Bất Hủ Thần Vương

Vưu Thiên Chiến thúc giục trận thứ hai nhanh chóng bắt đầu, tự nhiên cũng có đạo lý của hắn.

Thứ nhất, trận thứ hai, là đệ tử đắc ý nhất của hắn xuất chiến, hắn tự nhiên hi vọng cuộc so tài này mau mau diễn ra, để cho đệ tử mình dương danh lập vạn.

Thứ hai, hắn cũng không hy vọng Nhậm Thương Khung trở thành tiêu điểm chủ đề, do đó làm cho đệ tử của hắn ảm đạm thất sắc.

Quan trọng nhất là điểm thứ ba, hắn hi vọng cuộc so tài này nhanh chóng kết thúc, tốt nhất là Đao Bạch Vũ tốc chiến tốc thắng, đem Dạ Quan Tinh quét ngang.

Bởi như vậy, trận thứ hai chấm dứt, cuộc tranh tài thứ ba sẽ sớm bắt đầu. Nếu như Nhậm Thương Khung vì cứu người không kịp tới, vậy là tự động bỏ quyền, không chiến mà bại.

Loại kết quả này, là Vưu Thiên Chiến hy vọng nhất thấy.

Bởi vậy, khẩu khí của hắn nghe như bình thản, nhưng trong lòng lại hi vọng trận đấu càng nhanh càng tốt.

Vân Hạc Tường cười ha ha nói:

- Đúng, mọi người chớ quên chính đề. Trận đấu thứ nhất, người thắng là Bão Thạch Tông Thạch Phá Thiên!

- Trận thứ hai, Trảm Không Đạo Đao Bạch Vũ, giao đấu cùng Thất Tinh Đạo Trường Dạ Quan Tinh. Hai vị hiền chất, mời lên đài!

Đao Bạch Vũ đánh ba trận trước, đã lấy được một danh xưng không tốt, gọi là "Đồ tể", ba đối thủ lúc trước của hắn, toàn bộ bị hắn chém giết!

Chẳng qua, Trảm Không Đạo từ trước đến nay hung hãn, đây là sự tình mỗi người đều biết. Hơn nữa ba trăm năm đại bỉ, vốn là không kị sống chết, chém giết là chuyện bình thường, là nghệ không bằng người mà thôi.

- Dạ Quan Tinh, ngươi là người thứ tư chết dưới đao của ta.

Đao Bạch Vũ nói không nhiều lắm, nhưng lại cực kỳ hung hăng càn quấy.

Dạ Quan Tinh mục như tinh vân, hai hàng lông mày nhíu lại, cả người tràn ngập một khí chất kỳ lạ, làm cho người ta nhìn lại, giống như mênh mông tinh không thâm thúy.

- Ngông cuồng vọng ngữ.

Dạ Quan Tinh cười nhạt một tiếng, chỉ nói bốn chữ, bỗng nhiên bàn tay giương lên, xuất hiện một đạo bí văn thần kỳ, lóng lánh như Bắc Đấu Thất Tinh.

- Cai quản cung khuyết, kiếm ngự thất tinh, biến!

Dạ Quan Tinh bàn tay giấu kiếm, kiếm hiện thất tinh. Công kích của hắn, cùng phong cách của Thạch Phá Thiên, hoàn toàn không giống nhau. Thạch Phá Thiên hùng hồn, đại khai đại hợp; mà Dạ Quan Tinh, là quỷ dị, phiêu hốt, cực nhanh!

Loại nhanh này, không đơn thuần là truy cầu tốc độ, mà trên cơ sở quỷ dị, một kiếm đi tới, có một loại làm cho người khác không thể dự đoán, vô tích có thể tìm ra!

Mà đao kỹ của Đao Bạch Vũ, muốn tổng kết lại, chính là một chữ, Giết!


Sát khí ngập trời, chiến ý nghiêm nghị.

Mỗi một đao của hắn, nên khí phách có khí phách, nên giảo quyệt có giảo quyệt, tuyệt không có kết cấu, cũng không có chiêu thức.

Vũ kỹ của Trảm Không Đạo, chỉ truy cầu một chữ, cái kia chính là… Giết!

Cho dù ngươi là thần, hay là ma, một đao chém giết!

...

Nhậm Thương Khung bên kia, Vân Chiến Thiên đã vì hắn chuẩn bị tốt mật thất, xin lỗi nói:

- Nhậm huynh, ngươi ở nơi này chữa thương, ta đi xem tình hình chiến đấu của trận chiến thứ hai.

Vân Chiến Thiên không muốn bỏ qua trận chiến thứ hai này, bất kể là Đao Bạch Vũ, hay Dạ Quan Tinh, đều là cấp bậc tồn tại ngang hắn.

Lúc này chiến đấu, là cơ hội tốt nhất để hắn quan sát đối thủ cạnh tranh tương lai.

- Vân huynh xin cứ tự nhiên. Còn có Thạch huynh, ngươi cũng không cần bảo hộ. Đánh bại đối thủ, là sự tình mà người trên lôi đài phải làm, ngươi không nên tự trách.

Thạch Phá Thiên cười ha ha:

- Nói thì nói như thế, chẳng qua không nhìn thấy hắn chuyển biến tốt đẹp, trong nội tâm ta không nỡ. Nói thật, nếu như là những người khác, bị ta đánh bại, ta một chút cũng sẽ không chú ý. Chẳng qua Ngô Câu này, ta cảm thấy tính cách hắn rất giống ta.

Chủ yếu là vì phương thức chiến đấu của Ngô Câu, cùng hắn hết sức tiếp cận, đây là hắn tỉnh táo phân tích.

- Vậy ngươi chờ ở ngoài mật thất đi.

Thạch Phá Thiên gật gật đầu, thức thời đi ra.

Sau khi đóng cửa mật thất, Nhậm Thương Khung hướng Ngô Câu nói:

- Ngô huynh, ta bây giờ muốn dùng tinh lực nhập đan dược, chữa trị kinh mạch cho ngươi, ngươi không nên phản kháng, không nên vận khí.

- Này...

Ngô Câu có chút xấu hổ:

- Nhậm huynh, ngươi thi đấu sắp tới, tiêu hao thần lực, chỉ sợ đối với ngươi bất lợi. Ta một mạng...


- Ta là Dược sư, Dược sư truyền thừa là tế thế cứu nhân. Thấy chết mà không cứu, có lẽ sẽ làm. Nhưng này nhất định là người chết. Như Ngô huynh, ta tìm không thấy lý do gì thấy chết mà không cứu.

Ngô Câu không sĩ diện hão, thở dài:

- Không thể tưởng được, bên trong sáu đại tông môn, clại có nhân vật như ngươi. Nhậm huynh, cho dù động thủ xong, nếu như sống, ta sẽ mời ngươi uống rượu; nếu chết, kiếp sau sẽ tìm ngươi làm huynh đệ, ha ha ha.

- Yên tâm, rượu này ngươi phải mời định rồi.

Muốn nói vết thương này của Ngô Câu, những Đạo tôn kia ra tay, chưa hẳn có thể cứu.

Nhưng mà Nhậm Thương Khung, đã có diệu thủ hồi xuân. Bất Hủ Đế Khí, chính là thần điển, bản thân có năng lực công tham tạo hóa.

Mỗi lần Nhậm Thương Khung bị thương, Bất Hủ Đế Khí này tự động chữa thương, cơ hồ có thể tại chỗ khỏi hẳn.

Mà Ngô Câu này, mặc dù bị thương nặng, nhưng còn chưa chết. Chỉ cần không chết, sinh cơ vẫn còn, thì có thể cứu.

Bất Hủ Đế Khí, càng tu luyện tới cùng, lại càng thần kỳ.

Đương nhiên, Nhậm Thương Khung nhập vào đan dược, cũng là đan dược nhất đẳng. Có công hiệu chữa trị kinh mạch, khôi phục khí hải.

Hơn nữa có Bất Hủ Đế Khí chủ đạo, mặc dù không thể để cho Ngô Câu lập tức khỏi hẳn, nhưng làm cho hắn sống lại, thoát khỏi kỳ nguy hiểm, là không có vấn đề gì.

Nhậm Thương Khung truyền thừa Vạn Dược Tôn, lại có Bất Hủ Đế Khí, có thể nói là làm chơi ăn thật.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Ngô Câu chỉ cảm giác kinh mạch thể nội không ngừng khôi phục, ẩn ẩn có xu thế mạnh hơn.

Thần kỳ nhất chính là, khí hải dần dần ngưng tụ, khiến cho hắn có cảm giác trùng sinh, nếu như cần phải tìm từ để hình dung, cái kia chính là thoát thai hoán cốt!

Đúng vậy, chính là thoát thai hoán cốt.

Ngô Câu cảm thấy thần kỳ, cũng không dám quấy rầy Nhậm Thương Khung thi công. Mãi đến khi Nhậm Thương Khung thở nhẹ một hơi, nói:

- Tốt rồi.

Ngô Câu mở mắt ra, cảm thụ được sinh mệnh lực trong thể nội, sợ hãi than:

- Nhậm huynh, ngươi rốt cuộc là làm sao làm được? Ta sao cảm giác, trạng thái so với trước khi bị thương còn tốt hơn? Mặc dù thương thế chưa khỏi hẳn, nhưng ta rõ ràng cảm nhận được, khí hải của ta giống như lớn ra gấp đôi!


Nhậm Thương Khung cười cười, lại không nói gì.

Nếu như điểm ấy công hiệu của Bất Hủ Đế Khí cũng không có, vậy còn có thể gọi là thái cổ thần điển sao?

- Thần kỳ, quá thần kỳ. Nhậm huynh, ta phát hiện, nhân tình này, tựa hồ không phải mời ngươi uống một chầu rượu là có thể tạ ơn.

Ngô Câu lòng tràn đầy vui sướng, sống sót sau tai nạn, hơn nữa nhân họa đắc phúc, loại sự tình này, phát sinh trên người bất luận kẻ nào, chỉ sợ biểu hiện càng thêm thất thố.

- Ngô huynh, thầy thuốc cứu người, là chuyện thường tình, ngược lại không phải để người tạ ơn. Nếu trong nội tâm Ngô huynh cảm kích, chuyện chữa thương này, không nên đối ngoại tuyện truyền, vậy là đủ rồi.

Ngô Câu nghiêm nghị nói:

- Cái này cứ yên tâm. Ta nếu như tiết lộ nửa chữ, thiên địa cùng tru.

Thời gian chữa thương mặc dù không nhiều lắm, nhưng hao tốn cũng gần một canh giờ.

Ngô Câu đột nhiên nhớ tới Nhậm Thương Khung ra sân trận thứ ba, lập tức kêu lên:

- Không ổn, Nhậm huynh xuất chiến trận thứ ba? Chỉ sợ là chậm trễ.

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Không ngại, không trễ đâu.

Đi ra ngoài mật thất, Thạch Phá Thiên vẫn còn canh giữ, một mực thủ ở bên ngoài, nhìn thấy Ngô Câu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:

- Ngô Câu huynh đệ, ngươi không sao chứ?

Ngô Câu ra mặt khổ:

- Thiếu chút nữa đã bị ngươi đánh chết.

Thạch Phá Thiên cười ha ha:

- Hảo tiểu tử, ở một kích của Thiên Vương Bát Thần Sơn đánh xuống, có thể bất tử, coi như ngươi mạng lớn.

- Còn phải đa tạ Nhậm huynh trượng nghĩa tương trợ. Không có hắn diệu thủ hồi xuân, mệnh lớn hơn nữa cũng gánh không được một kiếp này. Hắc hắc, chẳng qua lần sau gặp lại, ngươi cũng đừng mong đơn giản đánh bại ta.

Thương thế của Ngô Câu mặc dù chưa phục hồi như cũ, nhưng khí phách này, lại không giảm.

...

Chân Võ thánh đài bên kia, giờ này khắc lại hết sức náo nhiệt.

Đám Đạo tôn của Thất Tinh đạo trường, toàn bộ vây chung quanh Dạ Quan Tinh, tạo thành Thất Tinh Đại Trận, chữa thương cho Dạ Quan Tinh.

Vừa rồi trận chiến ấy, hai người lực lượng ngang nhau, cuối cùng Đao Bạch Vũ nóng nảy, dùng Địa Ngục Chúng Sinh Đồ, dung hợp đao kỹ, lập tức đem thực lực tăng lên ba thành, cường thế một đao, đem Dạ Quan Tinh chém xuống đài.


Cũng may, Dạ Quan Tinh có mặc cực phẩm bảo giáp của Thất Tinh Đạo Trường, không có bị một đao kia chém thành hai nửa. Nhưng một đao kia xuống dưới, cuối cùng làm vỡ nát kinh mạch, hư hoại khí hải.

Bởi vậy, mới có tình huống bảy Đạo tôn của Thất Tinh Đạo Trường liên thủ chữa thương.

Địa Ngục Chúng Sinh Đồ, là một môn tuyệt kỹ của Trảm Không Đạo, năm đó Lệ Đạo Tông đã từng thi triển qua. Chỉ là Lệ Đạo Tông chỉ mới nhập môn mà thôi.

Mà Đao Bạch Vũ, lại là chân truyền, cũng dung hợp đao kỹ bản thân, hình thành một đao trí mạng này.

Cái này là thiên phú, là tuệ căn của mỗi một thiên tài.

Thiên tài bình thường, chỉ hiểu được truyền thừa, nói gì nghe nấy. Còn thiên tài thật sự, có thể dung hợp các loại kỹ năng, kết hợp thực chiến, hình thành phương thức công kích đặc biệt của mình.

Đao Bạch Vũ, hiển nhiên thuộc về loại thiên tài này.

Đương nhiên, này cũng không phải nói Dạ Quan Tinh không được. Mà là Dạ Quan Tinh ở phương diện thực chiến, cuối cùng vẫn kém Đao Bạch Vũ.

Đao Bạch Vũ dùng sát chứng đạo, dưới tay không biết giết qua bao nhiêu người.

Ở điểm này, tất cả tuyển thủ dự thi, không người nào có thể cùng Đao Bạch Vũ so sánh.

Dạ Quan Tinh bại, là thua ở thực chiến. Hắn đối với việc Đao Bạch Vũ bỗng nhiên tăng lên công lực, thiếu khuyết dự đoán cần thiết để đề phòng.

Bởi vậy, sau khi Đao Bạch Vũ đột nhiên tăng lên ba thành công lực, mới có thể bị một đao chém rụng!

Vưu Thiên Chiến cũng không để ý bên kia chữa thương, cười ha ha nói:

- Vân đạo hữu, trận thứ hai đã chấm dứt. Chúng ta không thể ở chỗ này xem náo nhiệt? Nên tiếp tục cuộc tranh tài thứ ba?

Ngụ ý, đương nhiên là nhắc nhở mọi người, không nên lãng phí thời gian, nên tiến hành cuộc tranh tài thứ ba.

Đao Bạch Vũ chém rụng Dạ Quan Tinh, tất cả Đạo tôn của sáu đại tông môn, ngoại trừ Vưu Thiên Chiến ra, nhiều nhiều ít ít đều có chút khó chịu.

Thiên phú của Đao Bạch Vũ này, xác thực siêu cường. Ở trong đồng lứa, ngay cả Dạ Quan Tinh được đánh giá rất cao, cũng bị hắn đánh bại!

- Vưu đạo huynh, ngươi nóng vội rồi. Dù sao đồ nhi ngươi cũng thắng, sao không cho chút thời gian? Để cho Thất Tinh Đạo Trường chữa thương chứ?

Lê Lạc tiên tử hiểu rất rõ, Vưu Thiên Chiến thúc giục cuộc chiến thứ ba, là muốn cho Nhậm Thương Khung không tới kịp, do đó bỏ qua cơ hội dự thi, chủ động bị loại.

- Ha ha, Lê Lạc muội tử, ngươi luôn là lòng dạ đàn bà. Trời đất bao la, quy củ lớn nhất.

Vưu Thiên Chiến một bộ cây ngay không sợ chết đứng.

Trong nội tâm Lý Dật Phong mặc dù có chút lo lắng, chứng kiến bộ dạng dương dương đắc ý của Vưu Thiên Chiến, nhịn không được châm chọc nói:

- Lão Vưu, ngươi mấy lần thúc giục, ta xem ở sâu trong nội tâm ngươi, cuối cùng là sợ hãi cái gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận