"Không phải liền là tốt rồi!" Nghiêm Linh Nhi nở một cười thật tươi, nhìn cô ta hiện tại, muôn vàn đóa hoa cũng xem ra còn kém sắc.
Không biết như thế nào, nghe cái tên Trần Vân Thanh này nói Dương Linh kia không phải là người mà y yêu, nàng là vui vẻ đến lạ kỳ.
Chắc là vì hai người bọn họ là bằng hữu, nàng không muốn bằng hữu mình có người yêu quá sớm, ân, đại loại chính là như thế.
"Linh Nhi cô nương...!".
"Gọi em là Linh Nhi là được rồi, tên này ông nội của em vẫn thường xuyên gọi em!" Nghiêm Linh Nhi chấn chỉnh lại cách xưng hô của Trần Vân Thanh.
Nàng gọi y là Vân Thanh đại ca, y lại gọi nàng Linh Nhi cô nương, nghe nó xa lạ làm sao, làm gì có bằng hữu nào lại đi xưng hô xa lạ như thế này, cái này rất là không có ổn, phải sửa lại cho thân thiện hơn một chút thì mới ổn.
"Linh Nhi! Cô một mình đi đến Hắc Thạch Sơn kia để mà làm gì vậy?"
Trần Vân Thanh không làm gì khác dưới ánh mắt hung tợn của Nghiêm Linh Nhi, cũng chỉ có thể sửa đổi cách xưng hô, người con gái này thật sự là rất có khiếu kết giao bằng hữu, đây là đánh giá của hắn dành cho Nghiêm Linh Nhi.
Trong lòng của hắn hiện tại có một cái thắc mắc không rõ, Nghiêm Linh Nhi này thân là con gái, là một cô gái rất xinh đẹp.
Tu vi..hơi có chút thấp, nơi đây lại là địa bàn của đám đạo phỉ khét tiếng Chấn Nam Đạo, như để cao thủ của Chấn Nam Đạo biết mà nói, nguy hiểm vô cùng.
Nguy hiểm như vậy, cô ta lặn lội vào sâu bên trong Chấn Nam Đại Sơn để mà làm gì, đi như thế rất là nguy hiểm.
Chắc chắn phải là có chuyện gì hệ trọng, Nghiêm Linh Nhi mói mạo hiểm như thế này.
"Em đến nơi này là muốn lấy cấp hai U Hồn Thảo...?" Nghe Trần Vân Thanh nhắc đến chuyện này, đang vui vẻ, Nghiêm Linh Nhi tâm trạng không khỏi chùng xuống một cái, nhìn ra được, nàng ta đang không được vui vẻ cho lắm.
"U Hồn Thảo! Cô tìm nó để làm gì..?" Trần Vân Thanh hơi có chút nhíu mày.
Nam Hoang Kỳ Thư bên trong có ghi lại tên một số loài kỳ hoa dị thảo, đặc tính cũng như công dụng của nó.
U Hồn Thảo này chính là một trong số kỳ trân dị thảo đó.
Truyền loại Linh Thảo này thường xuất hiện tại những nơi âm hàn chi địa, đến mười hai giờ đêm, khi có làn gió lướt qua, nó sẽ phát ra âm thanh u oán như hồn ma chết oan uổng, qua giờ kia liền không có nữa.
Công dụng của loại này U Hồn Thảo là dùng làm chủ dược để chế tạo ra một loại bồi bổ linh hồn hay thức hải gì đó.
Nó cũng thuộc loại khá là quý hiếm, giá cả cũng không thấp, nhưng chỉ có người hiểu được đặt tính của nó mới có thể hái được nó mà thôi.
Không lâu trước đây khi chọn Hắc Thạch Sơn bên dưới chân núi sơn động làm nơi bế quan đột phá, đêm lại nghe âm thanh hồn ma tê tái kia, Trần Vân Thanh hắn cũng có liên tưởng nơi đây có khả năng sinh trưởng U Hồn Thảo, từng bỏ ra một canh giờ đi tìm kiếm, đáng tiếc lại không có tìm được gì.
Bây giờ hắn nghe Nghiêm Linh Nhi nói đến nơi đó kiếm U Hồn Thảo nên mới gặp nạn, hắn có chút hiếu kỳ, không hiểu cô ta tìm loại này Linh Thảo để làm cái gì.
"Vân Thanh đại ca! Anh không cần hỏi vấn đề này có được không?" Nghiêm Linh Nhi thở dài một cái, trong mắt có chút khẩn cầu nói.
"Được! Được..! Chuyện này anh không có hỏi nữa!"
Trần Vân Thanh thầm trách mình một cái, bất kỳ người nào trong lòng cũng là có bí mật của mình, Nghiêm Linh Nhi này cũng là như thế, có thể U Hồn Thảo chính là bí mật lớn nhất của cô ta, hắn không nên hiếu kỳ đi hỏi những chuyện như thế này.
"Đi theo em còn một con Tiểu Sư nữa, chính nó đưa em đến nơi này, nhưng không biết vì cái gì nguyên nhân đến thời khắc quan trọng nó lại chạy mất, làm hại em chút nữa mất mạng, sau khi trở lại Chấn Nam Thành, em sẽ không có bỏ qua cho nó đâu!" Nghiêm Linh Nhi lên tiếng nói tiếp, khi mà nhắc đến tên Tiểu Sư này, nàng nắm thật chặt tay, ánh mắt chất chứa lửa giận, nhìn ra được nàng đối với lại Tiểu Sư này có bao nhiêu oán hận.
"Được rồi! Hôm nay em ngủ tại nơi đây một buổi đi, ngày mai chúng ta về Chấn Nam Thành.
Khi đó em sẽ không chịu khổ nữa!"
Trần Vân Thanh cảm nhận được không khí có chút giá lạnh, nghĩ đến bây giờ cũng đã tầm mười một giờ khuya, hai người bọn họ nói chuyện cũng đủ nhiều, hiện tại cũng là nên nghĩ ngơi lấy lại một chút thể lực, ngày mai còn lên đường trở lại Chấn Nam Thành nữa.
"Vân Thanh đại ca! Anh là đi đâu vậy...!" Nhìn đến Trần Vân Thanh muốn đỉa ngoài của em động, Nghiêm Linh Nhi hơi có chút nghi hoặc hỏi.
"Anh ra bên ngoài xem có Yêu Thú nào đến nơi đây không! Em cứ việc tại bên trong này nghĩ ngơi!" Trần Vân Thanh quay lại, mỉm cười để lại một câu, liền là rời đi ra bên ngoài hang động.
"Nghiêm Linh Nhi mình không có nhìn nhầm người! Trần Vân Thanh này là một người tốt!" Chờ cho Trần Vân Thanh đi ra bên ngoài, Nghiêm Linh Nhi mỉm cười một cái lên tiếng nói nhỏ.
Cái gì là ra bên ngoài xem có Yêu Thú nào không? Chẳng qua là y không muốn ngủ lại nơi đây, sợ ảnh hưởng đến danh tiết của nàng mà thôi.
Thú thật như vừa rồi, nếu Trần Vân Thanh không rời đi, nàng cũng là sẽ lên tiếng nhắc khéo một chút, nhưng giờ này không có cần thiết nữa rồi, đây là một cái người rất là hiểu chuyện a.
"Bên ngoài lạnh như vậy.
Liệu y có chống được không đây!"
Vui mừng qua đi, Nghiêm Linh Nhi nhìn ra bên ngoài có chút lo lắng, bây giờ đã vào tháng mười, đã là mùa đông rồi, thời tiết bên ngoài khá là lạnh giá, có nơi còn có tuyết rơi nữa, như tại ngoài trời mà nói, rất là dễ dàng bị cảm lạnh, Trần Vân Thanh là phải ở bên ngoài mấy canh giờ liền a.
"Nghiêm Linh Nhi a Nghiêm Linh Nhi! Mày thật là ngu ngốc.
Người ta là Yêu Sĩ cảnh giới, chút hàn khí kia có gì mà đáng lo!"
Nghiêm Linh Nhi gõ nhẹ đầu của mình một cái, không còn quan tâm đến chuyện của Trần Vân Thanh bên ngoài chịu lạnh nữa, nàng lấy bên trong Nhẫn Trữ Vật ra một bộ chăn ga gối nệm mới tinh, lâm vào bên trong mộng đẹp.
Lạnh giá bình thường, đối với bá tánh mà nói, sẽ làm cho họ bị bệnh thật, nhưng là tu luyện giả lại khác, chỉ cần đột phá Yêu Giả tứ trọng, trong cơ thể Nội Lực liền có thể chống lại được hàn khí rồi.
Bên kia Trần Vân Thanh chính là Yêu Sĩ cảnh giới, mấy cái lạnh giá này sao có thể làm khó được y.
...
Sáng sớm trên một con đường nhỏ thông hướng Chấn Nam Thành.
"Vân Thanh đại ca! Cảm ơn thuốc của anh, hiện tại em là đã khỏe lại như trước rồi!"
Trên con đường nhỏ, Nghiêm Linh Nhi như một con bướm nhỏ, chạy qua chạy lại trước mắt của Trần Vân Thanh, trông hiện tại nàng rất vui, cũng là rất khỏe mạnh, không có như hôm qua, phải nhờ Trần Vân Thanh dìu đi từng bước một như trước.
"Em khỏe lại liền là tốt rồi!"
Trần Vân Thanh gật đầu, hắn là tuyệt đại Thần Y, y thuật tại phàm tục không nói, như tính thế giới tu hành, hắn cũng là tương đương một vị Nhất Phẩm Luyện Đan Sư, thuốc mà hắn đưa cho Nghiêm Linh Nhi dùng, đương nhiên là loại rất tốt, cô ta lại không bị thương quá nặng, qua một đêm điều dưỡng, không khỏe lại mới là chuyện quái sự.
Không hiểu như thế nào, tại bên cạnh cô gái có chút hồn nhiên Nghiêm Linh Nhi này, hắn là đặt biệt thoải mái, cứ như cô ta là một người bạn lâu năm của mình một dạng, có thể cũng vui đùa thoải mái, tâm cảnh cũng giản ra không ít.
Loại cảm giác này, tại mấy tháng trước khi đến cái thế giới xa lạ này, hắn liền đã không được có qua, hắn thật sự là rất thích tính cách của cô gái này.
"Vân Thanh đại ca! Không phải em khen anh, nhưng phải nói thật, anh y thuật không những cao, tài nghệ nấu nướng giỏi, ngay cả thiên phú Yêu Kỹ cũng là loại nhất lưu, thật sự rất là không biết, anh là có điểm gì không được tốt đây!"
Nghiêm Linh Nhi lại chạy một vòng quanh Trần Vân Thanh, quan sát hắn thật kỹ thêm một lần nữa, liền là gật đầu lên tiếng khen ngợi, ánh mắt của Nghiêm Linh Nhi hiện tại, như là muốn nói, ngươi nếu cần bạn gái, ta sẵn sàng theo ngươi một dạng, đây là bộ dạng của một cái hoa si a.
"Linh Nhi! Em nhận ra cấp bậc cảnh giới Yêu Kỹ mà anh vừa mới sử dụng!" Trần Vân Thanh nghe Nghiêm Linh Nhi đánh giá, hắn là dừng lại bước chân đôi chút, lên tiếng hỏi lại, trong lời nói có chứa rất nhiều nghi hoặc.
Sáng nay nhìn hoa tuyết rơi, tức cảnh sinh tình hắn liền sử dụng Nhất Đóa Tam Ảnh cùng Giao Ảnh Kiếm Pháp vừa mới đạt đến đến cảnh giới viên mãn không lâu của mình đi vài đường.
Nhưng hắn chỉ diễn luyện ý cảnh của chiêu thức, bên ngoài dù là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cũng không có khả năng nhìn ra một chút huyền cơ nào, người ngoài chỉ nhìn thấy hắn như đang múa may không có trật tự như bao người mà thôi.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi...!mời đọc.