng đấy, cũng không biết bằng cách gì, lại có được danh hiệu cao cấp đệ tử. Hẳn là ngươi cảm thấy mình rất ưu việt, cố ý lười biếng, khiêu chiến cùng Chấp sự đại nhân!

- Hắc hắc, đầu năm nay, người trẻ tuổi đều không biết khiêm tốn ah. Chấp sự đại nhân, ta thấy tiểu tử này rất khó bảo. Nếu không chúng ta ký một lá thư, nói tiểu tử này quá lười biếng, đem hắn đá ra khỏi Bách Thảo Đường.


Những đồng tử mặc dù không có tư cách nói chuyện. Không dám châm chọc khiêu khích, nhưng ở một bên xem náo nhiệt, hết sức hăng say.

Những đồng tử này, gần đây bị người khi dễ đã quen. Lúc này chứng kiến người khác bị sỉ nhục, trong nội tâm cũng rất thỏa mãn, phảng phất ăn hiếp Chu Vân là bản thân bọn họ vậy, trong nội tâm rất thoải mái.

Ánh mắt Chu Vân như lửa, quét về phía những đệ tử kia.

- Nhìn cái gì? Một tân đệ tử, nửa điểm quy củ cũng không hiểu, có phải muốn ăn đòn hay không?

- Ha ha, ta xem hắn chính là muốn ăn đòn. Danh huynh, đánh hắn đi.

Người được xưng là Danh huynh kia, cũng ăn mặc quần áo và trang sức của cao cấp đệ tử, vẻ mặt khiêu khích đi tới, nhìn chằm chằm vào Chu Vân:

- Tiểu tử, như thế nào? Muốn gây sự?

Người này, tên là Lý Thiên Danh, cha hắn Lý Cương chính là một gã chấp pháp đội phó của Thiên Hình Đường, quyền thế ngút trời. Đệ tử bình thường không ai dám đắc tội hắn cả.

Vạn nhất bị Chấp Pháp Đội của Thiên Hình Đường theo dõi, cho dù không có vi phạm pháp lệnh, nhưng cũng rất khó sống a.

Khẩu khí Lý Thiên Danh khinh miệt, nhìn Chu Vân nói:

- Con sâu cái kiến như ngươi, dẫu có bóp chết ngươi, cũng không ai dám đi nhặt xác. Ngươi muốn lăn lộn ở Bách Thảo Đường? Phải nhớ rõ tên ta, còn có Vương chấp sự, biết chưa!

Lý Thiên Danh này cũng không phải ngu ngốc, không quên lấy tên Chấp sự thêm vào. Hắn chỉ là một cao cấp đệ tử, mà muốn vượt qua đầu Chấp sự, cái kia thực sự không ổn.

Gã Chấp sự kia rất hưởng thụ gật đầu, hiển nhiên đối với biểu hiện của Lý Thiên Danh rất hài lòng.

Tính cách như Chu Vân, chính là thà gãy chứ không chịu cong. Liên tục bị nhục, tính tình nóng nảy của hắn rốt cuộc khống chế không nổi, hét lớn một tiếng:

- Tốt, các ngươi ỷ thế hiếp người, ta ngược lại muốn nhìn, Bách Thảo Đường này còn có thiên lý hay không!

- Thiên lý?

Lý Thiên Danh nhìn Chu Vân:

- Cái gì là thiên lý? Ở Thiên Các, quyền cứng chính là thiên lý. Thực lực mạnh chính là thiên lý. Có tin ta hiện tại giết ngươi, cũng không có người dám vì ngươi làm chứng hay không?

- Ta không tin.

Chu Vân còn chưa kịp trả lời, nhưng trong hư không chợt truyền tới một thanh âm lãnh khốc.

Thanh âm này mang theo khí thế, lập tức uy áp toàn trường, phảng phất như thiên thần hạ phàm, trấn áp yêu tà thế gian.


- Lão đại?

Nghe được thanh âm này, Chu Vân nhảy cẫng lên, đại hỉ nhìn qua. Thanh âm này, giờ khắc này nghe thấy, quả thực giống như tiên âm.

- Tên nào dám lắm miệng?

Lý Thiên Danh không biết trời cao đất rộng, còn tưởng rằng là tên đệ tử nào ở đây mở miệng.

Khẩu khí ngưu bức quát hỏi. Nhưng mà, tên Vương chấp sự kia, sắc mặt có chút biến hóa. Bởi vì hắn biết, thanh âm này không phải từ trong đám đệ tử phát ra. Cảnh giác nhìn bốn phía, muốn nhìn đến cùng là người nào đã đến. Nếu như là Chấp sự ngang hàng, Vương mỗ hắn không cần kiêng kị. Nếu như là cung phụng mà nói, tối đa cũng chỉ vài câu cho qua, chuyện này không giải quyết được gì.

Cho dù là trưởng lão, nể mặt Nhị thúc của hắn, chắc chắn cũng không làm khó dễ. Bởi vì những cân nhắc này, hắn mới dám càn rỡ như thế, trắng trợn thu hối lộ. Cũng dám dùng các loại thủ đoạn, chèn ép người không nghe lời.

- Lớn mật!

Một tiếng quát chói tai như sét giữa trời quang, Minh Hoa Đà giống như mũi tên vọt vào, vẻ mặt tức giận:

- Mới vừa rồi là ai nói?

Lý Thiên Danh mặc dù có chút địa vị, có một phụ thân là chấp pháp đội phó, nhưng cuối cùng không thể nghịch thiên. Thấy quần áo trên người Minh Hoa Đà, sắc mặt lập tức đại biến.

Chẳng lẽ vừa rồi lắm miệng chính là Minh Hoa Đà trưởng lão? Lý Thiên Danh giống như ăn phải thuốc đắng, miệng khô khốc khó chịu.

Ánh mắt Minh Hoa Đà âm lãnh, tập trung trên người Lý Thiên Danh, nhẹ nhàng gật đầu:

- Là ngươi, Lý Thiên Danh đúng không?

Lý Thiên Danh sắc mặt xám ngoét:

- Không... Không phải, ta không biết là Trưởng lão đại giá... nên...

Minh Hoa Đà cười lạnh:

- Ngươi mắng cũng không phải ta.

Minh Hoa Đà căn bản không có ý định cho hắn giảng hòa, Lý Thiên Danh ngươi ỷ thế hiếp người, bình thường diễu võ dương oai thì cũng thôi đi, lần này ngươi dẫm lên con nhím, đáng đời!

- Thương Khung cung phụng, vào đi.

Minh Hoa Đà hướng ngoài cửa, mỉm cười nói.

Vừa nghe đến bốn chữ "Thương Khung cung phụng" này, trong nội tâm Vương chấp sự cảm thấy có chút không đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận