"Trần Vân Thanh....! Tôi đã biết lỗi...Cầu xin anh giết tôi đi..A..." Trần Côn thảm thương cầu khẩn.
Trước đây hắn vẫn luôn cho rằng, trên đời này cái chết mới là đáng sợ nhất, không gì có thể làm cho con người sợ hãi bằng cái chết, nhưng hiện tại rơi xuống tay của Trần Vân Thanh, tên này sử dụng ra loại tàn độc tra tấn này, hắn mới hiểu được.
Chết hoàn toàn không đáng sợ, đáng sợ chính là muốn sống không được, muốn chết cũng chả xong như hoàn cảnh của hắn hiện tại.
Tên Trần Vân Thanh này quá tàn độc, y là ma quỷ mà không phải người, như là người sẽ không đi dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế đối đãi với lại đồng loại của mình.
Đồng thời trong lòng của hắn hiện tại cũng là hối hận thâm sâu, trước đây hắn vốn hiểu Trần Vân Thanh không phải là người thiện lương cái gì, vì sao lại còn đi cùng y hết lần này đến lần khác không qua được.
Như mấy hôm trước, hắn theo lời của Mang Thái Thành thu dọn hành lý rời khỏi Trần Phủ, như vậy có phải là tốt biết mấy, hắn cũng không có lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
"Trần Côn..! Mày cùng tao đối địch, như quang minh chính đại dùng thủ đoạn trên người của tao, tao nhiều khi sẽ không có tính toán với mày, nhưng mày ngàn vạn lần không nên kéo Ngô Tiểu Diễm vào bên trong ân oán của chúng ta..!" Trần Vân Thanh tiến đến lại gần, đặt tay lên đầu của Trần Côn, vận chuyển Dung Thiên Quyết, đem Trần Côn luyện hóa.
Thời gian tên này chịu tra tấn, cũng là đã đủ rồi, Trần Vân Thanh hắn cũng còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, không có khả năng tiêu hao quá nhiều thời gian cho Trần Côn được.
"Đa ..Tạ..!" Trần Côn mỉm cười, hắn không hề trách Trần Vân Thanh sắp chuẩn bị ra tay đem hắn diệt đi, trong lòng chỉ có vô hạn cảm kích.
Không oán hận người đã ra tay sát hại mình, ngược lại còn cảm tạ đối phương, chuyện nghịch đời này nói ra, chỉ sợ thiên hạ người sẽ cười cho thúi mũi.
Nhưng đây lại là sự thật, chỉ có những ai chịu qua Nghịch Huyết Thác Cốt Thủ như hắn mới biết được, có thể được chết chính là một đặt ân quá lớn lao.
"Trần Hạm Bân! Tên âm hồn bất tán nhà ông sao lại chạy đến nơi này làm gì?" Trần Vân Thanh nhìn bên trong Trận Pháp của hắn xuất hiện thêm một tên Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ nữa, trong lòng thật sự rất là bực mình.
Người này hắn quen biết, chính là tên đã theo dõi hắn cả ngày trời, dù tên này có che giấu hành tung, nhưng vẫn không thể nào giấu giếm được thần niệm của hắn.
Theo như Trần Tú nơi đó hắn biết, Trần Túng Quyền tên kia không an tâm về hắn, nên sau khi hắn cùng Ngô Tiểu Diễm rời đi, liền phái người này đi theo dám sát hắn, còn là đại thần số hai của Chấp Pháp Đường nữa.
Nhưng tên này muốn ngày đêm giám sát hắn là chuyện không thể, Trần Vân Thanh hắn chi cần dùng đến một chút ít thủ đoạn, liền có thể qua mặt được y, chạy đến nơi này bố trí Trận Pháp đem đám người của Trần Côn này diệt gọn.
Nói ra Trần Côn vẫn nên cảm tạ Trần Hạm Bân này một chút, đơn giản nếu như không có sự xuất hiện của Trần Hạm Bân, Trần Vân Thanh hắn sẽ còn để cho Trần Côn nếm đau khổ của Nghịch Huyết Thác Cốt thủ dài dài.
Dám ra tay đối phó với lại Ngô Tiểu Diễm, làm gì có chuyện Trần Vân Thanh hắn bỏ qua cho Trần Côn sớm như vậy, chí ít cũng phải cho tên n!ỳ nếm mùi cực hình ba ngày ba đêm, sau đó mới đem Trần Côn diệt đi.
Nên nhớ Trần Vân Thanh hắn đây không phải là người lương thiện gì.
"Cũng thế! Như ông đã tự sa vào lưới, cũng đừng nên trách Trần Vân Thanh tôi độc ác!" Trần Vân Thanh ánh mắt hiện lên một tia âm ngoan.
Người của Chấp Pháp Đường chẳng có ai là người tốt cả, như có thể hắn là rất muốn đem tất cả đám người này diệt đi, đáng tiếc vẫn không thể là hiện tại được, nhưng kiếm lại chút ít tiền lãi vẫn là có thể, tên Trần Hạm Bân này chính là một món hời hắn muốn diệt đi.
Như tên này vẫn còn tại bên ngoài, hắn liền sẽ khó có cơ hội, nhưng một khi đã rơi vào Trận Pháp của hắn, như vậy sinh tử của y không còn do y chọn lựa nữa rồi.
...
"Phó Đường Chủ..! Không biết ngài tìm đến nơi này có chuyện gì cần sai bảo Trần Cán?" Trần Cán đè nén nỗi kinh sợ trong lòng của mình, cũng như ra hiệu cho hai người Trần Thái Thành, Trần Thành Kiệt bình tĩnh lại một chút.
Gặp phải Trần Hạm Bân nơi này, ý nghĩ đầu tiên của Trần Cán hắn là không có khả năng.
Trước khi đến nơi này tìm mấy người Trần Thái Thành, hắn đã nghe ngóng khá kỹ càng, Trần Hạm Bân này chính là đang tại bên kia số hai trăm lẽ ba biệt viện khu vực, giám sát Trần Vân Thanh theo mệnh lệnh của Trần Túng Quyền, chắc chắn là không thể nào có mặt tại nơi đây được.
Nhưng giở đây, Trần Hạm Bân đã có mặt, còn là nhìn về phía hắn mấy người với ánh mắt không được tốt, loại ánh mắt này làm cho người trải qua rất nhiều tình cảnh như Trần Cán hắn cảm thấy vô cùng bất an, cứ như nguy hiểm đang cận kề với hắn một dạng.
"Mang Cán! Mang Thái Thành..! Các người không cần diễn kịch.
Không muốn đau khổ thể xác mà nói, lập tức theo ta một chuyến đến Chấp Pháp Đường..!"
Trần Hạm Bân là phó thủ của Trần Túng Quyền, lâu ngày có lẽ cũng liền lây nhiễm cái tính cứng ngắc cùng lạnh lùng của Trần Túng Quyền, lời hắn nói ra hiện tại vẫn là lạnh lẽo cùng không hề có một chút cảm xúc nào cả.
Vốn hắn là đang giám sát Trần Vân Thanh bên kia, vẫn đang thoải mái tiêu dao tu hành bên đó, nhưng mệnh lệnh của Trần Túng Quyền nhanh chóng đến, bảo hắn lập tức đến nơi này bắt đám người Trần Thái Thành về Chấp Pháp Đường trị tội.
Hỏi ra mới biết, đám người này tất cả đều là người của Mang gia, là Mang gia âm thầm phái đến nơi này làm nội gian, nhằm mục đích phá hoại Trần gia bọn họ.
Không những như thế, Trần Túng Quyền còn đưa cho hắn một bản danh sách, bên trong có ghi một ít nhân vật trọng yếu của Mang gia còn sót lại tại Trần gia.
Tình cờ Trần Cán lại nằm bên trong, còn là đứng hàng vị trí thứ nhất nữa.
Bình sinh hắn cực kỳ ghét nội gian cùng phản bội, thế nên sau khi nhận được mệnh lệnh của Trần Túng Quyền, hắn quan sát bên trong Trần Vân Thanh đã đi vào tu luyện thất tu hành, liền ngay lập tức chạy đến nơi đây.
May hắn chạy nhanh chân, cũng may từ biệt viện của Trần Vân Thanh đến nơi này cũng không xa, hắn mới bắt kịp đám người này, như chậm chân một chút, nhìn tư thế của đám người này, đã rời đi Trần gia từ lâu lắm rồi
"Cán Trưởng Lão...Làm sao bây giờ..?" Đứng sau lưng Mang Cán hai người Trần Thái Thành vô cùng là hoảng sợ.
Hơn ai hết, bọn họ hiểu biết được rơi vào tay của Trần Hạm Bân cùng Chấp Pháp Đường sẽ có cái loại gì hậu quả.
Chính vì biết kết cục vô cùng đáng sợ, thế cho nên trước đây đám người mình thà bỏ hết gia tài trong tay cho Mang Cán, xin ông ta diệt đi mình, cũng là không muốn bị Mang Cán đưa đến Chấp Pháp Đường.
Vừa rồi bọn họ gặp may Mang Cán cũng là nội gián của Mang gia, nên mới thoát qua được một kiếp, còn lần này chắc chắn là sẽ không còn được may mắn như trước nữa, Trần Hạm Bân người này sẽ không bao giờ bỏ qua cho đám người mình, ông ta là người của Trần gia chính cống a.
Khổ một nỗi tu vi của đám người mình không bằng người ta, còn lại bị giam bên trong một cái Trận Pháp không lối thoát như thế này, muốn chạy trốn cũng khó khăn, thật là họa vô đơn chí mà.
"Trận Pháp...Không lẽ...!" Mang Thái Thành hai người nhìn về Trần Hạm Bân bên kia, ánh mắt rất là kinh tũng một dạng.
"Không đâu...!" Mang Cán như hiểu được ý nghĩ trong lòng của hai tên Mang gia đệ tử còn lại phía sau mình, lắc đầu phủ nhận nói nhỏ.
Mấy tên Mang Thái Thành này nghĩ Trận Pháp đang giam cầm bọn họ đây là do Trần Hạm Bân làm ra.
Ngay khi gặp Trần Hạm Bân chắn đường của đám người mình, hắn cũng là có ý nghĩ như thế.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này tuyệt đối là không có khả năng.
Hắn tại Chấp Pháp Đường thời gian không ngắn, quan hệ với lại Trần Hạm Bân cùng những người khác tại Chấp Pháp Đường cũng không tệ, nên hắn hiểu rất rõ, Trận Pháp giam cầm bọn họ không thể nào là do Trần Hạm Bân làm ra.
Trần Hạm Bân người này bình thường ngoài tu luyện công pháp tăng lên thực lực cũng như giải quyết công việc bên trong Chấp Pháp Đường ra, chưa bao giờ nghe nói hắn nghiên cứu qua mặt khác chức nghiệp, đặt biệt là Trận Pháp môn này, tại Trần Phủ này không có một cuốn, cũng chẳng có người nào đi nghiên cứu Trận Đạo cả, nếu không tên tuổi của người đó đã vang danh Chấn Nam Thành từ lâu rồi.
Một điểm nữa đó là hắn biết, Trận Pháp giam cầm bọn họ cấp bậc rất cao, có khả năng lên đến Nhị Giai Trận Pháp.
Bố trí ra được loại cấp độ Trận Pháp này, cũng chỉ có những đại nhân vật tại Mân Việt Quận trên kia mà thôi, hắn dám dùng đầu mình bảo đảm, nơi này Chấn Nam Thành không người nào có thể làm ra được loại Trận Pháp này.
"Ta dẫn đầu xuất thủ trước.
Hai người các ngươi lập tức theo sau..!" Mang Cán vận chuyển Chân Khí toàn thân một cách cường liệt nhất, sau đó khẽ nói nhỏ với lại hai người Mang Thái Thành một tiếng.
Trước khi tìm ra được lối thoát rời đi khỏi Trận Pháp nơi này, đám người của mình là phải vượt qua được ngọn núi lớn Trần Hạm Bân này cái đã.
Trần Hạm Bân đã đến nơi đây, còn chắc như đinh đóng cột chỉ đích danh đám người của mình là nội gián, điều đó chứng tỏ thân phận của đám người mình đã bị cao tầng Trần gia biết hết cả rồi.
Bằng mọi giá phải đem Trần, Hạm Bân đánh lui, khi đó mới nghĩ cách rời đi sau, không qua được Trần Hạm Bân, tất cả bọn họ nơi đây chỉ có một con đường chết.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi...!mời đọc.