Bất Lương Quân Hôn

“Tôi... tôi chỉ sợ té thôi!” Mễ Kiều mạnh miệng, ý đồ cứu vãn tình huống đáng xấu hổ vừa rồi.
Dưới bóng râm của những tán cây ngô đồng cao lớn, hình ảnh đôi nam nữ càng thêm lãng mạn, đầy sức sống. Người nam cử chỉ ổn trọng, diện mạo hiên ngang, bất phàm như Chelsea, còn người nữ e thẹn tựa như đóa Phù Dung.
Trầm Nghê Trần có chút hối hận. Ngay khi anh tự cho là đúng, muốn trêu chọc Mễ Kiều, chơi trò thắng gấp, anh liền thấy hối hận.
Khi cơ thể mềm mại của Mễ Kiều, dưới lực quán tính, va chạm vào lưng anh thì cơ thể anh lập tức có phản ứng ngay tức khắc. Hơn nữa, đôi gò bồng đảo của cô gắt gao áp sát vào làm tê liệt các dây thần kinh ở lưng anh, rồi trực tiếp kích thích lên não, khiến tim anh đập loạn nhịp. Cơ thể Trầm Nghê Trần tựa như hít phải một ngụm khí lạnh, không từ nào có thể diễn tả được. Đến bây giờ, anh mới biết trong các bộ phận mẫn cảm của đàn ông dĩ nhiên còn có phần lưng.
Tận lực điều chỉnh hô hấp cùng tốc độ xe, Trầm Nghê Trần sợ làm Mễ Kiều phát hiện bản thân anh đang bất thường. Nhưng anh lại không ngờ, Mễ Kiều chẳng những không tránh ra, mà còn áp sát, dính chặt vào lưng anh. Hơn nữa, đôi tay trắng ngần, mềm mại của cô không biết từ khi nào đã vòng qua, ôm chặt eo anh.
Không hiểu tại sao, trong đầu anh lại hiện lên hai khuôn mặt giống nhau như đúc của Mễ Kiều và Chung Lan. Một chút áy náy nổi lên trong lòng anh, anh còn chưa từng chở Chung Lan như vậy bao giờ.
Nhưng khi Mễ Kiều mạnh miệng giải thích cho có lệ rồi ngồi ngay lại, giữ khoảng cách với anh, anh không thể cảm nhận được thân nhiệt của cô nữa, một cảm giác mất mát chợt ùa vào lòng anh, vượt qua sức tưởng tượng của anh, có xua như thế nào cũng không đi.
Trầm Nghê Trần có chút thất bại nghĩ, đều tại thói hư tật xấu của anh, mà giờ phải chịu cảnh tra tấn tâm tình hết lần này đến lần khác.
“Đến rồi. Xuống xe.” Lời nói lạnh như băng, giọng điệu ra lệnh, bất quá cũng chỉ để che giấu nội tâm đang hỗn loạn của mình.
Mễ Kiều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khu ký túc xá trước mặt, rồi lập tức nhảy xuống xe, hơi cúi đầu nói câu cám ơn. Nhưng vừa nói xong cô liền cảm thấy hối hận, tại sao phải cùng một tên tội phạm cưỡng gian nói câu cám ơn?! Khi cô ngẩng đầu thì Trầm Nghê Trần đã dắt xe vào trong, bóng dáng cũng dần biến mất.
“Này, cậu xem, cô gái kia thật đẹp!”
“Là tân binh! Cô ấy tóc ngắn kìa!”
“Cái gì, vóc dáng này sao?”
“Cô ấy tên gì ta? Lúc tập huấn, tôi sẽ mang nước cho cố ấy!”
“Trời, chờ người ta xoay người lại đi rồi nói sau!”
Mễ Kiều nhướng mày. Trời sinh, thính lực của cô đặc biệt nhạy, giống như một cô Tiểu Miêu trong đêm. Cô nghiêng đầu, xoay người nhìn về phía bọn nam binh đang mặc quân trang. Bọn họ đang đứng ở ký túc xá đối diện ký túc xá của cô, cách cô khoảng hai mươi mét, ở giữa còn có một giá treo quần áo khổng lồ của đội nữ binh và hai hàng bệ rửa mặt của đội nam binh. Lúc này, bọn nam binh đang mở vòi nước, vừa giặc quần áo vừa bán tán về Mễ Kiều, trong đó, có hai tên nam binh, gương mặt cũng không tồi.
“Thật xinh đẹp!”
Đại khái bọn họ đã lâu không có gặp qua mỹ nữ, nên khi nhìn thấy dung mạo của Mễ Kiều, liền mở to mắt trừng lớn, thiếu chút nữa là rớt cả ra ngoài, hơn nữa, Mễ Kiều lại đang nhếch môi, ý cười quỷ mị càng khiến tâm bọn họ bấn loạn, không kịp phản ứng.
Bất quá, Mễ Kiều rất biết hưởng thụ những ánh mắt như vậy, không khỏi có chút đắc chí.
“Nhìn đủ chưa?” Đột nhiên, Mễ Kiều đổi sắc mặt, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt giận dữ quát.
“Ha ha, xin chào, cô là tân binh phải không? Cũng không có gì, bọn tôi chỉ là muốn kết bạn với cô thôi.”
Một nam binh đứng ra nói, tay vừa xoa xoa quân trang, vừa chân thành mỉm cười, nhìn sơ rất ngu đần.
Mễ Kiều híp mắt, liếc nhìn một bên ngực anh ta, trên đó có ghi đội 20, Lý Hải Dương. Mễ Kiều đảo tròng mắt đen huyền như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nở cười quyến rũ, xong lập tức xoay người bỏ chạy, khiến vài tên nam binh sững sờ, hóa thạch.
Bỗng, cửa sổ lầu 2 của ký túc xá 21 mở ra. “Lý Hải Dương, tôi đồng ý kết bạn với anh, nhưng anh phải giúp tôi giặt quần áo nha!”
Bên kia, Lý Hải Dương vừa nghe liền ngẩn người, đỏ mặt tía tai, trong khi các nam binh khác thì ồn ào, hướng Mễ Kiều vẫy vẫy tay.
“Bạn gì đó ơi, tôi giúp cô giặt cho!”
“Tôi thích nhất là làm việc giúp người! Đem quần áo của cô lại đây, tôi giặt giùm cô!”
Mễ Kiều nhìn cả đám nam binh đứng ở phía dưới tranh nhau giặt quần áo cho cô, liền cười đến run cả người.
“Thực hèn hạ! Chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Sau lưng thình lình vang lên một giọng nữ, Mễ Kiều cau mày nghiêng đầu nhìn, liền thấy một cô gái, không biết từ khi nào đã xuất hiện trong phòng, trên người mặc thường phục, đang dọn dẹp lại giường tầng trên.
“Cô vừa mắng ai hèn hạ?” Mễ Kiều lên giọng hỏi một câu.
Cô ta không đáp, khinh thường nhìn Mễ Kiều, ánh mắt khiêu khích. Thực hiển nhiên, ánh mắt này cũng là câu trả lời dành cho Mễ Kiều.
Chủ trương của Mễ Kiều là người không đánh ta, ta sẽ không phạm người, người có thể khi dễ cô, trên đời không có mấy ai.
Phía sau cửa lại vang lên một giọng nữ khác, “Chị Phương Phương, hành lý của chị, em đã giúp chị mang lên. Ha ha, trước kia ở quân đội địa phương, chị là liên trưởng của em, hiện tại đến trường quân đội, chúng ta lại cùng một tổ, thực may mắn!”
“Ủa, cô cũng ở ký túc xá này à? Còn cùng phòng với chị Phương Phương nữa, ha ha, tôi tên Trang Nam, đây là lão đại của tôi, Thành Úc Phương.” Cô gái đến sau tự xưng là Trang Nam vui vẻ giới thiệu khi thấy Mễ Kiều.
“Nam Nam, đừng qua lại với cô ta, cô ta không giống với chúng ta, coi chừng làm hư em.”
Lần này, Mễ Kiều không nhịn nữa, nhìn cặp mắt đang đặt trên đỉnh đầu của cô ta, liền biết trước đây cô ta làm liên trưởng, được mọi người tâng bốc, nên bây giờ đến đây vẫn còn đắm chìm trong vinh quang, không phân biệt rõ phương hướng.
“Cô lập tức xuống đây xin lỗi tôi ngay!”
“Ha ha, đều ở cùng một phòng, có gì từ từ nói.”
Trang Nam chủ động giảng hòa, nhưng Mễ Kiều căn bản không quan tâm, gặp Thành Úc Phương ở trên nhìn đểu, cô càng không nhịn, hừ một tiếng, không thèm cởi giày, trực tiếp leo lên, nhào vào Thành Úc Phương đánh đấm loạn xạ.
Thành Úc Phương không ngờ Mễ Kiều sẽ leo lên, càng không ngờ cô sẽ động thủ. Theo quân kỷ, đánh nhau sẽ bị xử phạt. Trong lòng có vài phần kiêng kị nên Thành Úc Phương đã bị Mễ Kiều không sợ trời không sợ đất tập kích bất ngờ. Thành Úc Phương rất nhanh rơi vào thế hạ phong, bị Mễ Kiều ngồi trên mình vừa đánh vừa đá.
“Tôi đánh cái miệng thúi của cô! Đánh chết cô! Coi cô còn dám nói bậy không!”
Mễ Kiều vừa hét, vừa hung hăng nắm tóc Thành Úc Phương, sống chết không buông, khiến Thành Úc Phương khóc thét lên vì đau, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.
“Cứu mạng! Đánh nhau!” Trang Nam bị một màn trước mắt dọa sợ, không dám đi lên ngăn cẳn, đành chạy ra hành lang kêu cứu.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng liền chật ních người đến xem náo nhiệt, nhưng không ai dám ra tay ngăn cẳn.
“Tránh ra!” Một giọng nam quen thuộc quát lớn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, cau mày chạy vội lại đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui