Trong mắt hắn, Thư Niệm chỉ là Thư Niệm, từ bé đã xem như chú chó cưng để yêu thương, lớn lên vẫn là thứ hắn không nỡ buông khỏi tay, mọi đặc điểm về tuổi tác, giới tính thế nào đều tự động bỏ qua, chỉ còn lại một sự tồn tại giản đơn thuần túy mà thôi.
Nay để hắn trông rõ rành rành Thư Niệm nằm ngửa ra ở một nơi cách hắn chưa đầy nửa mét, nhắm mắt giạng chân làm cái chuyện gợi tình như vậy, cú sốc này hoàn toàn chẳng lời nào hình dung đủ.
Không rõ có phải vì nhiệt độ căn phòng dày đặc hơi nước cao quá chăng, hắn cảm thấy hơi chóng mặt, khó thở.
“Ờ này, Tiểu, Tiểu Niệm…” Mà nên nói cái chi đây? Bảo cậu ấy mau dừng tay lại? Luôn cả cái quyền được DIY của người khác mà cũng muốn tước sạch, hình như không được hay cho lắm? Huống hồ Thư Niệm căn bản là xỉn quắc cần câu rồi, còn giảng được cái đạo lý gì với cái hũ chìm đây?
“Cái đấy, cậu, cậu nhanh lên chút đi, bằng không… sẽ, sẽ bị lạnh đó.” Có mỗi câu nói đơn giản mà phải líu lưỡi lắp bắp, hắn rõ mất mặt.
Càng mất mặt hơn nữa là Thư Niệm căn bản đâu có đoái hoài đến hắn, hoàn toàn coi hắn không tồn tại, vẻ mặt cậu như là nghe gì cũng chẳng lọt tai, tiếp tục tự sướng.
Bực cả mình, đi ra ngoài trước đã, đàn ông DIY thì có gì hay ho đâu mà dòm? Chẳng phải đều là một khuôn thế này: phê tới nỗi mặt mày méo mó gần chết, hồng hộc như trâu thở, hết ưm ưm rồi a a, làm không nên thân nước dãi còn rơi lộp độp nữa là đằng khác.
=.=
Bốn từ thôi – chán như con gián.
Tầm mắt lấm lét nghiêng xuống bốn mươi lăm độ, ôi chao…
Mũi đột nhiên nóng ran một trận, Tạ Viêm lúng túng ho khan hai tiếng.
Rõ ràng là đang làm chuyện *** loạn, nhưng nhìn Thư Niệm chẳng *** loạn tí nào.
Cậu không hề làm điệu làm bộ, nằm loã lồ cả người trong nước, tư thế gập gối, giạng chân tự nhiên như không, nhìn thế nào cũng giống như đang khiêu khích, hoặc nên nói là… đang mời gọi.
Tạ Viêm lại ho thêm hai tiếng, hắn có thôi thúc muốn phá cửa chạy tháo thân lắm chứ, song cặp chân lại như bị đóng đinh vào đất hay sao ấy, có muốn cũng nhấc không lên.
Ngón tay thon dài mềm mại chuyển động trong nước, màu da Thư Niệm nhợt nhạt, hơi có vẻ xanh xao vì thiếu máu, ngâm trong nước cơ hồ nửa trong như ngọc, sạch sẽ mà mịn màng, đường nét nửa khuôn mặt đã hơn cả thanh tú, trên đôi môi mím chặt nổi bật lên một mảng hồng làm cho cả khuôn mặt bình thường đều trở nên sinh động hẳn.
Cái từ quyến rũ có thể dùng chỉ một tên đàn ông hướng nội an phận sao? Ầy… Thôi quên đi.
Hắn miễn cưỡng không để bản thân thả hồn theo những tưởng tượng vô nghĩa trên mẩy trên mây, nhưng tiếng rên bị đè nén của Thư Niệm lại khiến tim hắn đập loạn như điên, không cách nào ghìm được.
Đợi khi tiếng rên dứt hẳn, mồ hôi đã muốn vã đầy đầu hắn.
Ừ, ở đây sao mà nóng kinh hồn.
Tạ Viêm lau trán che giấu, ý thức được mình đã không hề chớp mắt thưởng thức hết toàn bộ quá trình DIY của người đồng giới, hắn dằn không được lùi một bước.
Đúng là phải gió mà…
“Tiểu Niệm,” Hắn xấu hổ phải biết, “Cậu… tắm xong chưa?”
Thư Niệm vẫn bỏ ngoài tai, cậu hơi gấp gáp điều hòa hô hấp lại, rồi bỗng nhiên ngước mắt lên.
Nhìn Tạ Viêm đang đứng ngay râu ra đó, cậu mỉm cười như thể một đứa trẻ đang mải chơi đột nhiên phát hiện ra trong nhà có người khách lạ.
Tạ Viêm thật sự hoài nghi chẳng biết rốt cuộc tối nay thần kinh hay cặp mắt mình có vấn đề, chỉ một cái liếc mắt thoảng nhẹ qua thế thôi, sao hắn lại cảm thấy là mị nhãn đầy hàm ý dụ dỗ?
Thôi chết, dù định lực có kém cỏi cách mấy, ham muốn chưa thoả cách mấy, hắn cũng không đến nỗi bị một tên đàn ông hớp mất hồn chứ?
Song cái khiến da đầu hắn ngứa ran chính là trạng thái rừng rực phấn khích ở chỗ bụng dưới, hình như đã rất lâu rồi.
Hắn vội hít thở sâu vài lần, cố gắng khôi phục lại giọng nói và tư duy bình thường, “Tiểu Niệm, đứng lên nào, không lau mình coi chừng bị cảm mạo bây giờ.”
Thư Niệm đã quay trở về thế giới riêng của cậu, hoàn toàn coi gã đàn ông đứng chình ình ngay bên cạnh là không khí, cậu lờ tịt hắn, tiếp tục xịt chai sữa tắm lên người, cặm cụi cọ mình cọ mẩy.
Tạ Viêm có cảm giác nếu hắn không làm gì cả, thật sự không chỉ là vấn đề mặt mũi thôi đâu, cứ tiếp tục đứng thế này với Thư Niệm trần truồng, tư thế liêu nhân (là hắn thấy thế), tim hắn nhất định sẽ có vấn đề mất thôi.
Nói sao thì nói, hắn cũng phải kéo tên kia lên trước, lau khô rồi tròng đồ ngủ tươm tất vô cái đã.
Tạ Viêm miễn cưỡng tự trấn an mình một lúc, đoạn bước lại cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống, vươn tay ôm cậu: “Đứng lên nào, lau mình đã, rồi hẵng ngủ tiếp.”
Làn da dưới bàn tay hắn thật mịn màng, nhưng hoàn toàn không giống cảm giác mềm mại như làn nước ở phụ nữ, rõ ràng là da thịt săn chắc dẻo dai của nam giới.
Bắt đầu từ thuở bé, hắn đã ưa thích xoa nắn vuốt ve cậu hết lần này tới lần khác.
Bởi vì hắn thấy thinh thích, thấy khoan khoái, hắn quen và mê mẩn cái cảm giác ấy.
Ở cùng cậu, thì như nghiện muốn chạm vào cậu.
Mặc dù là thân thể đàn ông rắn chắc phẳng lì, nhưng cái cảm giác thoả mãn khi ôm vào lòng thì ngoài cậu ra, không còn bất kì ai khác có thể mang lại cho hắn.
Cớ sao ôm một gã đàn ông cũng sẽ có cảm giác ngọt ngào đến thế?
Là kiểu yêu thương đối với sủng vật của riêng mình sao?
“Tiểu Niệm,” Khó khăn lắm mới đứng thẳng được, Thư Niệm ở trong lòng hắn se sẽ phản kháng.
Sự tê ngứa từ những sợi tóc mềm cọ lên mặt làm giọng hắn bất tri bất giác dịu dàng lại: “Ngoan đi mà, đừng cựa quậy nữa.”
Thư Niệm không hé môi, giờ đây cậu chỉ có vẻ ngoài tỉnh táo im lặng với cái đầu say đứ đừ, cậu nhắm mắt ngoan ngoãn để Tạ Viêm dùng tấm khăn lông lớn giúp cậu lau người một hồi.
Chiếc khăn vừa dịch xuống phần eo, cậu liền căng thẳng, bất an dùi dụi vào lòng hắn.
Bắt chợt đôi con ngươi của cậu líu quíu đảo quanh dưới làn mi mỏng, Tạ Viêm cảm thấy hô hấp của mình cũng bắt đầu gấp dần.
Sức nóng chẳng nên có nơi bụng hắn càng mãnh liệt hơn.
Mẹ kiếp, đàn ông quả nhiên rặt một lũ cầm thú, cọ quẹt lung tung vài ba cái thể nào cũng có phản ứng.
“Đi được rồi chứ?”
Thư Niệm mở to mắt nhìn hắn chăm chắm, như là đang cố sức nhận rõ điều gì đó, nửa ngày cậu mới ngờ ngợ khẽ lẩm bẩm: “Tạ Viêm?”
“Đúng rồi đấy.”
“Tạ Viêm…”
“Là tôi nè.” Thấy vẻ mặt Thư Niệm hồ như sắp khóc tới nơi, hắn không dằn lòng được vươn tay xoa xoa khuôn mặt lạnh ngắt của cậu, nhìn cậu mỉm cười dỗ dành.
“Tạ Viêm…” Cậu có phần rụt rè vươn tay ôm lấy cổ Tạ Viêm, cơ thể trở nên co rụt lại, như thể muốn giấu đi những khớp xương nom rõ mồn một vì gầy ốm, hay ít ra đừng hiện rõ ra như thế.
Hoặc biết đâu chừng, ấy là vì cậu thấy xấu hổ vì thứ tình cảm u u uẩn uẩn, không tí hy vọng, không đủ quang minh mình đang có với hắn cũng nên.
Cậu ngập ngừng quan sát khuôn mặt dù đang ở rất gần nhưng lại mơ hồ không rõ nét của Tạ Viêm, đoạn căng thẳng gồng người lên, như thể đã gom hết toàn bộ dũng khí, dè dặt ghé vào, đưa môi mình dán lên môi hắn.
Tạ Viêm bất ngờ không kịp đề phòng, trong đầu hắn nổ bùm lên như là bị vật cứng nào đấy giáng mạnh đến nỗi vỡ tung, ghê gớm tới mức hắn choáng đầu mất một lúc.
Đợi khi ý thức tràn về, hắn phát hiện ra quần áo mình đã không còn ngay ngắn, mình thì đang ôm ghì Thư Niệm ép vào tường phòng tắm, chèn người vào giữa hai chân cậu, dùng sức kìm chặt gáy cậu hôn đắm đuối, nghiến ngấu như điên đầu lưỡi nao núng của cậu.
Thích cậu thích tới nỗi muốn nhai vụn, nuốt lấy cậu.
(ác liệt quá chăng? Vậy mà chút hồi xách dép chạy có cờ >o”.