Trầm Nghê Trần với con ngươi đen sâu không thấy đáy, lại ẩn hiện một chút ấm áp cùng ý cười.
Cô là Mễ Kiều, anh biết.
Vừa mới bắt đầu ôm cô, anh đã biết.
Thậm chí khi quyến luyến hôn cô say đắm, anh đã quên Chung Lan.
Được Trầm Nghê Trần ôm vào lòng với tư thế quá mức ái muội, Mễ Kiều lại không nghe anh nói gì nên thẹn quá thành giận, đưa hai tay vòng qua cổ anh mượn lực vươn người lên, hung hăng cắn lên má anh một cái, bá đạo nói: “Trầm Nghê Trần, có lẽ trong lòng anh Chung Lan rất đặc biệt. Cô ấy vừa là mối tình đầu của anh, vừa là người khiến anh phải áy náy tự trách. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên của tôi đã cho anh, Chung Lan lại không có khả năng trở về, vậy anh có đồng ý làm mối tình đầu của tôi không?”
Tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng Mễ Kiều có cá tính mạnh mẽ, hiếu thắng, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, khác hoàn toàn với cá tính dịu dàng, yếu đuối, thậm chí có chút hướng nội của Chung Lan.
Trầm Nghê Trần nghi hoặc. Thật sự rất nghi hoặc.
Nếu Chung Lan là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, là niềm đau vĩnh viễn trong lòng anh, vậy còn Mễ Kiều? Cô tựa như ánh mặt trời sáng chói mà ấm áp, len lỏi qua từng khe nhỏ, bá đạo phá tan bóng hình Chung Lan.
Cô nói, muốn anh làm bạn trai tạm thời của cô. Cô hỏi, anh có đồng ý làm mối tình đầu của cô không.
Có lẽ Trầm Nghê Trần đã quá già so với cái tuổi mười tám mười chín, độ tuổi cặp kê, nhưng khi nhìn thấy sự nhiệt huyết cùng sức sống trong mắt Mễ Kiều, anh lại không dằn lòng được, tâm giống như bị lửa thiêu, nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ.
Cách đó không xa, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng còi hiệu lệnh báo hiệu thời gian giải lao đã hết, tập huấn lại bắt đầu.
Bên ngoài, trời đang nắng gắt, Trầm Nghê Trần lo lắng liếc mắt nhìn Mễ Kiều, “Muốn uống một chút nước muối hay ăn một chút gì không ? Đừng để té xỉu giống hôm qua.”
Anh đang quan tâm cô sao? Trong khi lại dửng dưng với vấn đề của cô, nhưng không sao, cô tin cô nhất định có thể tóm được người đàn ông điển trai chất lượng cao này. Tâm của anh, cô muốn định rồi.
Chuyện đến cũng thực thần kỳ, chỉ ngắn ngủi có hai ngày, Mễ Kiều đã yêu phải người đàn ông đã cường bạo mình. Cô không tin vào chuyện nhất kiến chung tình, nhưng cũng không khỏi cảm thán tình yêu thật kỳ diệu. Chỉ vì một ngày, mà họ có nhau cả đời.
“Tôi không khát cũng không đói, chỉ cần anh đừng sờ loạn tay người ta giống hôm qua, không chọc giận tôi là tốt rồi.”
Bằng không, cô sẽ ghen, sẽ bực mình, sẽ té xỉu.
Giọng điệu làm nũng dịu dàng truyền vào tai Trầm Nghê Trần.
Thì ra hôm qua, cô là vì chuyện này mà té xỉu?
Trầm Nghê Trần có chút á khẩu, nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi biết rồi. Về đội đi!”
Mễ Kiều gật đầu, tươi cười như hoa xoay người mở cửa rời đi. Bỗng Trầm Nghê Trần gọi cô lại. Cô nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh, liền thấy anh cũng hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Vấn đề cô vừa hỏi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Nhanh chóng xoay mặt đi, lòng nhảy nhót vui mừng, Mễ Kiều nhe răng trợn mắt cố gắng nhịn cười, nhìn chằm chằm ra cửa.
“Ừ!” Đáp một tiếng rồi cô đi như chạy, chạy thẳng một mạch ra sân, nụ cười luôn nở trên môi, cảm thấy màu nắng hôm nay thật đẹp, thật ấm áp.
Trầm Nghê Trần lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bộ dạng vui vẻ của Mễ Kiều. Ngay lúc này đây, anh bỗng cảm thấy cô như ánh thái dương, chia sẻ sống sức của mình ọi sự vật trên thế giới.
Anh hiểu tâm anh đã sớm có đáp án. Nhưng anh lại không thể dễ dàng thốt ra lời vì anh đã qua rồi cái tuổi yêu đương bồng bột. Anh đã 27 tuổi. Anh cần một mái ấm gia đình thật sự, cần một người vợ đảm đang, hiền thục.
Nét thanh xuân cùng sự cuồng nhiệt của Mễ Kiều dĩ nhiên đã cuốn hút anh, nhưng cô vẫn còn rất trẻ, anh không thể xác định vội vàng. Có lẽ, trong tương lai, sau khi cô trưởng thành, sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ nhiều người hơn, sẽ có nhiều lựa chọn hơn bây giờ? Trầm Nghê Trần cũng là một người sâu sắc, hiểu lý lẽ. Vì vậy, anh phải suy nghĩ kỹ, để tìm một con đường quang minh chính đại có thể dắt tay cô, cùng cô hướng về tương lai.
Tục ngữ nói, nhân phùng việc vui tinh thần thích, quả không sai, biểu hiện hôm nay của Mễ Kiều đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Thậm chí, Vương Văn Yến còn mời cô lên thực hiện động tác làm mẫu cho toàn đội. Từ tư thế quân nhân, cách hành quân, đến động tác nghiêm nghỉ, Mễ Kiều đều dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất cẩn thận thực hiện.
Cơm chiều qua đi, Trầm Nghê Trần cùng Vương Văn Yến dẫn cả đội xếp hàng đi tắm. Từ lúc bước vào đến lúc đi ra không thể vượt quá 5 phút. Yêu cầu là toàn thân phải được tắm bằng xà phòng, kể cả tóc.
Ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng hờn dỗi cùng oán giận vang lên, Vương Văn Yến nói, nếu ai còn oán giận sẽ giống đội nam binh, thời gian chỉ còn 3 phút. Trong khoảnh khắc, cả đám đông nghìn nghịt người trở nên yên tĩnh.
Một tiếng còi hiệu lệnh vang lên, cả đội nữ binh tựa như tranh báu vật, chen chúc xô đẩy mà vào. Trước đây, Mễ Kiều từng nghe ai đó nhắc qua, trong quân đội, để đạt tiêu chuẩn tắm, phương pháp chỉ có một, đó là mặc quần áo tắm, trực tiếp xả nước, dùng xà phòng, rồi lại xả nước, cả ba công đoạn đều bắt đầu từ đầu trước, cuối cùng là lau sạch rồi ra ngoài.
Vì số lượng vòi sen có hạn nên bốn đến năm người có thể dùng chung một cái. Khi Mễ Kiều đem bọt trên người rửa sạch, cũng là lúc tiếng còi dự bị vang lên ngoài cửa sổ, báo hiệu thời gian chỉ còn 1 phút.
Nhất thời, trong nhà tắm, tiếng oán than, tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu nổi dậy, chấn động cả một vùng.
Mễ Kiều không nhìn, không quan tâm đến các cô ấy, trực tiếp cầm khăn xông ra ngoài, vừa chạy vừa lau bọt nước trên người. Cô chưa từng nghĩ mình phải là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng cô cũng không thể tụt lại phía sau, Trầm Nghê Trần là đội trưởng, không thể làm anh khó xử.
Khi Mễ Kiều toàn thân ướt sũng một mình vọt ra, cả Trầm Nghê Trần và Vương Văn Yến đều rất kinh ngạc. Hạng mục này, chỉ có lão binh mới quen dùng phương pháp tắm như vậy, Mễ Kiều cư nhiên nghĩ ra.
Dù trời rất nóng, nhưng gió lại rất lớn, Trầm Nghê Trần nhìn Mễ Kiều ướt sũng toàn thân, bất giác lại nhớ đến hình ảnh cô yếu đuối té xỉu trước mặt anh.