Mễ Kiều lẳng lặng quan sát Trầm Nghê Trần, từ sâu trong đáy mắt anh, cô có thể thấy được niềm tin, hy vọng về một hạnh phúc có thật. Và hiển nhiên, đó cũng là thế giới của cô.
Bỏ trốn? Từ này nghe rất hay.
“Nếu đúng như vậy thì sao? Em có muốn bỏ trốn cùng anh không?”
Anh khẽ cười, ôn nhu sủng nịnh nhìn cô hỏi.
Cả thế giới như rơi vào câm lặng, ngay giây phút này, trong ánh mắt họ chỉ có bóng hình đối phương, ai cũng không thể xen vào.
Có lẽ, ở trong mắt người đời, đây là một quyết định ngu ngốc nhất. Ngay cả Chu Chí Phong cũng nói, tình yêu mà cô lựa chọn tựa như một hố đen vũ trụ không lối thoát, không tương lai... nhưng như vậy thì đã sao?
Nhìn đến ánh mắt kiên định cùng những cử chỉ vừa qua của anh, Mễ Kiều liền nguyện ý tin tưởng vào tình yêu mà anh cho cô là một tình yêu trọn vẹn, đơn thuần nhưng không dung tục, quý phái mà lại tinh khiết tựa như một đóa hồng lam mỹ miều giữa rừng hoa.
Chuyện đã đến nước này, đối với một người trầm ổn như Trầm Nghê Trần mà nói, nếu không phải dạng bất đắc dĩ không thể cứu vãn, anh cũng sẽ không lôi kéo cô đi vào bước đường này.
“Em chưa đến Mỹ lần nào, tiếng Anh thì tiếng được tiếng không.”
Mễ Kiều quẫn bách cúi đầu, thẹn thùng nói.
“Ha ha.” Thật lâu mới nghe được tiếng cười yếu ớt của Trầm Nghê Trần, anh nắm chặt tay Mễ Kiều, kiên định nói, “Anh có thể dạy em, hơn nữa, sau khi qua Mỹ, anh sẽ đăng ký cho em đi học rồi nhìn em thi vào đại học. Ở nơi đó chắc chắn không có thành phố J, không có trường quân đội Tây Sơn, càng không có những quân quy quân kỷ mà em chán ghét. [Và trọng yếu nhất là, ở nơi đó không hề có thế tục luân thường, đương nhiên, câu này anh không dám mở miệng nói ra lời.] Anh cam đoan, ở bên đó, chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”
Nghe vậy, Mễ Kiều hơi siêu lòng.
Nhưng nếu ở nơi đó không có thành phố J, không có trường quân đội Tây Sơn, càng không có quân quy quân kỷ như lời anh nói, vậy thì tiền đồ của anh, quân hàm Thiếu tướng của anh, tương lai tràn đầy hứa hẹn của anh,.. sẽ như thế nào đây? Đều vứt bỏ hết sao?
Mễ Kiều quả thật không dám tưởng. Nếu chỉ vì một đoạn tình bất luân, không thể lộ diện trước ánh sáng mà bắt anh phải hao hết tài sản, tiền đồ để rồi rước lấy sự sỉ nhục, sự cay nghiệt của người đời, dứt khoát cùng cô bỏ đi, thật đáng giá sao?
Nhìn biểu tình thất thần suy tư của Mễ Kiều, lòng Trầm Nghê Trần càng thấp thỏm lo âu.
Khẽ đưa tay chạm nhẹ lên môi cô, thật ôn nhu thật cẩn thẩn vuốt ve cánh môi ấy, một cảm giác mãnh liệt chợt khơi dậy trong anh. Anh muốn hôn cô.
Nghĩ là làm, Trầm Nghê Trần từ từ cúi đầu, áp môi mình lên môi cô, không vội vã tách khóe môi ấy ra mà nhẹ nhàng, từ tốn nhấm nháp, cảm nhận sự mềm mại, run rẩy từ cô.
Nhịp tim nhanh chóng gia tốc, nhiệt độ cơ thể tăng lên, mọi giác quan của Mễ Kiều đều dồn hết lên môi, nơi đang được anh âu yếm hôn mút.
Rồi Trầm Nghê Trần nhỏm dậy, nhanh chóng lật người đè lên người cô, một tay siết chặt gáy cô hôn điên cuồng, một tay không an phận chạy khắp người cô, bá đạo đặt lên thắt lưng cô rồi dò xét đi vào. Tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, anh tinh tế trượt những ngón tay thon dài trên da thịt mềm mại của cô, vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô, rồi nhẹ nhàng dao động lên trên...
“Ân, Nghê Trần!”
Mễ Kiều run rẩy cả người, cắn chặt khóe môi khẽ rên một tiếng, cực kỳ dụ hoặc.
Tiếng hít thở ngày càng dồn dập, yết hầu không ngừng trượt, Trầm Nghê Trần quyết đoán xâm nhập vào khoang miệng cô, bá đạo càn quét.
Mễ Kiều chợt trân mình, không khỏi hít một ngụm khí lạnh khi anh đặt tay lên nơi mẫn cảm nhất của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, vuốt ve.
“Đừng! Đừng!”
Nửa muốn buông thả theo cảm xúc, nửa muốn lý trí theo luân thường khiến Mễ Kiều bối rối giãy dụa, nhanh chóng đè tay anh lại.
“Trần! Nghê Trần...! Đừng mà!”
Trầm Nghê Trần ngẩn người, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
“Kiều Kiều, em hãy quên hết tất cả đi, chỉ cần nhớ em là vợ anh thôi, được không?”
Trầm Nghê Trần có thể hiểu và thông cảm cho tâm trạng lúc này của Mễ Kiều bởi trước đây, anh cũng đã từng đau khổ, từng giãy dụa qua như vậy. Sau khi biết được sự thật, mỗi khi cô thân thiết với anh, anh đều bị bóng ma ấy ám ảnh khiến cho gần một tháng qua, ngay cả hôn môi bọn họ cũng không có.
Là người bị luân hãm giữa đạo đức và tình yêu, Trầm Nghê Trần không tài nào chiến thắng được bản thân mình, đã bao lần anh xuýt đánh mất lý trí anh cũng không nhớ.
Có trời biết, tại giây phút này, có lẽ Mễ Kiều cô cần Trầm Nghê Trần anh xa xa không bằng anh cần cô.
“Nếu chúng ta cứ bỏ đi như vậy thì tiền đồ của anh phải làm sao bây giờ?”
Đối với cô mà nói, dù không có trường quân đội, Mễ Kiều vẫn là Mễ Kiều, là một cô gái như bao cô gái khác, có thể ngày ngày đắm mình vào karaoke, chơi game, trượt băng,... không lo không nghĩ. Nhưng Trầm Nghê Trần anh thì khác, ngay từ khi còn nhỏ, anh đã phải mang danh dự và hy vọng của Trầm gia trên vai, vây quanh anh là bao điều tốt đẹp, tươi sáng. Một Trầm Nghê Trần quá hoàn hảo, quá xuất sắc như vậy, cô không đành lòng phá hoại.
“Kiều Kiều, em hãy vứt hết mọi tạp niệm trong đầu đi! Dù tương lai của Trầm Nghê Trần anh có tốt đẹp cỡ nào, có quyền lực cỡ nào, thậm chí có thể làm chủ tịch nước đi chăng nữa thì đã sao? Không có em, anh chẳng có gì cả, thế giới chỉ là một màn đen tối. Với anh, em là một nguồn sinh khí vô hạn, chỉ khi có em, anh mới có thể cảm nhận được mình đang sống, đang yêu và đang hạnh phúc. Em có hiểu không?”
Đáy mắt dần dần nổi lên hơi nước, Mễ Kiều mím môi ray rức nói, “Em thấy mình rất có lỗi, sợ không xứng với anh trong khi anh lại rất tốt với em!”
Cô quả thật rất sợ, lỡ như sau khi bỏ đi, những gì cô có thể làm, có thể cho anh lại không bằng những gì anh đã mất, đã hy sinh thì cô biết tính sao đây?
“Đứa ngốc!”
Trầm Nghê Trần khẽ cười cắn một ngụm lên môi Mễ Kiều nói, “Chỉ cần em yêu anh thật lòng thì đã là hồi báo tốt nhất rồi. Bởi đối với anh, tình yêu của em là vô giá, trong khi những việc anh có thể làm cho em lại rất hữu hạn.”
Hữu hạn? Thế này mà gọi là hữu hạn sao?
Mễ Kiều cô thật may mắn khi có thể gặp gỡ được một người đàn ông như anh. Miễn là anh, dù có là cậu cô, dù có rơi vào vạn kiếp bất phục, cô cũng nguyện ý luân hãm cùng anh!
“Em đói bụng.” Cười duyên một tiếng, Mễ Kiều ngước mặt nhìn Trầm Nghê Trần nói.
“Ha ha, nghe anh dặn này, giữa trưa sáu ngày sau, anh sẽ tới đón em rồi chúng ta cùng đi, cho nên, trong sáu ngày này, em cứ sinh hoạt như mọi thường nha!”
“Dạ!”
Mễ Kiều vui cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trầm Nghê Trần vòng ra cốp xe. Trước đó, anh đã mua sẵn một bó hồng lam gồm 19 bông, tượng trưng cho 19 năm tuổi trẻ đầy sức sống, diễm lệ của Mễ Kiều. Nhưng ai ngờ giữa chừng bị Trầm Thanh Thu phá hỏng, nên kéo dài mãi đến bây giờ mới được đem ra.
Trầm Nghê Trần tiêu sái đóng cốp xe, vừa định trở lại xe thì nghe tiếng gọi từ phía sau vọng lại, tựa như người quen biết từ lâu.
“Trầm Nghê Trần!”
Anh quay đầu nhìn lại theo quán tính, vừa liếc mắt một cái liền chấn kinh!
Đó là một cô gái có khuôn mặt tương tự như Mễ Kiều, có thể nói là giống đến 90%, tóc đen dài kết thành bím, mặc một thân quân trang với quân hàm thượng tá trên vai.
Dưới ánh đèn, cô nữ quân nhân xinh đẹp ấy ái muội nhìn anh cười, hoàn toàn không để ý gì đến bó hoa mà anh đang cầm trong tay.