Bất Lộ Thanh Sắc


Tôi thích em, không chỉ thích em
*
Nửa đêm, trong khách sạn Hải Thành, ánh đèn sáng như ban ngày.

Khương Chiếu Tuyết ngồi trên giường, cầm sách điện tử trong tay để đọc luận văn, nhưng đầu óc lại phiêu xa, không tài nào kiềm chế được.
Không biết có phải do hôm nay vẫn luôn nghe người khác nói rằng Sầm Lộ Bạch thật sự thích nàng, nên không nhịn nổi mà suy nghĩ lung tung hay không.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng nghiêm túc tự hỏi, Sầm Lộ Bạch bắt đầu thích mình từ khi nào?
Ngoại trừ năm vừa kết hôn ra, số lần cả hai gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khoảng thời gian sau này, dường như mỗi nút thắt đều có chút mơ hồ và đột ngột, khiến Khương Chiếu Tuyết nghĩ mãi không ra.
Loại đáp án này, có lẽ chỉ có Sầm Lộ Bạch biết.

Khương Chiếu Tuyết bật cười, rồi lại cảm thấy thoáng buồn bã.
Trước khi đến bên Sầm Lộ Bạch, loại câu hỏi này không bao giờ có khả năng hỏi ra.
Nàng thở dài, dời mắt khỏi ebook, rồi lại chạm vào điện thoại theo phản xạ có điều kiện, muốn ngắm ảnh của Sầm Lộ Bạch một chút.
Biết rõ không xuất hiện chế độ rung nhắc nhở nên sẽ không có tin nhắn, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn đang mong chờ một điều gì đó.
Không ngờ, lúc mở giao diện WeChat ra, nàng lại nhìn thấy một vài ký tự nhỏ màu đen trên thanh đối thoại.

"[Trái tim] Lộ Bạch [Trái tim] vỗ vỗ bạn.", thời gian là hai phút trước." Trong phút chốc, khóe môi Khương Chiếu Tuyết thoáng cong lên, ý cười đong đầy đáy mắt.
Là do cô xong việc và muốn tìm nàng, nhưng lại sợ quá muộn, sẽ làm phiền việc nghỉ ngơi của nàng sao?
Lòng Khương Chiếu Tuyết mềm nhũn.
Nàng vỗ vỗ lại cô rồi dừng lại, đoán rằng cô sẽ không ngủ trong vòng hai phút này, nên đã nhắn lại:" Họp xong rồi ạ?"
Quả nhiên, Sầm Lộ Bạch vẫn chưa ngủ.

Cô trả lời trong vài giây:" Ừm, chưa ngủ à?"
Khương Chiếu Tuyết đáp:" Vâng, đang đọc sách."
Sầm Lộ Bạch quan tâm:" Gặp mặt thế nào rồi, thuận lợi không?"
Khương Chiếu Tuyết trả lời:" Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp ạ.

Bố mẹ em ấy rất dễ nói chuyện, nhưng Tiểu Phong lại có bóng ma tâm lý."
Sầm Lộ Bạch yên tâm:" Vậy là tốt rồi."
Khương Chiếu Tuyết nghĩ đến điều gì đó và chia sẻ cùng cô:" Trên đường về khách sạn, bố mẹ em đã nói về chị đấy."
Sầm Lộ Bạch gõ chữ rất nhanh, như thể đang hứng thú:" Nói gì về tôi thế?"
Nụ cười của Khương Chiếu Tuyết sâu hơn, ánh mắt như nước:" Nói chị không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, rất can đảm và đã chinh phục họ ngay từ lần đầu gặp mặt."
Sầm Lộ Bạch gửi biểu tượng cảm xúc kính râm đắc ý có sẵn trong hệ thống qua.
Khương Chiếu Tuyết buồn cười, Sầm Lộ Bạch hỏi:" Vậy còn em?"
Khương Chiếu Tuyết ngơ ngác:" Vâng?"
Sầm Lộ Bạch nói:" Em có bị tôi chinh phục không?"
Khương Chiếu Tuyết:...
Người này đắc ý quá, làm gì có ai hỏi như vậy? Nàng đỏ mặt, muốn trả lời 'có' nhưng lại cảm thấy ngại, nhưng nếu trả lời 'không' lại quá trái tâm ý.

Lúc định đánh trả bóng, hỏi 'chị đoán xem?', Sầm Lộ Bạch đã thu hồi tin nhắn.
Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên.
Hộp thoại im lặng trong hai giây, Khương Chiếu Tuyết thăm dò:" Sao chị lại thu hồi rồi?"
Sầm Lộ Bạch nói:" Vô tình chọc trúng biểu tượng cảm xúc."
Khương Chiếu Tuyết:...
Nàng đã nhìn thấy hết rồi mà?! Nói dối nhưng không thèm chuẩn bị bản thảo!
Nàng muốn nói lại thôi, trong lúc do dự có nên làm rõ hay không, Sầm Lộ Bạch đã kết thúc cuộc trò chuyện trước:" Cũng trễ rồi, em ngủ sớm một chút đi."
Khương Chiếu Tuyết đã gõ một vài chữ, nhưng sau đó lại xóa đi, đành trả lời:" Vâng, chị cũng vậy nhé."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Giao diện đối thoại trở nên yên tĩnh, Khương Chiếu Tuyết chăm chú nhìn vào câu nhắn còn sót lại trên giao diện: " Vậy còn em?" và cảm giác giống như có cả trăm con kiến đang bò khắp lòng mình.
Tại sao Sầm Lộ Bạch cứ luôn giấu đầu lòi đuôi? Cô đang nói đùa, hay cảm thấy đã đánh thẳng quả bóng ấy nhưng nàng lại không đón lấy? Hoặc có thể, sau khi đánh bóng sang, cô cảm thấy cú đánh này quá thẳng, nên không muốn nàng bắt lấy sao?
Khương Chiếu Tuyết không ngừng lập luận.
Có phải nàng đã bỏ lỡ một cơ hội nữa rồi không?
Nàng đặt điện thoại sang một bên, mở ebook ra, cố gắng tĩnh tâm nhưng lại không thể đọc được một chữ nào.

Nàng dứt khoát đóng ebook lại, tắt đèn, nằm xuống giường, nhưng lại không tài nào kiểm soát được cảm xúc, thăng thăng trầm trầm, quẩn quanh những chuyện này.
Mất ngủ gần như cả đêm, Khương Chiếu Tuyết đã tự đề ra cho bản thân một tối hậu thư.
Việc đoán già đoán non thực sự là cực hình, ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của nàng.

Dù có như thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ giống như lúc nàng muốn thuyết phục Dung Trĩ vậy, hỏi thẳng Sầm Lộ Bạch để có một câu trả lời rõ ràng thôi.
Dù đồi cát có tốt đẹp đến đâu, đà điểu cũng phải có lúc ngẩng cao đầu.

Nàng tự thuyết phục bản thân.
*
Giống như vận mệnh đã được định trước.

Chiều hôm sau, sau khi máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Thành, Khương Chiếu Tuyết trở về Quân Đình.

Những tham vọng vào ban đêm dường như đã bốc hơi theo ánh sáng và sức nóng ban ngày.

Nhưng người cố vấn Hoàng Ưng Thu lại gọi điện đến, tạo cho nàng cơ hội mở lời không thể nào tốt hơn.
Hoàng Ưng Thu nói:" Chiếu Tuyết, cô có một tin tức, không biết là tin tốt hay xấu đối với em nữa."
Khương Chiếu Tuyết ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng mới mà Sầm Lộ Bạch vừa cắm trên bàn trà, đáp:" Lão sư, cô cứ nói đi ạ."
Hoàng Ưng Thu nói:" Trưởng khoa lịch sử tại Đại học Đồng Lan đã gọi cho cô để tìm hiểu về em.

Là La lão sư, người mà em đã gặp trong cuộc họp trao đổi tại Tây Thành vừa rồi đấy, cũng là đàn em của cô."
"Vâng, cháu nhớ rõ ạ."
"Bọn họ rất muốn em qua đấy, nên đã hỏi cô có tiện thả người đi không.

Cô không biết em nghĩ thế nào, nên chỉ đồng ý việc chỉ cần họ tạo điều kiện phù hợp, và em sẵn lòng, thì sẽ không có vấn đề gì ở phía cô."
Khương Chiếu Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến việc công tác tại một trường Đại học khác ngoài Đại học Bắc Thành.

Lúc nghe thấy điều này, nàng bỗng ngẩn người.
Hoàng Ưng Thu nói:" Họ hứa sẽ mở một kênh xanh cho em, đưa em vào biên chế phó giáo sư và cố gắng phụ cấp mọi chi phí cho em.

Miễn là em sẵn lòng, họ sẽ thảo luận phần còn lại nữa.

Em có muốn suy xét qua không?"
Khương Chiếu Tuyết do dự, thoáng chốc đã có rất nhiều ý nghĩ trong đầu.
Đại học Đồng Lan ở tại Việt Châu.

Mặc dù xếp hạng quốc gia không tốt bằng Đại học Bắc Thành, nhưng vẫn là trường đứng đầu trong các trường Đại học.

Khoa lịch sử cũng là một trong những khoa tốt nhất ngoài Bắc Thành và Kinh Hoa.

Nơi đấy thật sự rất có tiềm năng, mới có thể đưa ra những điều kiện như vậy.
Không phải nàng không dao động.
Nhưng là ở Việt Châu.
Cách Bắc Thành hơn vạn dặm.
Nếu nàng đi, bố mẹ sẽ rất dễ nói chuyện, vì nàng có thể trở về vào những ngày nghỉ Tết.

Nhưng Sầm Lộ Bạch thì sao? Mối quan hệ giữa nàng và Sầm Lộ Bạch phải làm sao bây giờ?
Nàng mấp máy môi, muốn từ chối theo bản năng, nhưng Hoàng Ưng Thu đã nói trước nàng một bước:" Chiếu Tuyết, đây là chuyện lớn, em không cần phải vội trả lời cô.

Cô chỉ muốn nói cho em biết để em cân nhắc thôi."
Rõ ràng, bà ấy cũng có thể đoán ra mối bận tâm của nàng, lời nói thấm thía:" Chiếu Tuyết, thật ra mà nói, điều kiện này tốt hơn Đại học Bắc Thành rất nhiều.

Về phía lão La, cô rất thân với ông ấy.

Nếu em đến đấy, cô cũng sẽ yên tâm hơn.

Việt Châu là thành phố kinh tế mạnh ở phía Nam, triển vọng phát triển cũng rất tốt.

Nếu đổi lại là Tiểu Dịch hay những người chưa có gia đình khác, họ sẽ dễ đến đấy hơn, cô nhất định sẽ khuyến khích các em ấy đi.

Nhưng, gia đình em lại ở đây, thật sự rất khó xử."
"Em có thể thảo luận cùng Lộ Bạch.

Về phía cô, em không cần quan tâm đâu.

Dù em có quyết định thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ ủng hộ."
Thảo luận với Sầm Lộ Bạch Sao? Khương Chiếu Tuyết thoáng thất thần.
"Vâng, cảm ơn cô." Khương Chiếu Tuyết cảm ơn Hoàng Ưng Thu.
Hoàng Ưng Thu từ ái:" Nói ngớ ngẩn gì đấy.

Nếu thật sự muốn cảm ơn cô, hai ngày nữa nhớ đến văn phòng để giúp cô dạy Tiểu Tề và những người khác đi.

Làm công tác tư tưởng cho họ, rồi yêu cầu họ nộp báo cáo đã đọc trước đó là được."
Khương Chiếu Tuyết mỉm cười ngọt ngào:" Vâng, cháu cũng thèm trà trong văn phòng của cô rồi ạ."
Tuy nói như vậy, nhưng thật ra nàng lại là người cần mẫn chăm trà hơn bất kỳ ai khác.

Hoàng Ưng Thu mỉm cười đồng ý.
Duy trì tình cảm là một con đường hai chiều.

Bà thích Khương Chiếu Tuyết ngoan ngoãn nhưng không cứng nhắc, hiểu chuyện nhưng không lõi đời.
Khương Chiếu Tuyết cúp điện thoại, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối sầm lại rất lâu.
Đây có phải là ý trời không? Cảm nhận được sự do dự của nàng, nên đã khiến nàng muốn tránh nhưng không thể tránh, muốn trốn cũng chẳng được? Nàng cười khổ, đặt điện thoại bên cạnh chiếc bình.

Một lúc sau, nàng vươn tay vuốt ve cánh hoa hồng đỏ, rồi sau đó, ve vuốt những chiếc gai nhọn trên đấy.
Hỏi thôi.
Nàng hạ quyết tâm.
*
Nàng trằn trọc suốt cả buổi tối.

Vào lúc 9 giờ hơn, cuối cùng cũng đã đợi được Sầm Lộ Bạch trở về.
Ngọn đèn dầu yên ắng, bầu không khí trong phòng làm việc rất yên bình.

Sầm Lộ Bạch mặc chiếc áo sơ mi xám khói trang nhã, thoáng nhíu mày, ngồi cạnh nàng bên bàn làm việc rộng rãi để xử lý tài liệu.

Góc nghiêng đầy xinh đẹp và lạnh lùng.
Khương Chiếu Tuyết ngồi bên bàn làm việc cạnh cửa, mở giao diện PPT đang làm ra, thất thần.
Nàng thực sự không giỏi trong việc hỏi lòng người khác.

Lúc chạm vào ánh mắt của Sầm Lộ Bạch, tim nàng đã đập loạn lên, nên không tài nào dễ dàng mở miệng được.
Đợi một lúc nữa đi.

Đợi cho đến khi Sầm Lộ Bạch giải quyết chuyện công việc xong đã.

Nàng tự đặt cho bản thân giả thiết thời hạn cuối cùng.
Sầm Lộ Bạch xử lý xong tài liệu, sau đó đóng giao diện lại.

Trong lúc vô tình ngoảnh lại, cô lập tức phát hiện Khương Chiếu Tuyết đang phân tâm—— Mười phút trước, PPT ở trang nào, hiện tại cũng vẫn ở trang đấy.
"Chiếu Tuyết?" Cô nhướng mày, gọi tên nàng.
Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng nhảy dựng, hoàn hồn:" Dạ?"
Sầm Lộ Bạch mỉm cười ấm áp, hỏi:" Có chuyện gì vậy? Tối nay tâm trạng em khá nặng nề thì phải?"
Tim Khương Chiếu Tuyết đập loạn xạ, cổ họng thắt lại.
Không thể kéo dài hơn nữa.

Móng tay nàng đâm sâu vào lòng bàn tay, bất động thanh sắc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói ra câu mở đầu mà bản thân đã mong đợi từ rất lâu:" Chiều nay lão sư đã nói với em một số việc, khiến em rất do dự."
Nàng chăm chú nhìn Sầm Lộ Bạch, giọng nói không mấy ổn định, lộ ra sự rầu rĩ.
Sầm Lộ Bạch thả con chuột trong tay ra, thoáng xoay người sang, ngụ ý đang chăm chú lắng nghe.
"Chuyện gì? Có tiện nói không?" Cô quan tâm.
Khương Chiếu Tuyết gật đầu:" Là chuyện công tác ạ."
Nàng tâm sự:" Lão sư nói Đại học Đồng Lan ở Việt Châu hỏi em có muốn công tác tại đấy không, điều kiện sẽ tốt hơn Đại học Bắc Thành một chút, họ có thể trực tiếp cho em xin học hàm phó giáo sư, không cần phải trải qua áp lực công việc để thăng chức hoặc rời đi.

Em đang do dự có nên đồng ý không."
Những ngón tay đang đặt trên bàn của Sầm Lộ Bạch thoáng động, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nhưng sắc mặt lại mảy may, không mấy thay đổi.
Cô hỏi:" Năng lực học thuật có mạnh không?"
Khương Chiếu Tuyết đáp:" Rất mạnh ạ.

Trong khối nghiên cứu của bọn em, họ có thể xếp thứ ba trong những trường tốt nhất."
"Vậy cũng tốt." Sầm Lộ Bạch khẳng định.
Tim Khương Chiếu Tuyết run lên.

Nàng nuốt khan, tìm về giọng nói của bản thân và hỏi:" Chị nói xem, em có nên đồng ý không?"
Vẻ mặt Sầm Lộ Bạch vẫn thản nhiên, hỏi lại:" Em đang do dự việc gì?"
Khương Chiếu Tuyết thử:" Quá xa ạ.

Nếu đồng ý, em sẽ phải rời khỏi Bắc Thành và định cư ở đấy."
Nàng chăm chú nhìn Sầm Lộ Bạch một lúc, cố gắng tìm ra dấu vết của sự hoảng loạn, do dự, miễn cưỡng hoặc biểu hiện muốn giữ lấy mình.
Nhưng lại chẳng có gì.

Dưới ánh đèn rực rỡ, chỉ còn lại sự bình tĩnh trong đôi mắt sáng ngời và trong veo của người phụ nữ ấy.
Giống như việc của nàng chẳng liên quan gì đến cô.

Vẻ mặt vẫn bình thản, phân tích đầy chính xác và hợp lý:" Tôi đã từng đến Việt Châu rồi, mọi thứ đều rất tốt, dù là kinh tế, văn hóa hay khí hậu, thì nơi đây đều được xem là đáng sinh sống.

Nếu em chỉ băn khoăn về việc này, vậy có thể xem xét lại.

Hiện tại giao thông qua lại rất thuận tiện, việc đi đi về về Bắc Thành để thăm cô chú cũng không mấy khó khăn."
Không hề có bất kỳ cảm xúc nào.

Như thể việc nàng sẽ đi hay ở, và nơi nàng sẽ định cư suốt phần đời còn lại của mình chỉ là việc râu ria, không hề quan trọng đối với cô.
Lòng Khương Chiếu Tuyết lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh từ đầu đến chân.
Nàng ngây người nhìn Sầm Lộ Bạch, gượng cười và nói:" Chắc là vậy rồi."
Chật vật, quay người lại.
Không biết Sầm Lộ Bạch có cười hay không, nhưng cô chỉ 'ừ' một tiếng, rồi xoay ghế lại, phát ra thứ âm thanh rất nhỏ.
Bàn phím màng được gõ "sàn sạc" cách đó không xa, ý bảo Sầm Lộ Bạch phải tiếp tục làm việc, không muốn nói gì thêm với nàng.
Những cơn mưa giá lạnh âm thầm rơi xuống lòng Khương Chiếu Tuyết.
Sự lạnh nhạt, tự chuốc lấy nhục nhã lạnh lẽo nuốt chửng lấy nàng, khiến đáy lòng đau nhói, tầm mắt cũng dần mờ đi.
Sầm Lộ Bạch thực sự không bận tâm nàng một chút nào.
Ngay cả khi chỉ là việc tỏ ra một chút lo lắng?
Khoảnh khắc nàng đặt câu hỏi, nàng đã lo lắng như thế nào, đã mong mỏi bao nhiêu.

Nhưng vào giờ phút này, nàng lại cảm thấy lạnh lẽo, đau đớn, xấu hổ biết bao.
Sự ái muội và quan tâm mà nàng từng cảm nhận được, dường như chỉ là ảo mộng của riêng nàng.

Hay, thật ra, đây cũng chỉ là một trò tiêu khiển trong thời gian rảnh của Sầm Lộ Bạch sau giờ làm việc?
Khiến bản thân nàng tình nguyện sa vào sao?
Nàng không muốn suy đoán Sầm Lộ Bạch như thế, nàng thực sự rất muốn bình thản, điềm tĩnh giống Sầm Lộ Bạch vậy.

Bình thản, đàng hoàng chấm dứt cám dỗ này, chấm dứt mộng tưởng này, buông tha cho trái tim mình, chạy đến Đại học Đồng Lan, đợi cho đến khi hợp đồng kết thúc.

Nhưng sự không cam lòng, không buông bỏ, đau đớn lại lấn át lý trí nàng.
Nàng lại mở miệng:" Sầm Lộ Bạch."
Nàng hỏi cô:" Với chị mà nói, em là cái thá gì vậy?"
Giọng nói khản đặc, rách nát.
Từ trước đến nay, nàng dường như đã học được cách không bao giờ thức thời, chưa bao giờ đau đớn đến thế.
Hô hấp của Sầm Lộ Bạch ngưng trệ.

Lúc ghé mắt nhìn sang, cô bỗng thấy giọt nước như ẩn như hiện giữa mu bàn tay đang giơ lên của Khương Chiếu Tuyết.

Trong thoáng chốc, nỗi đau dần ập vào tim cô.
Khương Chiếu Tuyết bừa bãi lau mặt, xin lỗi:" Xin lỗi, em thất thố rồi."
Nàng xoay người, đứng dậy, buộc bản thân phải đứng thẳng, cố gắng giữ lại chút tự tôn cuối cùng, không đến mức phải rời đi khó coi như vậy.
Sầm Lộ Bạch hoảng loạn, đứng dậy, kéo lấy cổ tay nàng theo bản năng.
Khương Chiếu Tuyết không đoán trước được điều này.

Nàng vùng vẫy theo phản xạ.
Sầm Lộ Bạch gọi nàng:" Mông Mông."
Khương Chiếu Tuyết sững người.

Giây tiếp theo, nàng lại đấu tranh mãnh liệt hơn.
Cô làm gì vậy, sợ nàng chưa đủ xấu hổ sao? Còn phải dùng loại dịu dàng trí mạng này để mê hoặc nàng sao? Nước mắt nàng vô thức lăn dài.
Sầm Lộ Bạch ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
"Mông Mông." Cô gọi nàng một tiếng, vòng tay qua eo nàng, nhẹ nhàng tựa vào lưng nàng, giam nàng trong vòng tay mình.
Tim đập cùng tim, hơi thở phả bên tai.
Khương Chiếu Tuyết run rẩy.
Sầm Lộ Bạch khẽ hôn lên vành tai nàng rồi thở dài:" Đợi em nói ra câu thích khó thật đấy."
Lần đầu tiên trong đời, cô đạt được mục tiêu của mình, nhưng lại chỉ thấy hối hận.
Cô không chịu được nước mắt của Khương Chiếu Tuyết.
Cô xin lỗi:" Xin lỗi em, lẽ ra tôi nên nói với em sớm hơn một chút."
"Mông Mông, tôi thích em, không chỉ thích em."
"Mà là, rất yêu em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui