Bát Long Quy Nguyên Truyện


"Về chuyện này bọn mày không cần phải biết!" Trần Côn khôi phục lại vẽ lãnh đạm lên tiếng.

Việc hắn học được tuyệt kỹ của Trần Phủ, đây là vì thiên tư của hắn cao, được Đại Trưởng Lão của Trần Phủ nhìn trúng, nhận làm đệ tử chân truyền, đi theo Trưởng Lão Hệ một phái, nên mới có thế vinh dự được Trần Đình Cương truyền thụ loại này trấn tộc Yêu Kỹ.

Có được như vậy hắn còn phải bỏ ra đại lượng công lao cùng tiền tài, nếu không cũng không thể có được như ngày hôm nay.
Những cái này vốn là bí mật, Đại Trưởng Lão chưa cho phép hắn công bố, thế cho nên rất là ít người biết đến.

Lẽ dĩ nhiên, những chuyện này hắn cũng không có đi nói cho những người khác biết rồi.
"Là như thế sao?" Trần Hành cố nén thương thế, lẩm nhẩm lên tiếng.
Hắn nghĩ sau khi Trần Phục nói ra lai lịch xuất xứ Yêu Kỹ của Trần Côn, tên này sẽ lo lắng đến chuyện trộm cắp tuyệt kỹ sẽ bị Trần Phủ truy sát liền nhanh chóng rời khỏi nơi đây, như thế bọn họ có thể bình an vượt qua lần này kiếp nạn rồi.

Nhưng giờ nhìn lại một bộ thản nhiên như không của Trần Côn, hắn hiểu được ý nghĩ trong lòng mình có chút sai lầm.

Trần Côn này căn bản không quan tâm đến chuyện mình bị lộ tẩy, cũng như Trần Phủ chế tài.

Nghĩ cũng đúng, Trần Côn là người thông minh, y biết rõ ràng hơn ai hết hậu quả của chuyện sử dụng Tam Hàn Kiếm Pháp.

Nếu y đã quang minh chính đại sử dụng, liền là có tin tưởng mình không có việc gì.

Kế hoạch lần này của Trần Phục xem như đã thất bại rồi.
"Trần Côn sư huynh? Tôi nghĩ hôm nay anh đến nơi này không phải là chỉ để đánh bại hai người chúng tôi thôi có phải hay không?" Trần Phục ngước mắt nhìn lên Trần Côn cất tiếng hỏi.
Hắn biết lần này Trần Côn đến nơi này có mục đích lớn, như chỉ muốn đánh bại hai người bọn họ thôi, Trần Côn chỉ cần phái một cái Yêu Giả cửu trọng trung kỳ đến nơi đây là có thể thu thập bọn họ được rồi.

Với danh tiếng cũng như địa vị của Trần Côn hiện tại Ngoại Viện Khu nơi đây, chuyện này quá mức dễ dàng một chút, không cần phải đích thân đến nơi này.
"Mày thật sự là rất thông minh!" Trần Côn gật đầu khen ngợi nói.
Lấy thân phận cũng như địa vị hiện tại của hắn, đi đến nơi đây ức hiếp một đám Yêu Giả thất trọng, bát trọng, trên mặt thật sự là không có ánh sáng, truyền ra chẳng những không được lợi ích gì, còn mang cái danh ỷ mạnh hiếp yếu.

Nhưng cũng hết cách, ai bảo hắn có việc quan trọng cần phải đến nơi đây giải quyết đâu.
"Tao không muốn cùng bọn mày nói nhảm nữa! Chỉ cần bọn mày nói cho tao biết, Trần Vân Thanh hiện tại đang ở đâu, tao liền sẽ bỏ qua cho bọn bây!" Không có dây dưa lòng vòng, Trần Côn liền là nói ra mục đích chính của mình khi đến nơi này.
"Trần Vân Thanh....?" Trần Hành cùng Trần Phục hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hóa ra người mà tên hung thần này muốn tìm kiếm là Trần Vân Thanh, người mà y muốn giết cũng là Trần Vân Thanh.

Hai người bọn họ chẳng qua là con ma thế tội.

Nhát kiếm này bọn họ chịu đúng là quá oan một chút.
"Không có sai! Chỉ cần hai đứa tụi bây nói ra Trần Vân Thanh hiện tại đang ở nơi nào! Tao liền sẽ tha cho hai người tụi bây một mạng!"
Trần Côn hắn có việc tìm Trần Vân Thanh, nhưng tìm kiếm mấy ngày trời, tận dụng khá nhiều quan hệ, vẫn là không có tìm ra Trần Vân Thanh ở tại nơi nào.

Hắn có bắt một đám đệ tử tại Đại Mộc Lâm Khu đến tra hỏi, nhưng cũng không có ai biết Trần Vân Thanh ở tại nơi nào, hết cách rồi nên hắn mới đến nơi tồi tàn thế này để mà tìm hiểu tin tức.
"Trần Côn sư huynh! Anh đã tìm nhầm người, hai người chúng tôi cũng không có biết Vân Thanh sư huynh anh ấy hiện tại đang ở đâu!" Trần Hành hai người khá là bất đắc dĩ trả lời.
Trần Vân Thanh tại Đại Mộc Lâm Khu luôn luôn thần bí, lúc nơi này lúc nơi khác, bọn họ là một đám tiểu đệ, nhiều khi không biết khi nào Trần Vân Thanh sẽ xuất hiện trước mặt hai người nữa.

Lần này cũng vậy, mười ngày trước, sau khi qua được tai nạn của Hắc Địa Xà, Trần Vân Thanh liền tách ra cùng bọn họ, Không có trở lại Trần Phủ, đi nơi đâu cũng không nói cho bọn họ được hay, giờ Trần Côn muốn thông qua bọn họ để mà biết tin tức của Trần Vân Thanh, thế này thì bọn họ chịu thua rồi.
"Không biết! Không thể nào! Hai người tụi mày là con chó trung thành bên cạnh Trần Vân Thanh, không thể không biết tin tức của hắn!" Trần Côn nghe câu trả lời không được như ý muốn của mình, gương mặt nhanh chóng thay đổi một trăm tám mươi độ, cực kỳ âm trầm lên tiếng.

Hắn đã hỏi qua rất nhiều người từng làm việc tại Đại Mộc Lâm Khu, tất cả đều nói Trần Hành cùng Trần Phục hai người vô cùng thân cận với lại Trần Vân Thanh, mỗi khi muốn gặp Trần Vân Thanh, đều là thông qua một trong hai người này.

Bọn chúng còn nói muốn tìm được Trần Vân Thanh, cũng chỉ có thể đi hỏi hai tên này.

Nhưng giờ đây, cả hai đều nói là không có biết, thử hỏi hắn phải đi tìm ai hỏi đây, hắn phải làm sao đây.
"Trần Côn! Anh tin hay không cũng được, hai người bọn tôi thật sự không biết hiện tại Vân Thanh sư huynh đang ở đâu!" Trần Hành cũng không có kìm nén được sự giận dữ trong lòng.
Trần Côn này thật sự quá mức là vô lý, nếu bình thường mà nói, Lão đại của hắn đi nơi đâu, làm cái gì, đều là phải nhất nhất báo lại cho mấy tên tiểu đệ như bọn họ hay là sao đây?
Như thật sự là như thế, đám người bọn họ không phải là chân chạy của Trần Vân Thanh, mà là cha của y mất rồi.

"Xẹt...!"
"Hừ...! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Để tao xem miệng của tụi bây cứng, hay kiếm trong tay của tao sắc đây?"
Trần Côn xuất kiếm, một kiếm này là hắn muốn đem cánh tay phải cố hai người Trần Hành cắt xuống, như còn không nói, hắn liền cắt tay trái, còn không nói nữa, hắn sẽ biến hai tên này làm nhân côn.

Tại Ngoại Viện này, bất kỳ chuyện gì mà Trần Côn hắn muốn biết, xưa nay chưa có chuyện gì mà hắn không thể biết được.
"Thật sự quá độc ác...!" Trần Hải đám người bên ngoài, nhìn cách hành sử có chút cực đoan của Trần Côn, không khỏi nhỏ giọng cất tiếng mắng.
Trần Côn người này quá mức là vô lý.

Tại nơi đây đám người bọn họ ai ai cũng hiểu được là Trần Hành hai người kia không có nói dối, bọn chúng thật sự là không có biết được tin tức của Trần Vân Thanh.

Theo hắn nghĩ người thông minh như Trần Côn cũng nên nhận ra điều này mới đúng, đã như thế còn không buôn tha cho người ta, loại người độc ác như thế này, Ngoại Viện đúng là hiếm có, uổng công trước đây hắn vẫn luôn tôn sùng người này.
"Nhỏ thôi! Bộ ngươi muốn chết hay sao?" Trần Phi bên cạnh nhíu mày nhắc nhở.
Lòng trắc ẩn thì ai cũng có, nhưng mà phải nhìn xem hoàn cảnh như thế nào.

Hiện tại thực lực của Trần Côn cường đại, làm người lại độc ác không nói lý, nếu như tên kia mà nghe được đến lời nói vừa rồi, với tính cách nhỏ mọn kia, hắn bảo đảm người huynh đệ này của mình sẽ phải gặp tai ương.
"Giết tốt! Nên giết sạch sẽ đám đê tiện này!" Người có lòng trắc ẩn tuy nhiều, nhưng mà người có lòng dạ độc ác thì lại càng nhiều hơn, Trần Phú cùng Trần Tùng Dương đám người chính là một trong số đó.
Đám người bọn họ bị Trần Hành hai người đánh cho thật thảm, nhất là Trần Phú, chỉ chút nữa là đã toi mạng trong tay của Trần Phục mất rồi, thế cho nên, người mà muốn Trần Côn ra tay giết đi đám người kia nhiều nhất chính là hắn.

Thậm chí nếu như có thể, hắn còn muốn được tận mắt trông thấy Trần Côn chính tay diệt đi Trần Vân Thanh, kẻ địch số một của hân luôn, như thế thì càng tốt.
...
"Trần thiếu gia! Nơi đây không còn chuyện của chúng ta nữa, sổ sách của chúng ta có phải nên tính toán một chút hay là không?" Trần Ánh Dương thật sự là cũng không mấy ưa thích cái tên tiểu nhân Trần Phú này, nhân cơ hội chuyện nơi đây cũng đã kết thúc, hắn là muốn tìm Trần Phú tính toán chút nợ nần.
"Sổ sách...? Chuyện gì...?" Trần Phú hơi có chút kinh ngạc hỏi lại.

Hắn nhớ mình không có ân oán gì với đám người này à nha.
"Trần thiếu gia! Chú đã từng có hứa nếu như chúng tôi cứu được chú đi ra, chú liền sẽ lấy ra một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan làm hậu lễ.

Chú là sẽ không có quên nhanh như vậy đó chứ?" Nhìn đến tên Trần Phú này chơi bài giả ngu ra, Trần Lịch liền đi đến, nắm rất chặc tay phải của Trần Phú, âm trầm cười nói.
Một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan, chia đều ra mỗi người cũng có được mười viên, còn như Trần Ánh Dương muốn chiếm phần lớn, ít nhất bọn họ cũng còn sáu đến bảy viên một người.

Đây là tài nguyên đủ cho hắn đột phá Yêu Giả thất trọng rồi, tuyệt đối là không có để cho tên khốn kiếp Trần Côn này xù nợ cho được.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui