Bất Lương Quân Hôn

Edit: Mẹ Mìn

"Choang!"

Tiếng thủy tinh va đập vào vách tường vang lên.

Vẻ mặt Nhạc Khải Phong ngưng trọng, hai tay chống lên hông, đi qua đi lại sau bàn làm việc. Phía bên kia bàn, một loạt lãnh đạo cao cấp của công ty con đứng đó. Bọn họ một đám chỉ dám cúi đầu, khúm na khúm núm, ai cũng không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng rất nhẹ.

"Khi nào thì phát hiện? Vì saobây giờ mới báo cáo?"

nhẹ giọng nỉ non, như là dụ dỗ trẻ con, Nhạc Khải Phong bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh bạc mà sắc bén đảo qua đầu mọi người.

"nói!"

sự tức giận bọc phát hết qua câu nói, xé thủng màng nhĩ mọi người.

Lãnh đạo công ty con của Tinh Nghệ tại thành phố J lập tức hơi hơi nâng mày, giọng nói run rẩy đáp: "Tháng trước, kế toán trình lên báo cáo tổng hợp, tất cả đều bình thường. Sổ sách thu chi hàng ngày cũng đều rất rõ ràng. Đến tháng này, có sinh viên kế toán mới đến thực tập, lúc cậu ta xem sổ sách, mới phát hiện số liệu mấy tháng trước đều là giả. Cậu ta không dám công khai, trước hết báo tin cho tôi, tôi liền kiểm tra lại một lượt. Quả thật, quả thật là đã bị lỗ nghiêm trọng."

Nhạc Khải Phong im lặng nghe xong, khóe miệng ẩn ẩn run run, giống như đang cười lạnh.

"Lỗ sao?"

"Vâng, đúng vậy."


"Trưởng phòng tài vụ đâu? Vì sao lỗ? Lỗ bao nhiêu?!"

Nhạc Khải Phong giống một con sư tử cái tức sùi bọt mép, hướng về phía quản lý công ty con ra sức rít gào: "Ngôi sao trong nước, một nửa là người Tinh Nghệ! Hàng năm quay phim, diễn xuất, ra đĩa nhạc, chụp quảng cáo kiếm được rất nhiều tiền, có thể mua được hơn phân nửa cái Thành phố J này! Lỗ? Làm sao đến lại lỗ?! Đừng Hi Vân không phải vừa tua biểu diễn lưu động trong 30 ngày sao? Tiền đâu?!"

Phó quản lý thấy cấp trên của mình bị Nhạc tổng làm cho sợ tới mức vã hết cả mồ hôi, liền tiến lên từng bước đáp lời: "Nhạc tổng, về việc biểu diễn của Đừng Hi Vân, chúng tôi đã sớm báo cáo cho ngài. Tuy Đừng Hi Vân là ngôi sao nổi tiếng trong nước, nhưng ở nước ngoài lại ít được biết đến. 30 buổi biểu diễn, trung bình mỗi buổi diễn bán chưa được 50 vé. Mà sân khấu dùng cho biểu diễn đều dựa theo tiêu chuẩn quốc tế để thiết kế, nhà tài trợ lại chả được bao nhiêu, cũng không bán được bao nhiêu vé, cho nên......"

"Choang!"

Lại là tiếng thủy tinh va vào vách tường mà. Bất quá, lần này, là gạt tàn.

Nhạc Khải Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn đám lãnh đạo chằm chằm, đôi môi mím chặt, giống như muốn đem tất cả bọn họ xé nát thành mảnh nhỏ.

"Người đâu? Trưởng phòng tài vụ đâu? Rốt cuộc lỗ bao nhiêu?!"

Tất cả đều im lặng không ai trả lời.

Lam Phỉ Phỉ gõ cửa đi vào, một tay bưng cà phê, một tay cầm một tập văn kiện.

cô nhẹ nhàng đem cà phê để xuống bàn. Đó là loại cà phê Nhạc Khải Phong yêu thích nhất. Ngay cả cà phê cũng là do người mang từ Mỹ về.

"Nhạc tổng, tôi để ý rõ ràng, tổng cộng lỗ là..."

trên mặt Lam Phỉ Phỉ có vẻ lúng túng cùng khẩn trương: "Là một triệu bốn ngàn vạn nhân dân tệ."

một triệu bốn ngàn vạn?

"A, ha ha!"

hắn cực kỳ tức giận. Nhạc Khải Phong cười nhạo một tiếng, ngẩng cổ đem cúc cổ áo cởi ra, sau đó bưng tách cà phê lên chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

một đám người phía trước, trên trán chảy đầy mồ hôi, cứ như vậy theo hai má chảy xuôi xuống dưới, tụ lại dưới cằm, rồi nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất. 

"Như thế nào lại không thấy trưởng phòng tài vụ? Muốn tôi hỏi mấy lần!"

Trước một câu hết sức ôn nhu, sau một câu phi thường táo bạo.

"Chạy, chạy rồi."


Phó quản lý sợ hãi nói một câu, nói xong chạy nhanh lui ra phía sau từng bước, không dám nhìn tới con mắt màu đỏ tươi của Nhạc Khải Phong, sợ Nhạc Khải Phong đánh anh ta.

Nhạc Khải Phong hung hăng nện một quyền lên bàn làm việc, cảm thấy sáng tỏ, Vì sao công ty làm ăn thua lỗ? rõ ràng chính là bị trưởng phòng tài vụ ôm tiền bỏ trốn!

"Cảnh sát nói như thế nào?"

Lần này, toàn bộ lãnh đạo cao cấp đều cúi đầu càng thấp hơn.

"Vẫn chưa, vẫn chưa báo."

Các đốt ngón tay kêu răng rắc, Nhạc Khải Phong đặt mông ngồi lên chiếc ghế xoay xa hoa, nhắm hai mắt lại, muốn ổn định cảm xúc chính mình, để nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.

Chuyện lớn như vậy, không báo cảnh sát. Theo hắn hiểu, tiền của các ngôi sao do công ty Tinh Nghệ quản lý làm ra đều là tiền mồ hôi nước mắt, đều gởi lại cho người đại diện của mình, từ người đại diện thống nhất nộp lên công ty để tài vụ trù tính tài chính quay vòng, nửa năm kết toán một lần. một triệu bốn ngàn vạn, ha ha, nếu thật sự báo cảnh sát, chẳng khác nào thông báo với thiên hạ, công ty hiệnkhông có khả năng tài chính. Cho đến ngày nay, rất nhiều ngôi sao do Tinh Nghệ đào tạo nâng đỡ, hợp đồng lại sắp hết hạn. Nếu tin này bị lộ ra, bọn họ vì tiền đồ của mình, sẽ tìm cho mình con đường khác mà không tiếp tục ký hợp đồng với công ty nữa. Dù sao thời đại này, ngôi sao nào khi thành danh rồi cũng đều nghĩ đến mình, ai hơi đâu đi nghĩ đến người đã khổ tâm bồi dưỡng mình mà mang ơn?

Người hướng chỗ cao đi đến, nước hướng chỗ thấp chẩy vào. Đây là đạo lý rõ ràng không thay đổi.

"Phỉ Phỉ, liên hệ với công ty con ở Đông Kinh và Hán Thành, bảo bên đó chuyển vào tài khoản công ty con tại thành phố J năm ngàn vạn, chuyện bên này nói sau."

"Vâng."

"Còn có, cho ta đệ đệ đại pháo gọi điện thoại cho em trai tôi, tìm bằng đượctên kia cho tôi. Tôi muốn sống phải gặp người, chết phải thấy xác!"

"Vâng."

Lam Phỉ Phỉ nhận chỉ thị xong, vừa muốn xoay người, điện thoại di động bên hông liền kêu lên.

cô ngượng ngùng cười cười, lấy điện thoại ra nghe, thanh âm rất nhỏ.


"A lô."

"Tôi là Mễ Kiều, các người ở đâu? Tôi đi tìm các người!"

Thanh âm trong veo không phải to lắm, nhưng mà bởi vì cả căn phòng yên lặng đến đáng sợ, cho nên giọng nói của Mễ Kiều từ điện thoại truyền ra, mọi người chung quanh mơ mơ hồ hồ có thể nghe thấy.

Lam Phỉ Phỉ ngẩn ra, bên này đúng là lửa cháy đến nơi đâu, chỗ nào có công phu bất kể cô? cô vừa định nói Mễ Kiều lúc khác hãy gọi lại, bên tai liền vang lên tiếng nói của Nhạc Khải Phong.

"Ai gọi đến?"

Lam Phỉ Phỉ thật có lỗi cười cười.

"Mễ Kiều."

Hai mắt Nhạc Khải Phong nhíu lại, ánh mắt chuyển đến bức ảnh trên tập hồ sơ trên bàn làm việc.

Đó là tập hồ sơ do hắn bảo Lam Phỉ Phỉ chuẩn bị để cho Mễ Kiều đi tham dự cuộc thi ở Mỹ, hắn đã xem qua ba lần.

Chàng trai ung dung, đẹp đẽ, quý giá, trong ánh mắt xẹt qua một tia ôn nhu. Thon dài đầu ngón tay đâu vào đấy một lạp tướng lãnh khẩu quần áo trong nút thắt khấu hảo.

"cô ở đâu, tôi đi đón cô!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận