Dưới ánh nắng chiều, Mễ Kiều vừa đeo tai nghe vừa cầm một ly trà sữa nóng. Tuy cô thấp giọng ngâm nga theo từng điệu nhạc nhưng lòng lại luôn suy nghĩ vẩn vơ, chẳng biết lúc này, cái điện thoại đang cắm sạc của cô có nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào từ anh không?
Kế bên, mặc dù có hai cô bạn đang ngồi lải nhải nhưng Mễ Kiều hoàn toàn không nghe được gì. Mãi đến khi, cô thấy được, cách đó không xa, có vài đội xếp hàng theo liên trưởng đến giảng đường, bắt đầu chương trình học buổi chiều thì cô mới chau mày, tháo tai nghe xuống nói, “Hai cô nhanh đi học đi! Kẻo lúc điểm danh lại bị đánh dấu vắng thì không hay! Yên tâm, tôi không sao đâu!”
Nghe vậy, tuy vẫn không yên tâm nhưng dưới sự kiên trì của Mễ Kiều, hai cô bạn ấy đành rời đi.
Mắt thấy người đã đi xa, Mễ Kiều liền đứng dậy, lần theo lối mòn nhỏ, chạy về ký túc xá.
“Nghê Trần, không cần vội! Chờ em, em sẽ trở lại! Nghê Trần, không cần vội!”
Nguyên lai, đằng sau vẻ ngoài vô tư, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra ấy là cả một tâm hồn thiếu nữ yếu ớt.
Có lẽ, ngay cả chính bản thân Mễ Kiều cũng chẳng biết, Trầm Nghê Trần đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Và hơn hết, chuyện mỗi ngày được đi dạo, ăn tối, xem ánh tịch dương,... cùng anh cũng đã trở thành thói quen của cô. Có nhiều lúc, cô từng ngu ngốc nghĩ rằng, nếu thời gian có thể vĩnh viễn lặp lại những giây phút này thì tốt biết bao.
Lúc này, ký túc xá không một bóng người. Chịu đựng đau đớn nơi bụng, Mễ Kiều đi thẳng về phòng mình.
Điện thoại vẫn nằm đó, thật thản nhiên ngủ yên dưới ánh mặt trời.
Mễ Kiều vội vàng đi tới, cằm điện thoại lên khởi động lại nguồn. Quả nhiên, đúng như cô linh cảm, trong điện thoại, ngoại trừ 5 cuộc gọi nhỡ thì còn có 14 tin nhắn chưa đọc, tất cả đều xuất phát từ Trầm Nghê Trần!
“Chắc em cũng rõ tính cách của ông ngoại em, nếu lúc nãy anh lưu lại cùng em thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Chính vì vậy, anh mới lựa chọn rời đi. Trong thời gian này, em phải ngoan ngoãn nghe lời, chiếu cố tốt mẹ em và em. Đừng khóc nữa, được không?”
“Thế nào? Sao không trả lời? Đang giận anh hả?”
“Được rồi, vì em đang tắt điện thoại nên anh không liên lạc được. Chỉ mong là do điện thoại hết pin chứ không phải là đang giận anh.”
“Kiều Kiều, mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết, chỉ cần anh và em một lòng là được. Bây giờ, em cái gì cũng đừng nghĩ, cứ yên tâm giao hết mọi chuyện cho anh giải quyết, được không? Hy vọng em sớm khởi động lại máy.”
“OK! Anh chịu thua em rồi! Đã hai ngày em không mở máy, có biết anh lo lắng lắm không? Nếu không phải bên cạnh lúc nào cũng người giám sát thì anh đã chạy đến bên em rồi. Những lúc nhớ lại bộ dáng đầy nước mắt của em, lòng anh lại đau như bị dao cắt. Kiều Kiều, em hãy nhanh khởi động lại máy và trả lời anh nha!”
......
Không thể kiên trì được nữa, Mễ Kiều ngã ngồi lên giường, một tay cằm điện thoại, một tay che miệng, nước mắt không ngừng tuôn nhưng môi lại mỉm cười hạnh phúc. Cô nhẫn nại đọc từng tin nhắn của anh. Những tưởng làm vậy sẽ khiến nổi nhớ trong cô vơi đi, nhưng không, cô đã lầm. Chẳng biết từ lúc nào, tay cô đã run run, bấm lên dãy số quen thuộc.
Rất nhanh, đối phương liền bắt máy.
“Kiều Kiều! Cuối cùng em cũng mở máy! Nghe nói em đã về trường phải không?”
“Tiểu Trần Trần! Ô ô... em rất nhớ anh! Anh đang ở đâu vậy? Ô ô... Hai ngày nay, điện thoại của em hết pin! Ô ô...”
“Bảo bối, đừng khóc nữa! Anh đang ở cổng phía Bắc của trường quân đội Tây Sơn.”
Mễ Kiều ngẩn người, nghẹn ngào hỏi, “Vậy sao anh không vào?”
Trầm Nghê Trần im lặng thở dài, thật lâu cũng không có trả lời. Không phải anh không muốn vào, mà là Trầm Mạt đã hạ lệnh xuống, dù anh có đi xe gì, mang giấy thông hành gì thì cũng không được phép vào trường. Do đó, anh là lực bất tòng tâm*, chỉ có thể ngồi trên xe, xa xa nhìn về hướng ký túc xá của Mễ Kiều. (* ý là không thể làm việc mình muốn)
Bất quá, với khuôn viên rộng lớn, dù anh có mở căng đôi mắt thì cũng không tài nào tìm được bóng hình cô. Anh nghĩ, có lẽ những gì anh làm, sẽ trở thành uổng công nếu cô không chủ động đến đây.
Thấy anh im lặng hồi lâu không đáp, Mễ Kiều liền hiểu, “Tiểu Trần Trần, em ra đó gặp anh được không? Cho dù anh không vào được, em không ra được cũng chẳng sao. Em chỉ muốn gặp anh thôi. Nếu anh thấy không tiện, em có thể đứng xa xa nhìn anh cũng được!”
Trong tình yêu, tại những thời điểm mấu chốt, nếu hai người trao cho nhau những ánh mắt ngọt ngào yêu thương thì chắc chắn, tiếp theo sẽ là những cảnh tràn đầy hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Tựa như lúc này, cách một dãy hàng rào sắt, Trầm Nghê Trần đang cùng Mễ Kiều mặt đối mặt, đứng lặng nhìn nhau. Tuy không ai nói với ai lời nào, nhưng qua ánh mắt nhớ thương cùng những nhu tình mật ý đong đầy theo gió, họ có thể hiểu nỗi lòng của nhau một cách rõ ràng.
......
Tại phòng giảng viên, điện thoại Chung Lan đột nhiên vang lên khiến cô ta thấp thỏm không yên, khẩn trương nhấc máy.
“Alo, tôi là Chung Lan.”
“Xin chào, tôi là trợ lý của bác sĩ Chu. Mời Chung thượng tá đến khu quân y lấy bản kết quả xét nghiệm.”
“Cảm ơn! Cô có thể cho tôi biết kết quả ngay bây giờ được không?” Chung Lan nôn nóng hỏi.
“Ha ha, chúc mừng cô! Dựa trên bản kết quả, cô đã mang thai. Tôi đề nghị cô nên đến khoa phụ sản để kiểm tra chi tiết hơn.”
Vì Chung Lan vừa chuyển đến không bao lâu, lại đã 27 tuổi nên cô trợ lý cho rằng cô ta đã kết hôn, do đó, không hề kiêng kỵ mà báo "tin vui".
“Thật sao? Tôi đã biết! Cám ơn cô!”
Để tránh bị nghi ngờ, Chung Lan còn cố ra vẻ khó xử, nói thêm, “À, đúng rồi! Cô biết đấy, tuy có "tin vui" khiến tôi rất vui nhưng vì mới chuyển đến đây, giờ lại mang thai, sợ là không thể chu toàn hai bên được. Trước khi đưa ra quyết định, tôi muốn cùng chồng tôi thương lượng một chút. Vì vậy, trong thời gian này, tôi mong cô và bác sĩ Chu có thể tạm thời giữ bí mật chuyện này giúp tôi, được không?”
“Ha ha! Được, không có việc gì! Chung thượng tá cứ yên tâm.”
Vừa cúp điện thoại, cô trợ lý lại cầm lên một bản kết quả xét nghiệm khác, âm thầm thở dài, “Hazzz, thật đáng tiếc, một thiếu nữ chỉ mới 19 tuổi thôi lại bị ung thư dạ dày!”