Chuyện này làm cho nàng có đôi chút không thoải mái, không nghĩ đến, người mà nàng từng có chút tôn sùng lại cũng giống như bao người khác, đều muốn nịnh bợ cường giả, muốn dựa dẫm vào cường giả để tiến thân, thật sự làm nàng quá là thất vọng đi.
"Tố Nga sư muội nói phải! Chúng ta không cần cùng tên đó tính toán!" Mỹ nhân đã lên tiếng, dù có muốn hay không hai người cũng chỉ có thể tạm thời ngưng chiến.
Nói lại vì một tên phế vật như Trần Vân Thanh này mà hai người lại xảy ra chiến tranh thì thật sự là không có đáng cho lắm.
"Tiểu thư! Bên kia Ban Lan Hổ mua bán.
Cô theo tôi qua đây một chút, tôi sẽ giải thích cặn kẽ!" Trần Phụng Minh cười bồi với lại Trần Tố Nga, so với lại thần tình lạnh nhạt khi cùng Trần Vân Thanh đối diện khi nãy là khác xa một trời một vực a.
"Phụng Minh Trưởng Lão! Bây giờ trời cũng đã khuya, những cái này ngày mai mới nói được không!" Trần Tố Nga mỉm cười thương lượng nói.
Nàng hôm nay vì nhìn nhầm tên Trần Vân Thanh kia nên trong lòng đang cực kỳ không vui.
Chỉ muốn đi nghĩ ngơi một chút, mấy chuyện buôn bán này nàng không có hứng thú làm tiếp.
"Cái này...Thôi được rồi!" Trần Phụng Minh nhìn lên bầu trời, bây giờ rõ ràng chưa đến chín giờ, nào có phải khuya khoắt gì, Trần Gia Thương Hội bọn họ vốn có truyền thống mở cửa xuyên đêm a.
Nhưng cũng không có cách, cô nãi nãi này đã lên tiếng, đu không muốn hắn cũng chỉ có thể nghe theo, ai bảo cô ta là hòn ngọc quý trong tay của Tộc trưởng đâu.
...
Đêm tối! Ngoại Viện! Luyện Khí Phòng lão đại gian nhà!
"Cánh tay của cậu ta đã giúp cậu nối lại rồi! Nhưng trong vòng ba tháng không được có bất kỳ cử động nào, nếu như không, dù ta có là Lục Giai Đan Hoàng cũng không có cách giúp cậu gắn lại thêm một lần nữa!" Sử dụng một loại thủ pháp cũng như độc môn dược liệu đem cánh tay trái của Trần Côn gắn lại, đóng nẹp đầy đủ, khi đã cảm thấy không có vấn đề gì nữa, Trần Hạo Nam khẽ đứng lên, lạnh nhạt lên tiếng đối với Trần Côn nói.
"Đa tạ Hạo Nam Trưởng Lão ân tái tạo, Trần Côn suốt đời không dám quên!" Trần Côn đứng lên, cúi đầu cung kính cảm tạ Trần Hạo Nam lời nói.
Thái độ lạnh nhạt của Trần Hạo Nam đối với lại Trần Côn hắn, hắn không những không trách, ngược lại còn cho đó là một chuyện đương nhiên.
Trần Hạo Nam người này không những tu vi cao thâm, Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ cảnh giới, mà ông ta còn có một thân phận khác là Nhất Phẩm Luyện Đan Sư, dù chỉ là Nhất Phẩm trung kỳ, chế tạo ra cũng chỉ là một ít Nội Khí Tán các loại, cung cấp cho Ngoại Viện Yêu Giả lục trọng trở xuống tu hành, thế nhưng mà như vậy cũng đã quá đủ.
Địa vị của Trần Hạo Nam bên trong Trần Phủ này hết sức là siêu nhiên, ngay cả Tộc trưởng Trần Tiêu Thiên, dù thực lực có cao hơn Trần Hạo Nam một cảnh giới, nhưng khi gặp Trần Hạo Nam vẫn cứ là khách khách khí khí.
Nghe nói Trần Hạo Nam đang trùng kích Nhất Phẩm hậu kỳ cảnh giới Luyện Đan Sư.
Nếu như ông ta thành công, địa vị của ông ta bên trong Trần Phủ sẽ còn siêu nhiên hơn nữa.
Một đại nhân vật như thế này, lại hạ cố đến đây vì hắn nối lại cánh tay gãy, trong lòng hắn cảm kích còn chưa hết, làm gì có chuyện bất mãn nơi đây.
"Không cần cảm ơn ta! Muốn cảm ơn thì hãy cám ơn thằng nhóc Trần Già đi!" Trần Hạo Nam ngay cả liếc cũng lười liếc Trần Côn một cái, nhưng khi quay sang nhìn Trần Già bên cạnh, hắn gương mặt là tràn đầy từ ái.
Trần Già là người của Luyện Dược Phòng hắn, cũng là đệ tử mới thu nhận không lâu của Trần Hạo Nam hắn, cũng là người mà hắn yêu thích nhất.
Thiên phú về luyện đan của Trần Già là rất cao, chỉ mất mấy tháng ngắn ngủi, liền đã nắm rõ các loại thảo dược đặc tính, cùng một ít thủ pháp Luyện Đan cơ bản nhất, hắn là tin tưởng, không bao lâu nữa, Trần Già có thể chế ra được Dược Dịch dành cho Yêu Giả nhất trọng đến Yêu Giả tam trọng sử dụng.
Không tốn vài năm, Trần Già sẽ có thể đạt đến cảnh giới của hắn như hiện tại, đến chừng đó, Trần gia lại có thêm một vị cường đại Luyện Đan Sư.
Mọi chuyện thuận lợi mà nói, địa vị của Trần gia tại Chấn Nam Thành này sẽ càng ngày càng được cũng cố, không một thế lực nào có thể lây chuyển được, đây là một đại hảo sự a.
Cũng chính vì cái nguyên nhân này, nên khi Trần Già đến cầu cạnh hắn chữa trị cánh tay của Trần Côn, hắn không có một chút do dự đi đến đây, còn là bỏ ra một loại quý giá Tuyết Tằm Tinh Tơ gắn lại cánh tay cho Trần Côn nữa.
Như là người khác thì còn lâu lắm.
"Đa tạ Già sư huynh ra tay tương trợ tôi lần này!"
Trần Hạo Nam không có nhận lễ của hắn, hắn cũng không có dám miễn cưỡng thêm nữa, liền là quay sang Trần Già bên cạnh, lên tiếng cảm ơn, ánh mắt của Trần Côn khẽ giao thoa, trên miệng khẽ nở một cái nụ cười.
Trần Già có thiên phú về Đan Đạo cao siêu như thế này, mấy tháng trước hắn là đã biết đến, cũng chính vì biết Trần Già có quan hệ cực tốt với lại Trần Hạo Nam, thế cho nên khi tại nhà của Trần Vân Thanh, hắn mới cắn răng chặt một cánh tay của mình xuống.
Vì Trần Côn hắn biết, dù có tứ chi đứt đoạn, có Trần Già này tại, hắn là sẽ không có chuyện gì, nếu như không, dù là phải liều mạng cùng Trần Vân Thanh tử chiến, hắn cũng sẽ không điên dại gì mà tự chặt đi một cánh tay của mình cả.
"Chúng ta quen biết với nhau lâu như vậy, những chuyện này không cần nói nữa!" Trần Già tiến lại, không để cho Trần Côn cúi đầu, mỉm cười nhàn nhạt lên tiếng, nụ cười kia hàm nghĩa cũng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được đến.
Hắn cùng Trần Côn đều là nội gián của Mang gia phái đến nơi này, nhiệm vụ chính là phải tu hành thật tốt, lấy được địa vị cực cao tại Trần gia, chờ sau này thời cơ đến liền sẽ đem Trần gia diệt đi, để Mang gia bọn họ có thể độc bá Chấn Nam Thành.
Lẽ dĩ nhiên, Trần Côn hôm nay gặp nạn, hắn là không thể nào khoanh tay đứng nhìn rồi.
"Hai người các cậu cứ ở lại đây nói chuyện, tôi đi trước một bước!" Trần Hạo Nam gật đầu với lại Trần Già một cái, sau đó liền cất bước rời đi.
Bên kia Luyện Đan Phòng còn nhiều chuyện cần hắn đến xử lý, với lại hắn là đang nghiên cứu làm sao để có thể luyện chế ra Nội Khí Đan, đưa thân vào hàng Nhất Phẩm Luyện Đan Sư hậu kỳ, hiện tại hắn đúng thật sự không có dư dả thời gian gì.
"Cung tiễn sư phụ!"
"Cung tiễn Hạo Nam Trưởng Lão!"
Trần Hạo Nam muốn rời đi, không người nào dám mời ông ta ở lại, như trễ nãi đại sự của Trần Hạo Nam, bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ cho Trần gia người giết.
"Trần Côn! Là người nào chặt đi cánh tay của mày như vậy?" Tiễn Trần Hạo Nam rời đi sau, Trần Già khép lại cánh cửa, đi đến ngồi đối diện với lại Trần Côn, lên tiếng hỏi.
Nhớ lại hồi trưa hắn đang tại Luyện Đan Phòng học tiếp các thuộc tính của Nội Khí Đan dược liệu.
Bên ngoài là có một tên Ngoại Viện của Luyện Khí Phòng đến tìm hắn nói là Trần Côn đã xảy ra chuyện, cần đến sự giúp đỡ của hắn, thế nên hắn mới đến nơi đây, tạm thời đem thương thế cùng cánh tay của Trần Côn xử lý một chút, sau đó đi tìm Trần Hạo Nam, loay hoay đến hiện tại, hắn là vẫn chưa được biết nguyên nhân mà Trần Côn bị mất cánh tay.
Trước đó hắn có nghe nói qua, bên kia Thành Thái sư huynh là muốn để cho Trần Côn đi điều tra chuyện về Trần Nhật mất tích.
Có rất lớn khả năng cánh tay của Trần Côn chặt xuống là có liên quan đến chuyện này.
"Không có ai chặt đi của ta cánh tay.
Đây là do tôi tự mình động thủ chặt đi!" Trần Côn uống một chung trà, sau đó liền bình tĩnh trả lời câu hỏi của Trần Già.
"Mày hãy nói rõ ràng nguyên nhân đi?" Trần Già khá là bất ngờ trước câu trả lời của Trần Côn, nhưng hắn cũng hiểu chuyện này không có đơn giản như thế.
Không có người nào lại vô duyên vô cớ chặt đi cánh tay của mình, bên trong đó chắc chắn có nguyên nhân mà hắn còn chưa thể biết.
"Chuyện là như thế này...!"
Trần Côn cũng không có giấu giếm Trần Già cái gì, hắn đem chuyện mà hắn điều tra Trần Nhật mất tích cho đến trưa hôm nay xảy ra một loạt sự cố tại nơi ở của Trần Vân Thanh, liền là kể rõ đầu đuôi không hề giấu Trần Già chi tiết nào.
"Chính là như thế! Tôi không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh, như không để lại một cánh tay, chỉ e hiện tại tôi đã không còn ngồi tại đây nữa!" Nhắc đến chuyện cùng Trần Vân Thanh đối đầu, Trần Côn không khỏi thở dài một tiếng.
Có ai mà có thể nghĩ được đến, một tên được mọi người gọi là phế vật suốt ba năm qua như Trần Vân Thanh lại có thể ngược sát Trần Nhật.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc.