Em là phu nhân* của tôi
*
(*: Vì Mẫn Nhiên để chỗ này là 太太 (thái thái) = bà (ví dụ Sầm thái thái = bà Sầm hoặc Sầm phu nhân)/ hoặc phu nhân) nên mình để là phu nhân nha, không phải chữ 'lão bà' nên không edit thành vợ được.)
*
Trong ánh sáng mờ ảo của màn hình, gương mặt Sầm Lộ Bạch đầy mơ hồ, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng làn sáng dịu nhẹ trong đáy mắt cô.
Lộ ra vẻ ranh mãnh.
Cơ thể Khương Chiếu Tuyết nóng lên, bất tri bất giác nhận thức được bản thân vừa thổ lộ chuyện gì.
Sầm Lộ Bạch rất đáng ghét, cô thực sự không biết nàng đang vì gì sao?
Rõ ràng biết mà còn cố hỏi!
Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm thấy ngại ngùng khi phải giải thích rõ ràng những ý xuân trong lòng mình, nên đành giả vờ không hiểu phong tình:" Không có lý do gì cả ạ, chỉ là vừa lúc đề cập đến thôi."
"Giống như lúc chị gọi điện đến vậy, có vì lý do gì không?" Nàng nói đầy bình tĩnh, đảo khách thành chủ, nhưng nhịp tim lại tăng vọt đầy thành thật.
Dường như Sầm Lộ Bạch không dự đoán trước được.
Cô sững sờ một giây, sau đó cười khúc khích:" Có."
Âm điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, dứt khoát và lưu loát.
Trong nháy mắt, ý cười của Khương Chiếu Tuyết nở rộ trên gương mặt.
Sầm Lộ Bạch lại không nói gì thêm.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
"Vậy em có muốn cho tôi xem hợp đồng không?" Sầm Lộ Bạch cong môi, xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chẳng biết là không biết nói gì thêm, hay đang cố ý lảng sang chuyện khác.
Khương Chiếu Tuyết nghẹn một hơi trong lòng, vừa ngọt vừa xót.
Tại sao lại có loại người như vậy thế, nói mà chỉ nói một nửa.
Không nói thì không nói, hừ!
Nàng không hỏi nữa, tiếp tục nương theo lời cô:" Có phải rất phiền không ạ?"
Sầm Lộ Bạch trả lời:" Không phiền.
Hơn nữa..."
"Vâng?"
"Em là phu nhân của tôi.
Không phải tôi giúp em là chuyện rất thường tình sao?"
Hơi thở trong lồng ngực Khương Chiếu Tuyết tan biến trong chốc lát.
Nàng rất muốn dỗi việc 'không phải là thật' với cô, nhưng lời nói cứ quanh đi quẩn lại nơi đầu lưỡi, không dám nói ra.
Nàng sợ rằng Sầm Lộ Bạch sẽ không hiểu ý mình hoặc không đưa ra câu trả lời mà mình muốn nghe.
Nàng cũng sợ rằng Sầm Lộ Bạch sẽ hiểu lầm và nghĩ rằng nàng đang cố gắng phủi sạch quan hệ, vô duyên vô cớ phá hỏng bầu không khí.
Nàng đồng ý:" Vâng, chút nữa em sẽ tìm rồi gửi cho chị."
Sợ rằng Sầm Lộ Bạch sẽ khó xử, nên đây là lần đầu tiên nàng tìm đường lui cho cô:" Thật ra sau này em cũng có hỏi qua luật sư rồi.
Hợp đồng thực sự không có vấn đề gì, nhưng vì em không có kinh nghiệm khi ký kết nên không xem rõ điều kiện."
Sầm Lộ Bạch không mấy bận tâm:" Không sao đâu, để tôi xem qua trước đã."
"Vâng."
"Có sợ không?" Cô bỗng dưng hỏi.
"Dạ?"
Sầm Lộ Bạch nói:" Áo giáp đã bị tôi biết rồi."
Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên: " Chị còn biết từ 'áo giáp' này nữa à?"
Sầm Lộ Bạch bật cười:" Trong lòng em, tôi là đồ cổ sao?"
Khương Chiếu Tuyết cũng cười theo, nhỏ giọng nói:" Không phải là đồ cổ, nhưng thực sự có một chút bộ dáng của cán bộ già đấy."
Bây giờ, bất kỳ ai trò chuyện WeChat cũng đều nhắn biểu tượng cảm xúc.
Nhưng hầu như Sầm Lộ Bạch luôn dùng biểu tượng cảm xúc đi kèm với hệ thống, ngẫu nhiên cũng sẽ gửi một vài biểu tượng cổ lỗ sỉ qua.
Sầm Lộ Bạch trầm ngâm:" Vậy xem ra phải bắt em hiểu tôi nhiều hơn chút rồi.".
Truyện Phương Tây
Khương Chiếu Tuyết thuận thế:" Vậy chị phải cho em cơ hội đấy."
"Được chứ, cho em đấy." Sầm Lộ Bạch thoải mái, hào phóng:" Bây giờ thế nào? Em muốn biết chuyện gì?"
"Khương Chiếu Tuyết:"..." Nàng chỉ thuận miệng hùa theo thôi.
Sầm Lộ Bạch bắt đầu đếm số:" Ba..."
"Hai..."
"Một." Giọng nói của Sầm Lộ Bạch rơi xuống:" Đếm ngược."
"Có chút buồn lòng đấy.
Xem ra em không có ý muốn thăm dò tôi gì cả." Tuy cô nói là buồn lòng, nhưng trong giọng điệu chẳng có chút gì là buồn cả, tiếng cười rất trêu ngươi.
Khương Chiếu Tuyết bất tri bất giác làm nũng:" Không phải đâu.
Không hỏi là vì em muốn biết quá nhiều nên chẳng biết phải bắt đầu từ đâu đấy."
"Vậy à?" Sầm Lộ Bạch mỉm cười.
Khương Chiếu Tuyết không trả lời cô.
Nàng cũng cười nhẹ, cả hai tiếp tục câu được câu mất tán gẫu.
Làm điều nhàm chán, tầm thường nhưng lãng mạn nhất thế gian —— cùng nhau lãng phí thời gian.
Hơn nửa giờ sau, cuộc gọi kết thúc.
Rõ ràng Khương Chiếu Tuyết đã dùng loa ngoài, nhưng vành tai vẫn nóng như lửa đốt khi nhận một cuộc gọi dài như vậy, nóng đến bỏng rát.
Nói ra thân phận của thế giới ảo sẽ tương đồng với việc giao ra phần chân thật và sâu sắc nhất của bản thân mình.
Trước cuộc gọi video này, nàng chưa từng nghĩ về việc này.
Việc nói với Sầm Lộ Bạch hoàn toàn là do bầu không khí thúc đẩy.
Nhưng dường như nàng không hề hối hận.
Nàng lấy điện thoại ra khỏi giá đỡ, cúi đầu nhìn thời lượng cuộc gọi trên thanh đàm thoại màu xanh lục, ánh mắt chất chứa những đốm sao sáng lấp lánh.
Như ma xui quỷ khiến, nàng đã thay đổi nickname của Sầm Lộ Bạch thành [trái tim] Lộ Bạch [trái tim] và ghim lên hàng đầu.
Những rặng mây đen phủ kín bầu trời trong xanh của nàng vào bàn ngày đã hoàn toàn biến mất.
Trong phòng họp tráng lệ, nguy nga tại tầng 26 của khách sạn Quốc tế Thành phố Hồng Kông, nhóm nam nữ mặc vest và đi giày da đang ngồi quây quần bên chiếc bàn, tinh thần hào hứng hoặc uể oải.
Laptop, tài liệu, cà phê và cơm hộp rải rác đầy bàn họp.
Trước khi Sầm Lộ Bạch bước vào cửa, bọn họ đã phải làm việc liên tục trong mười bốn tiếng đồng hồ.
Giờ phút này, họ mới có thể dùng bữa tối mà Sầm Lộ Bạch gọi và nghỉ ngơi.
Trần Thụ Sinh, trưởng dự án của Tập đoàn Bách Nạp tại Hongkong đang cầm cốc cà phê.
Trong lúc lơ đễnh, anh ta vô tình nhìn thấy Sầm Lộ Bạch nghe điện thoại trên ban công rồi lại ngạc nhiên đến mức quên cả việc phải nuốt nước bọt.
Anh ta và Sầm Lộ Bạch là bạn cùng lớp thời Đại học tại nước E, xem như là do một tay Sầm Lộ Bạch tiến cử.
Cả hai đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Sầm Lộ Bạch có thái độ mềm mỏng như vậy.
Cô là người ôn hòa, nhưng tuyệt đối không phải người dịu dàng.
Ngay cả khi vào lúc họ gặp nhau lần đầu tiên vào hơn mười mấy năm trước, lúc họ vẫn còn là sinh viên, cô cũng chưa bao giờ tỏa ra loại khí chất như vậy.
Anh ta cầm lòng chẳng đặng, dùng tiếng Trung bập bẹ của mình để hỏi Liên Hân:" Có phải Stephanie đang gọi điện cho phu nhân của mình không vậy? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy đấy."
Liên Hân lảng tránh:" Tôi cũng không biết là ai nữa."
Anh ta liền khẳng định chắc 100%.
Chỉ có bà Sầm mới có thể khiến Sầm tổng thay đổi từ một chú hổ ôn tồn, lễ độ thành chú hổ giấy hiền lành thực thụ.
Việc này bỗng dưng trở thành sự ngầm hiểu giữa thư ký thân cận nhất và quản lý chi nhánh của Sầm tổng.
Nói chuyện xong, Sầm Lộ Bạch cất di động rồi bước vào phòng họp.
Bộ váy tây trang cao cấp của cô phản chiếu làn sáng lạnh lẽo, nhưng nét mặt lại trong trẻo, lộ ra nụ cười nhẹ, sau đó gọi:" Liên Hân."
Liên Hân vội vàng ngồi thẳng người:" Sầm tổng."
Sầm Lộ Bạch phân phó:" Giúp tôi kiểm tra nền tảng phát sóng của phim truyền hình《Nhất phiến băng tâm》do phía Điện ảnh Hoàn Nhạc sản xuất đi."
"Sau cuộc họp vào ngày mai, trước giờ nghỉ trưa, nhớ nhắc tôi gọi điện gọi cho phía Hoàn Nhạc."
Liên Hân cung kính:" Vâng, Sầm tổng."
*
Vào ráng chiều ngày hôm sau, ánh hoàng hôn thiêu đốt nửa bầu trời và tỏa ra tầng sáng màu cam tuyệt đẹp.
Khương Chiếu Tuyết quên dùng bữa, sửa lại luận án tốt nghiệp cuối cùng của mình trong thư viện.
Bản thảo cuối cùng vừa được hoàn thiện và gửi cho Hoàng Ưng Thu.
Trong giây tiếp theo, điện thoại bỗng rung lên, báo hiệu có người vừa mới thêm bạn cùng nàng trên WeChat.
Nàng nghĩ rằng đó là người liên hệ của kế hoạch tiến cử tài năng mà Hoàng Ưng Thu đã giúp nàng chào hỏi trước đó, nhưng không ngờ rằng thông báo hiển thị lại là "Điện ảnh Hoàn Nhạc."
Nàng nửa tin nửa ngờ thông qua yêu cầu, người đấy lập tức giới thiệu bản thân:" Xin chào, lão sư, tôi là Vương Tuấn, nhà sản xuất của《 Nhất phiến băng tâm 》.
Xin lỗi vì đến lúc này mới liên lạc với cô."
Hắn giải thích:" Người đã liên hệ với cô trước đây là người thuộc bộ phận tuyên truyền của chúng tôi nên không hiểu biết gì về sản xuất, cho nên có rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ chu toàn và truyền đạt không được tốt, dẫn đến việc phía chúng tôi có quá nhiều chỗ thiếu sót, có lẽ đã gây ra một số hiểu lầm, mong lão sư thông cảm cho."
"Không biết lão sư có tiện không, chúng ta hãy dùng bữa cùng nhau rồi bàn bạc về vấn đề này được không?"
Vị khách này đã thay đổi tư thái kiêu ngạo trước đây, hạ thấp bản thân, ôn tồn lễ độ, khiến Khương Chiếu Tuyết ngẩn ra vài giây rồi mới chợt hiểu ra.
Nàng xử lý loại chuyện này cũng không quá tốt, cũng chẳng muốn trao đổi trên bàn tiệc:" Có chuyện gì thì bây giờ cứ nói rõ cùng nhau tại đây đi."
Không biết người đấy có tưởng rằng mình đang dẫm phải đinh mềm hay không.
Hắn ta biến mất nửa phút, sau đó lại hạ thấp bản thân.
Hắn cầu xin:" Thưa lão sư, toàn bộ quá trình quay phim của chúng tôi đã hoàn thành, không còn cách nào để sửa đổi tư liệu hình ảnh nữa.
Tuy nhiên, vẫn có thể sửa đổi trong phần biên tập và lồng tiếng.
Nếu lão sư có ý kiến gì thì tốt quá, bọn tôi rất hoan nghênh và nhất định sẽ hợp tác với cô."
Vào buổi trưa, sếp lớn đã bất ngờ gọi điện đến và nói rằng họ đã đắc tội với người mà lẽ ra họ không nên xúc phạm.
Bộ phim này không những sẽ bị kiểm duyệt mà còn có thể bị hoãn vô thời hạn.
Bọn họ cuống cuồng hỏi han khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra vị Phật mà họ đã xúc phạm là ai.
Họ chỉ là một công ty nhỏ, sao có thể chịu được sức ngáng chân của gã khổng lồ trong ngành như Bách Nạp được.
Phía cấp trên làm như thế, tài chính của bọn họ sẽ không gượng dậy nổi.
"Lão sư, bộ phim này đã được ê-kíp chúng tôi đầu tư rất nhiều nhân lực, vật lực và tài chính, đây cũng là công sức của cả ê-kíp.
Là do phía chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong cô độ nhân độ lượng, mọi chuyện đều có thể thương lượng, giơ cao đánh khẽ ạ."
Nghe có vẻ như không có sơ hở nào trong hợp đồng, nhưng nàng lại là người nắm lấy dây cứu sinh, e rằng không thể không nói rõ.
Khương Chiếu Tuyết biết điều này.
Bất kể điều kiện hợp đồng bất lợi như thế nào, nhưng đều là do nàng tự ký.
Đứng trên cương vị của hợp đồng mà nói, nàng thực sự đuối lý.
Hiện tại ván đã đóng thuyền, việc dựa vào lồng tiếng, biên tập để thay đổi cốt truyện và nhân vật trong phim truyền hình chỉ đơn giản là trèo cây tìm cá.
Nàng không có ý dùng quyền thế để bức người, không muốn gây rắc rối cho Sầm Lộ Bạch và vô duyên vô cớ hủy hoại danh tiếng trong ngành của cô.
Thưở còn trẻ, nàng không biết nhìn người, không suy nghĩ thấu đáo mọi việc, nên việc vấp ngã là bài học của riêng nàng, nàng nhận.
Nàng nói:" Anh gửi cho tôi kịch bản hoàn chỉnh trước đi."
Ngay khi đối phương nghe ra đường sống của mình đã xoay chuyển, hắn ta lập tức đồng ý:" Vâng, vâng, tôi sẽ gửi vào hòm thư của cô ngay."
"Ngoài ra, tôi còn một yêu cầu nữa."
"Cô cứ nói đi."
"Sau khi bộ phim truyền hình được phát sóng, về mặt quảng bá, nguyên tác không nên được sử dụng như một mánh lới quảng cáo.
Các anh vui lòng dốc hết sức buông tha cho nguyên tác và giảm bớt cảm giác tồn tại của nguyên tác giúp."
"Vâng, vâng." Đối phương hứa hẹn:" Chúng tôi nhất định sẽ không liên lụy đến nguyên tác của cô.
Cô không tiện tham gia quảng bá cũng không sao đâu ạ."
"Phim truyền hình là phim truyền hình, sách là sách.
Các nhân vật trong phim truyền hình không đại diện cho nhân vật trong sách.
Chúng tôi nhất định sẽ chú ý đến bản thảo của phương diện này, để các nhân vật trong sách sẽ không bị ô uế và sống mãi trong thế giới của họ."
Vào giờ khắc này, bọn họ mới hiểu được mối bận tâm của nàng.
Khương Chiếu Tuyết không thể phân định được mình đang nhẹ lòng hay nặng nề.
Nàng gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho Sầm Lộ Bạch và nói:" Cảm ơn."
Không biết có phải vừa lúc Sầm Lộ Bạch rảnh không, nhưng cô đã nhanh chóng gọi đến.
Khương Chiếu Tuyết lập tức đứng dậy, mang tai nghe đến góc khuất của sân thượng thư viện để tiện nói chuyện.
"Thương lượng sao rồi?" Giọng nói được kết nối trong hai giây.
Tiếng nói không chút vội vã của Sầm Lộ Bạch truyền vào tai, gột rửa bụi bặm.
Sương mù trong mắt Khương Chiếu Tuyết vô thức tan biến.
Thật khó để tưởng tượng rằng trông cô kinh khủng như thế nào trong thế giới của người ngoài.
Nàng mỉm cười:" Cũng là tâm huyết của rất nhiều người đấy."
"Có lẽ, thoát ly khỏi nguyên tác, đổi một góc nhìn khác, xem như chúng là một câu chuyện cũ hoàn toàn mới, chưa chắc đã chẳng phải là một câu chuyện xưa xuất sắc." Nàng trấn an Sầm Lộ Bạch, cũng như đang trấn an bản thân mình.
Sầm Lộ Bạch khẽ thở dài:" Em đấy, mềm lòng quá."
Không giống như không đồng tình, mà lại giống như đang nuông chiều hơn.
Khương Chiếu Tuyết mỉm cười ngọt ngào.
Nàng lảng sang chuyện khác:" Nên cảm ơn chị như thế nào đây nhỉ?"
Sầm Lộ Bạch suy nghĩ:" Chuyện gì cũng có thể chứ?"
Thật vậy à? Khương Chiếu Tuyết nói đùa:" Không vi phạm pháp luật là được ạ."
Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười, khiến vành tai Khương Chiếu Tuyết tê dại.
"Để lại tất cả bản quyền điện ảnh và truyền hình của những cuốn sách khác cho tôi đi." Cô trầm giọng nói.
Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên.
Đây cũng được xem là cảm ơn sao?
Nàng ngập ngừng: " Chị đã xem qua chưa? Không phải tất cả đều phù hợp cho việc điện ảnh hóa."
Sầm Lộ Bạch bình thản:" Xem qua rồi mới đề cập đến."
"Việc người tài giỏi không được xem trọng, không nên xảy ra lần thứ hai."
Chị ấy...!chị ấy đã xem?!
Khương Chiếu Tuyết bỗng cảm thấy vừa vui mừng vừa xấu hổ, như thể đang rơi vào một đám mây.
"Chị...!chị không làm việc sao? Sao lại có thời gian để xem vậy ạ?"
Sầm Lộ Bạch cười như không cười:" Tôi vẫn còn thời gian để thảo luận về cốt truyện cùng em đấy.
Em muốn nói về quyển nào?"
Ảo giác rằng bản thân bị lột sạch trần trụi và trêu chọc, Khương Chiếu Tuyết bỗng ngượng đến mức hai má đỏ bừng.:" Không cần đâu ạ." Nàng vội đổi đề tài, đáp:" Nếu chị không sợ lỗ vốn, vậy thì em rất sẵn lòng."
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:" Em không buồn hỏi điều kiện là gì sao?"
Khương Chiếu Tuyết nỉ non:" Em tin chị."
Dường như Sầm Lộ Bạch rất hưởng thụ.
Cô 'ừm' một tiếng, thản nhiên nói:" Chúng ta có thể hẹn trước quyển sách tiếp theo cùng nhau được không?"
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ.
Quyển sách tiếp theo? Nàng sẽ còn quyển sách nào tiếp theo sao?
Nàng đã không viết tiếp từ rất lâu rồi.
Nàng vô thức nhìn vào khoảng không vô tận.
Trên con đường trường xa xăm, những cành hoa đào đã héo úa vì mùa đông lại nở rộ, ấp ủ lớp nhụy mới dưới ráng hạ.
Hương hoa nhàn nhạt bay theo gió, hòa cùng tiếng thở dịu nhẹ của Sầm Lộ Bạch, dạo bước khắp cơ thể nàng.
Một bộ phận đã vốn chết lặng trong cơ thể dường như đang chậm rãi tái sinh.
Nàng nghe thấy bản thân đang hứa với Sầm Lộ Bạch:" Vâng ạ."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao nhỏ giọng thầm thì: Cảm ơn cái gì cơ chứ? Rõ ràng đây là sính lễ mà.
--------.