Nếu lúc ấy tôi thật sự tặng hoa cho em
*
Tặng mọi người bài nhạc của Bùi Lan Hương để chill cùng chương này nha.
- -
Phạm quy thật đấy.
Đây chính là đồng chí Tiểu Sầm không biết biểu đạt, cũng không giỏi dỗ người trong miệng mẹ Chu sao? Khương Chiếu Tuyết nhìn hình ảnh cười đến mức mất kiểm soát của bản thân phản chiếu qua màn hình điện thoại.
Nhìn vào thời gian, nàng đoán rằng Sầm Lộ Bạch đã đăng sau khi nàng ngủ quên.
Cô ngại nói trực tiếp cùng nàng đúng không? Dường như ấm mật ngọt đang dần va vào đáy lòng nàng.
Nàng mỉm cười, ấn like cho Sầm Lộ Bạch rồi gửi một trái tim đến.
Sau khi ngẫm lại vẫn cảm thấy chưa đủ, nàng do dự mãi, cuối cùng cũng bổ sung thêm biểu tượng cảm xúc hôn cảm ơn.
Đây là lần đầu tiên nàng gửi cho Sầm Lộ Bạch biểu cảm như vậy.
Sầm Lộ Bạch vẫn chưa phản hồi, nhưng Sầm Dao đã giành bình luận trước:" Á á á á á á." Giống hệt chú marmot đang la hét.
Dung Trĩ cũng trêu ngay sau đó:" Mới sáng sớm, ố ố ố ố ố, rụng răng."
Cả hai đã cùng gây ra một làn sóng trêu chọc phóng đại từ những người bạn chung của mình.
Mặt Khương Chiếu Tuyết đỏ đến tận mang tai.
Nàng thoát ra khỏi giao diện Moments, mở ảnh đại diện của Sầm Lộ Bạch ra, tự tin vào sự dính người của mình, hỏi:" Tối nay chị có về không?"
Sầm Lộ Bạch trả lời rất nhanh, hỏi lại:" Em có muốn tôi về không?"
Rõ ràng là đang cố lừa nàng nói ra lời hay ý đẹp.
Độ cong nơi khóe môi Khương Chiếu Tuyết dần sâu hơn.
Nàng giả vờ kiềm chế: " Em muốn chị công tác thuận lợi."
Sầm Lộ Bạch không nhắn tin.
Cô trả lời nàng bằng một nốt nhạc trắng, đầu tiên là cười khẽ, sau đó, giọng nói ấm ấp, đầy ngọt ngào của cô vang lên:" Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ về.
Hy vọng sẽ kịp thời gian ăn tối cùng em."
Đáy mắt Khương Chiếu Tuyết ánh đầy ý cười.
Nàng đánh dấu ghi chú giọng nói này lại, trả lời cô bằng biểu cảm 'OK' rất đáng yêu.
Phải mất vài chục giây sau, Sầm Lộ Bạch mới chôm được một tấm ảnh gif "hôn hôn" sống động và gửi đến cho nàng.
Khương Chiếu Tuyết nhìn vào biểu tượng cảm xúc, không biết bị chọc trúng điểm cười vào lúc nào mà lại cười lâu như vậy.
Chụp màn hình làm kỷ niệm.
Vào buổi chiều, sau giờ nghỉ trưa, như lời nàng đã nói với Sầm Lộ Bạch ban sáng.
Nàng đến tòa nhà văn phòng của Khoa Nhân văn thuộc Đại học Bắc Thành để tìm giáo sư Hoàng Ưng Thu và trả lời bà về việc không công tác tại Đại học Đồng Lan.
Hoàng Ưng Thu không quá ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng.
Tuy có hơi tiếc nhưng bà cũng hiểu chuyện này.
Bà đồng ý việc từ chối khéo giúp nàng, hơn nữa rất biết an ủi nàng, trao đổi với nàng về những sắp xếp cụ thể cho việc bảo vệ luận án và hợp đồng với Đại học Bắc Thành.
Tuy cơ hội đã lỡ, nhưng vẫn phải nắm chắc dự án của bản thân.
Trong ngắn hạn, Đại học Đồng Lan có nhiều lợi thế hơn, nhưng về lâu dài, Đại học Bắc Thành chưa chắc không phải không tốt.
Khương Chiếu Tuyết nhận được sự hỗ trợ của giáo viên, nên đã có thể xem như trút bỏ được lo lắng, đầy nhẹ nhõm.
Nàng nhận công việc mà Hoàng Ưng Thu đã giao phó, giúp đón một nhóm học giả từ nước A đến tham quan trường trong vài ngày.
Lúc bước ra khỏi Khoa Nhân văn, nàng không biết tâm trạng của mình có thay đổi không, nhưng lại có cảm giác giống như 'Ngay cả khi trời mưa, tôi không biết liệu mùa xuân có kết thúc hay không.
Nhưng khi trời nắng, tôi lại cảm thấy mùa hè thật sâu.' Nàng bước thẳng đến thư viện, nhìn trời xanh cỏ biếc, khung cảnh quen thuộc mà nàng đã đi qua không biết bao nhiêu lần, giờ phút này lại cảm thấy chúng đáng yêu đến quá đỗi xa lạ.
Ngay cả những chú mèo sữa nhỏ trên bãi cỏ đang trong thời kỳ 'xấu hổ' dường như cũng đã trở nên xinh đẹp hơn.
Nàng bật cười, tự cảm thấy thái quá.
Nàng buộc bản thân bình tâm lại, không để những cảm xúc không phù hợp ảnh hưởng đến thời điểm mà lẽ ra phải tập trung công tác.
Nàng lắng đọng lại, bước đến nơi mà mình thường ngồi trong thư viện, đặt túi xách và cốc nước xuống, tìm những quyển sách cần dùng đến trong danh mục rồi ngồi xuống, bắt đầu tập trung làm việc.
Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn về trời tây.
Khi giờ ăn gần đến, thư viện cũng thưa thớt dần, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Lúc tiếng giày cao gót đột ngột và kìm chế vang lên, trong thư viện bỗng nổi lên tiếng xôn xao.
Khương Chiếu Tuyết cúi đầu đọc sách và ghi chép, không hề có cảm giác gì.
Chiếc ghế bên cạnh được kéo ra.
Mùi nước hoa gỗ trưởng thành và lạnh lẽo tỏa ra từ bên cạnh.
Lúc này, Khương Chiếu Tuyết mới bất giác nhận ra— Hình như có ai đó đang bước đến bên cạnh mình.
Lúc này còn chưa đến kỳ thi cuối tháng, chỗ ngồi trong thư viện cũng không thiếu, ngay cả chỗ ngồi đối diện nàng cũng bỏ trống, tại sao lại có người cố ý ngồi cạnh một người xa lạ như vậy?
Suy nghĩ của nàng vẫn còn đang đắm mình trong văn chương.
Nàng thoáng nghiêng đầu nhìn theo phản xạ có điều kiện, nhưng độ nghiêng bỗng dừng lại—— Sầm Lộ Bạch bình thản ngồi bên cạnh nàng, hai tay đặt lên bàn, thoáng nghiêng sang một bên, mỉm cười, dịu dàng nhìn vào nàng.
Những sợi khuyên tai bạc lấp lánh trên mép tóc đen nhánh, hòa cùng chiếc áo sơ mi xanh khói và quần tây đen mà cô mặc vào ban sáng, trông rất lạnh lùng, không hề hợp với phong cảnh sinh viên quanh mình.
Khương Chiếu Tuyết chớp mắt, nhưng trước khi đầu óc nàng có phản ứng, nụ cười đã chợt ánh lên má nàng.
Lộ Bạch?
Nàng vừa mừng vừa sợ, nghĩ rằng bản thân đang hoa mắt.
Sầm Lộ Bạch mềm lòng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, vươn tay véo mũi nàng.
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ, vươn tay nắm lấy đốt ngón tay cô rồi siết vào lòng bàn tay mình, xác nhận đây là thật.
Nụ cười ngọt ngào dần lan tỏa.
Nàng rất muốn vươn tay ôm lấy cô để bày tỏ niềm vui.
Nhưng đang ở nơi công cộng, không thích hợp cho lắm.
Nàng dằn lòng, dùng giọng gió hỏi:" Sao chị về rồi? Còn vào đây được nữa?"
Sầm Lộ Bạch cười nhẹ, không úp úp mở mở nữa, đưa lòng bàn tay còn lại ra cho nàng xem.
Khương Chiếu Tuyết cúi đầu, nhìn thấy tấm thẻ sinh viên quen thuộc trong lòng bàn tay cô, trên đấy có viết tên —— Thẩm Dịch.
Khương Chiếu Tuyết ngạc nhiên:" Sao chị lại có thẻ sinh viên của Thẩm Dịch vậy?"
Sầm Lộ Bạch bình tĩnh:" Vừa đi đường vòng để mượn đấy."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Đang định nói gì đó thì điện thoại bỗng dưng rung lên.
Nàng nhìn thoáng qua, là tin nhắn WeChat từ Thẩm Dịch.
Cửa sổ bật lên thông báo hiển thị [hình ảnh] và bốn chữ ngắn gọn: "Cảm ơn, đàn chị!"
Khương Chiếu Tuyết muốn che mặt.
Tại sao lại nói lời cảm ơn? Nàng liếc nhìn Sầm Lộ Bạch, Sầm Lộ Bạch chỉ cười nhẹ, đầy an nhàn.
Nàng nghi ngờ, chuyển điện thoại ra giữa cả hai rồi mở khóa trước mặt Sầm Lộ Bạch.
Ngay khi màn hình sáng lên, hình ảnh trong hộp thoại của Thẩm Dịch hiện ra.
Đó là thẻ thành viên bạch kim của Bách Nạp, không giới hạn tại rạp chiếu phim.
Lấy được như thế nào, không cần nói cũng biết.
Dường như những người trong nhóm trò chuyện cũng thấy tin nhắn của Thẩm Dịch.
Khương Chiếu Tuyết nhận thấy phần thông báo không ngừng nhảy số:" Loại cơm chó này sao lại không tìm đến tôi vậy?"
"Chị Lộ Bạch, lần sau mượn của em đi!"
"Mượn em đi!"
"+1."
"+10086."
Khương Chiếu Tuyết vừa buồn cười vừa ngại ngùng.
Nàng giả vờ bình tĩnh, gửi biểu tượng cảm thán cho Thẩm Dịch rồi ngẩng đầu nhìn Sầm Lộ Bạch, lòng vừa mềm vừa ngọt:" Chị chỉ cần nói một tiếng với em, em sẽ ra ngoài ngay, sao lại mất công như vậy làm gì."
Sầm Lộ Bạch khẽ nói:" Không giống nhau."
Khương Chiếu Tuyết:" Vâng?"
Sầm Lộ Bạch nói:" Tôi muốn vào xem ngoài việc ngủ ra, nơi mà em dành thời gian lâu nhất trông như thế nào."
Ánh mắt cô lộ ra vẻ nghiêm túc và nóng bỏng, khiến đáy lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng dịu lại.
Nàng dịu dàng hỏi:" Vậy bây giờ chị thấy được chưa ạ?"
Ý cười nơi đáy mắt Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm, lời nói có chủ ý:" Tôi vẫn chưa xem hết."
Khương Chiếu Tuyết nhận được gợi ý, cúi đầu mỉm cười.
Nàng buông tay Sầm Lộ Bạch ra, xoay người bỏ cốc nước và notebook vào balo, như cô mong muốn, ngỏ lời:" Em đưa chị đi dạo nhé?"
Sầm Lộ Bạch cong môi, sóng mắt lay động, không ý kiến.
Cả hai đến thư viện tự phục vụ ở tầng một để đăng ký cuốn sách mà Khương Chiếu Tuyết muốn mượn, sau đó lang thang từ tầng một lên tầng năm.
Về cơ bản các thư viện đều giống nhau, chỉ khác là thư viện của Đại học Bắc Thành có bộ sưu tập sách phong phú hơn thư viện của những trường khác, còn những mặt khác không có gì đặc biệt.
Nhưng sau khi nghe Khương Chiếu Tuyết nhẹ nhàng giới thiệu, cũng kiên nhẫn chia sẻ với cô nơi mà nàng thích đọc sách và đắm mình nhất, và nơi nàng đã chụp ảnh tốt nghiệp cùng những người bạn cùng phòng của mình...!Vẻ mặt của Sầm Lộ Bạch luôn tập trung, yên bình và nhẹ nhàng trong những mảnh vụn của cuộc sống mà cô không thể tham gia.
Chỉ thỉnh thoảng ở nơi tối tăm giữa tủ sách và giá sách, khi nhìn thoáng qua màu đỏ tươi trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, cô lại có chút mất tập trung.
Cuối cùng, sau khi đi một vòng tầng năm, lúc định bắt thang máy khác để xuống, Khương Chiếu Tuyết đi ngang qua cầu thang bộ bên cạnh thang máy, rồi chợt nhớ điều gì đó, nói:" Phía trên còn có một điều mà rất ít người biết đấy."
"Hửm?"
"Là sân thượng bỏ hoang, không có đồ vật gì cả, đôi khi chị cũng có thể ra đấy vì nó không khóa." Nàng giới thiệu:" Bây giờ nắng gắt quá, nếu lên đấy cả ngày, có thể sẽ rất nóng.
Nhưng phong cảnh trên đấy khá đẹp, hầu như có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn viên Đại học Bắc Thành, ngoài ra còn nhìn thấy hồ Lai Tê nữa.
Thỉnh thoảng, em thường lên đây để ngắm cảnh và thư giãn đầu óc khi không chịu nổi áp lực với các bạn cùng lớp đấy."
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch khẽ chuyển động, hỏi:" Vậy bây giờ có thể lên được không?"
Khương Chiếu Tuyết không chắc chắn:" Chắc là có thể? Để em nhìn xem?"
Trong ấn tượng của nàng, nơi đây thường được cẩn thận khóa lại trong tháng thi.
Nàng bước lên lầu để nhìn kỹ hơn, quả nhiên cửa không khóa.
Nàng quay lại và mời:" Có thể ạ, cửa không khóa." Nói xong, nàng bước lên vài bước, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa, soi sáng khắp người Khương Chiếu Tuyết.
Sầm Lộ Bạch nhìn nàng trong ánh sáng, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Cô đi theo nàng, cùng nàng bước vào làn sáng.
Gió chiều thổi qua mọi ngóc ngách trên sân thượng, hòa cùng cái nóng của ban ngày, nên không có một ai trên đây.
Mặt trời lặn đã khuất một nửa, phủ lên thành phố một màu cam tuyệt đẹp.
Hồ Lai Tê cũng đang đung đưa trong ráng vàng rực rỡ.
Khương Chiếu Tuyết muốn ngoảnh lại và hỏi han:" Có phải hơi nóng không ạ?"
Ngay khi vừa mới xoay người, đôi môi anh đào thoáng mở, Sầm Lộ Bạch đã vòng tay qua eo nàng, đặt một tay lên sau đầu nàng, vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ hôn nàng.
Đầu mũi va vào đầu mũi, môi đỏ mềm ấm, hơi thở đan xen.
Khương Chiếu Tuyết ngẩng đầu lên, trong lúc hôn nhau, môi nàng cũng bị cạy ra, cơ thể và trái tim cùng nhau run rẩy.
Không tài nào kháng cự được.
Nàng ngoan ngoãn ôm lấy cổ Sầm Lộ Bạch, để mặc cô làm những gì mà mình muốn.
Lúc hai chân nàng nhũn đến mức không thể đứng vững, nhịp tim đập dữ dội đến mức muốn nổ tung, Sầm Lộ Bạch mới buông nàng ra.
Sự lạnh lùng dọa người trong ánh mắt cô đã tan biến từ rất lâu, chỉ còn lại trìu mến.
Đôi môi Khương Chiếu Tuyết vẫn còn nóng ẩm, tình triều trong cơ thể cuồn cuộn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, nàng cầm lòng chẳng đặng, vừa muốn cười, vừa ngượng ngùng.
Nàng buông tay ra, tựa đầu vào hõm cổ Sầm Lộ Bạch, buồn cười hỏi:" Có phải chị nuôi sẵn âm mưu rồi không?"
Nên mới hỏi nàng có thể lên trên hay không.
Sầm Lộ Bạch cũng mỉm cười, hôn lên tai nàng rồi thẳng thắn thổ lộ:" Lúc vừa nhìn thấy em, tôi đã muốn làm chuyện này rồi."
Khương Chiếu Tuyết cắn môi, ôm chặt cô và mỉm cười.
Nàng ngại nói với Sầm Lộ Bạch, rằng thật ra nàng cũng vậy.
Ngoài ra, nàng thích nhìn cô mất kiểm soát vì mình.
Một lúc sau, nàng trêu cô:" Không biết ở đây có camera không nữa."
Sầm Lộ Bạch thản nhiên:" Sẽ không."
Khương Chiếu Tuyết kỳ quái:" Sao chị lại biết?"
Sầm Lộ Bạch không hề gợn sóng:" Nếu có, tôi cũng sẽ biến thành không."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Được rồi, Sầm tổng giàu có và quyền lực, thực sự đầy tự tin và bá đạo.
Nàng không thể dọa được cô, nên đành từ bỏ chủ đề rối rắm này.
Nàng buông eo cô ra, cùng cô bước đến mép sân thượng và nhìn về phía xa xăm.
Sầm Lộ Bạch đứng phía sau, ôm nàng vào lòng.
Nơi phía xa vườn trường, những sinh viên vừa tan lớp đang đi bộ trên con đường trường, giống như một bức tranh sạch sẽ nhất của thế giới vào lúc chạng vạng đầu hè.
Khương Chiếu Tuyết tựa vào lòng cô, nổi hứng hỏi cô:" Trước đây, chị từng đến tham quan Đại học Bắc Thành chưa?"
Nếu cô không nói sự thật, thì vào một ngày nào đó Sầm Lộ Bạch không mang giày cao gót, nàng sẽ đưa cô đi dạo.
Bất ngờ thay, Sầm Lộ Bạch lại nói:" Đã từng."
Khương Chiếu Tuyết tò mò:" Vâng?"
Sầm Lộ Bạch lẳng lặng nhìn nàng rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xăm.
Có đôi chút tịnh liêu không thể nhận ra trong mắt cô:" Cách đây sáu bảy năm, lúc chân cẳng tôi không được tiện, tôi thường đến đây để thư giãn.
Sau đó, ít hơn rất nhiều."
Khương Chiếu Tuyết gật đầu, không nhận ra gì.
Bây giờ cả hai đã ở bên nhau.
Nàng nhớ đến điều gì đó, rốt cuộc cũng cầm lòng chẳng đặng quay đầu lại, nhìn cô trong tư thế được ôm, xác nhận:" Thật ra...!Chúng ta đã gặp nhau một lần trước khi chị thuê em làm phiên dịch ở nước A, chị có nhớ không?"
Trước kia, nàng tự giác bản thân không nên để ý.
Nhưng bây giờ nhắc lại, nàng bỗng phát hiện không phải mình không trông mong.
Sầm Lộ Bạch cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên nỗi xúc động mà Khương Chiếu Tuyết không tài nào hiểu được.
Giống như đang đè nén việc gì, lại giống như không có.
"Ừm?" Tiếng hỏi nhè nhẹ phát ra từ cổ họng cô.
Khương Chiếu Tuyết sắp xếp ngôn từ:" Trước bảo tàng nghệ thuật bên cạnh hồ Lai Tê đấy ạ."
Nàng lời ít ý nhiều:" Hôm đấy trời mưa, chị lại không mang ô và xếp hàng trước bảo tàng, nên em đã đưa cho chị một chiếc ô."
Nàng không nói vế sau, chỉ nhấp vào, vì sợ Sầm Lộ Bạch sẽ ngại.
Thật ra, vào ngày hôm đó, cả hai đã ở cùng nhau suốt cả một buổi chiều.
Bởi vì thời điểm đưa ô, trời đã đổ mưa.
Trước khi Sầm Lộ Bạch nhận lấy ô của nàng, những người phía sau đã thúc giục cô:" Có thể đi được hay không vậy, đừng chắn ở chỗ này chứ?"
Bảo vệ cũng thúc giục:" Thưa cô, mời cô sang bên cạnh." Hắn nhìn về phía Khương Chiếu Tuyết, mất kiên nhẫn:" Cô là người nhà sao? Ngại quá, dạo gần đây bảo tàng của chúng tôi có rất nhiều người, nên không thể đảm bảo an toàn cho người khuyết tật được.
Tạm thời, chúng tôi không tiếp nhận người khuyết tật vào lúc này được, mời cô vui lòng đưa cô ấy đi giúp cho."
Lúc này, Khương Chiếu Tuyết mới nhận ra rằng người phụ nữ này thực sự bị chặn khỏi bảo tàng.
"Cảm ơn em." Người phụ nữ mỉm cười với nàng, lắc đầu và từ chối chiếc ô mà nàng đưa cho.
Cô quay xe lăn sang một hướng khác, nhường chỗ cho lối đi, nhưng vẫn không có ý định rời đi.
"Trong bảng hướng dẫn vào bảo tàng, tôi không thấy có quy định người tàn tật không được phép vào." Cô nhìn nhân viên bảo vệ, sắc mặt tái nhợt và phẳng lặng.
Khi nhân viên bảo vệ thấy cô không còn ảnh hưởng đến trật tự, hắn ta liếc cô như thể nhìn một ả điên, không thèm để ý đến cô.
Thái độ khinh thường và thô lỗ đó trái ngược hoàn toàn với sự yếu đuối và lịch thiệp của người phụ nữ này, khiến Khương Chiếu Tuyết vô cùng tức giận.
Nàng đã từng làm tình nguyện viên cho bảo tàng này một lần và tham quan rất nhiều cuộc triển lãm.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ nghe nói đến việc người khuyết tật không thể vào.
Thậm chí, còn có lối vào và nhà vệ sinh dành cho người khuyết tật rất hoàn thiện bên trong.
Nàng là một người sợ cãi vã.
Nhưng ngày đó, không biết dũng khí sinh ra từ đâu, nhưng nàng đã đứng vững vàng bên cạnh Sầm Lộ Bạch, che mưa chắn gió đang uy hiếp cô.
Trong ánh mắt của người đời thích xem náo nhiệt đầy xa lạ ấy, nàng đang giúp Sầm Lộ Bạch làm chứng, cùng các nhân viên bảo vệ đấu tranh vì quyền và lợi ích của người tàn tật.
Mặc dù không có tiền đồ, giận đến khóc bù lu bù loa, nhưng cuối cùng cả hai cũng nhận được lời xin lỗi từ ban tổ chức triển lãm và chào đón vào trong.
Nghe nàng nhắc nhở, ánh mắt Sầm Lộ Bạch dần dà lộ ra vẻ ấm áp.
"Em nhớ rõ vậy." Dường như cô đang cảm khái.
Khương Chiếu Tuyết bật cười:" Sao lại gọi là nhớ rõ được?" Sau khi nói xong, nàng mới phản ứng lại, khẽ mở to hai mắt:" Em nhớ rất rõ, vậy, chị có nhớ không?"
Sầm Lộ Bạch gật đầu:" Tôi nghĩ rằng em sẽ không nhớ."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
"Em còn tưởng rằng chị không nhớ, hoặc là, không muốn nhớ." Nàng nghĩ đến gì đó, nghi vấn:" Thế thì tại sao khi gặp em ở nước A, chị lại không ngạc nhiên mà còn cư xử lạnh lùng như vậy thế?"
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch tối sầm lại, tránh nặng tìm nhẹ:" Vậy, em cũng không nói gì."
"Em nhận danh thiếp của tôi, nhưng không hề liên lạc với tôi."
Rõ ràng lúc ấy nàng rất hào hứng, còn bảo rằng sau này, nếu có cơ hội, cả hai sẽ cùng nhau đi xem triển lãm và bảo tàng.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Được rồi, nàng đuối lý.
Nàng chột dạ:" Huề nhau vậy."
Sầm Lộ Bạch nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, khẽ mỉm cười rồi hôn nàng một chút, không so đo với nàng nữa.
Khương Chiếu Tuyết nhìn vào cô, ý cười cũng sâu hơn.
Có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Có vẻ như nhờ quá khứ, cả hai bỗng trở nên bền chặt hơn.
Cô gái cố tình làm mất danh thiếp của Sầm Lộ Bạch năm đó, sao có thể nghĩ rằng mình sẽ có thể đứng tại đây và ngắm cảnh, bày tỏ lòng mình với cô sau ngần ấy năm?
Giống như nàng đã nhặt được mảnh da Cát Quang từ trí nhớ của mình, thổ lộ:" Thật ra, sau này em đã từng nghĩ về chị."
Sầm Lộ Bạch:" Ừm?"
Khương Chiếu Tuyết nói:" Vào lễ giáng sinh năm đó, em nhận được một bó hoa không có chữ ký, màu sắc kết hợp rất giống với bó hoa trên tay người phụ nữ trong bức tranh mà chúng ta đã nhìn thấy trong bảo tàng vào ngày hôm ấy.
Trong khoảnh khác đó, em đã nghĩ về chị."
Đôi môi đỏ mọng của Sầm Lộ Bạch khẽ mấp máy.
Khương Chiếu Tuyết thở dài:" Tuy nhiên, sau này em mới nhận ra, chỉ là sự trùng hợp thôi."
Sầm Lộ Bạch trầm thấp:" Ừm?"
Khương Chiếu Tuyết do dự.
Thật ra, sẽ có chút mất hứng khi nói về người yêu cũ vào lúc nào.
Nàng không có ý định giấu giếm, nhưng cũng không biết Sầm Lộ Bạch có để tâm không.
Nàng rũ mắt, mơ hồi nói:" Sau này em mới nhận ra là của một người khác."
Sau này, Minh Nghiên theo đuổi và tặng hoa cho nàng.
Nàng đã hỏi Minh Nghiên về bó hoa vô danh đó, Minh Nghiên không hề phủ nhận.
Về phần mã QR Weibo ở mặt sau của tấm thiệp chúc phúc trên bó hoa, sau này nàng cũng ngẫm lại, hẳn đó là thẻ của cửa hàng hoa mà thôi.
Nàng chỉ không biết tại sao video trên Weibo chính thức của một cửa hàng hoa đều là nhạc piano, mà chiếc Weibo này, sau này lại đột nhiên ngừng hoạt động.
Nàng bị cuốn vào những ký ức xa xăm, đến nỗi đã bỏ lỡ những vụn sáng rất sâu và mờ mịt trong ánh mắt Sầm Lộ Bạch vào lúc này.
Cô hỏi:" Nếu như lúc đó, tôi thật sự là người đã tặng hoa cho em thì sao?"
Như thể không để tâm, giọng nói cũng khản đặc.
Khương Chiếu Tuyết không thích giả định này.
Nhưng nàng vẫn đáp lời, lựa chọn lời dễ nghe để nói:" Vậy có lẽ, hiện tại chúng ta...!đã yêu nhau nhiều năm rồi nhỉ?"
Nàng chỉ đang nói đùa.
Sầm Lộ Bạch cũng thực sự bật cười.
Chỉ là cô mỉm cười, nhưng những đầu ngón tay nắm chặt lan can dần trở nên trắng bệch.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Khi Mông Mông gặp Sầm tổng lần đầu, ẻm 21 tuổi và Sầm tổng 25 tuổi (chênh lệch 4 tuổi vì tính tuổi, chưa đến sinh nhật Sầm tổng, còn sinh nhật Mông Mông đã qua rồi.)
Thời gian cập nhật thay đổi, có thể 3 ngày/ chương (xác suất cao), hoặc 2 ngày/ chương.
--------.