Dịch Thời có người cậu ấy thích rồi cơ á?
Hạ Chiêu bị sốc nặng, mà cũng có phần khó tin nổi.
Sao có thể Dịch Thời thích ai đó được? Người nào? Lúc nào?
Bình thường Hạ Chiêu được người ta tỏ tình hay lấy cớ này lắm, nhưng mà Dịch Thời lại không phải cậu.
Dịch Thời là kiểu người thà ậm ờ cho qua chứ không nói dối.
Tả Nhuế hỏi:
“Tớ không có cơ hội nào nhỉ?”
“Phải.” Có lẽ ý thức được mình thẳng thừng quá, Dịch Thời chêm vào – “Cám ơn cậu.”
“Tớ hiểu rồi.
Cám ơn cậu đã có lòng nói thật với tớ.” Tả Nhuế nhẹ nhàng nói – “Người mà cậu thích chắc phải rất là giỏi nhỉ? Mấy cậu đã hẹn hò rồi sao?”
Chắc là đang tỏ ra sao cho tự nhiên, Hạ Chiêu nghĩ.
Nhỏ che giấu khá được, nhưng tới từ sau cùng lại thút thít rất khẽ, cảm giác như sắp khóc.
“Không liên quan gì đến có giỏi hay không.” Dịch Thời như không muốn nói nhiều.
Dịch Thời luôn ít có lòng muốn chia sẻ hay giãi bày thêm, nghe thì cũng không có ý muốn kể cho Tả Nhuế.
Hạ Chiêu cứ đứng chờ ở đó hồi lâu, đảm bảo hai người họ đi rồi mới quay về phòng riêng như đi ăn trộm.
Tả Nhuế đang nói chuyện với người ta, mắt hồng hồng nhưng trông không có gì quá bất thường.
“Cậu đi đâu vậy?” Nhỏ hỏi Hạ Chiêu.
“Mẹ của Mập tới đón, tớ dẫn nó xuống lầu sẵn nói chuyện với dì một xíu.” Hạ Chiêu nói – “Hồi nãy nó không thấy cậu đâu nên nhờ tớ chuyển lời báo với cậu một tiếng.”
Lúc này Tả Nhuế mới để ý là La Hạo đi rồi.
Nhưng rõ là nhỏ hơi phân tâm, chỉ đáp:
“Ồ, về sớm vậy ư?”
“Ừa.” Hạ Chiêu nói.
Thật ra thì Hạ Chiêu chẳng tốt hơn nhỏ là bao.
Đầu óc cậu rối bời và có một sự hoang mang chẳng biết phải làm sao.
Nhưng may thay cậu không phải kiểu dữ dội như sấm chớp mà phần nhiều là kiểu chậm rãi cần thời gian hơn để tiếp nhận.
Chẳng qua là cậu cảm thấy trái tim như bị treo trên cao nhàu nhĩ hết lên, mà chưa thể rơi xuống nát tan thành từng mảnh.
Đấy, không nói ra tốt là ở đó, vẫn còn tia hy vọng, Hạ Chiêu nghĩ mà có chút tự giễu.
Mà, ít ra thì có một điều cậu đồng ý với Dịch Thời, thích thì không liên quan gì đến giỏi giang cả.
Tình yêu vốn là thứ không theo lý trí gì cả, không có tới trước hay là đến sau cũng như luật lệ gì, và nó không phải một cuộc tranh giành.
Có người có dùng trăm phương ngàn kế đi nữa vẫn chẳng được gì, mà có kẻ chẳng phải bỏ cái chi vẫn có được mọi thứ.
Vả lại nó là thứ dễ mang đến kết quả ngược lại mong đợi lắm, càng tới gần càng bị đẩy ra xa.
Có nên nói nó công bằng hay không đây? Ai cũng có thể bị thất vọng, ai cũng có thể được ưu ái, nhỏ thích cậu ấy, cậu thích cậu ấy,… Có những tình cảm manh nha trong lúc vô tình, mà cũng có rất là nhiều tình cảm chẳng đi theo bất cứ trình tự gì.
Cậu chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nếu như ai cũng có khả năng hết, vậy thì trước khi bí mật được bật mí, có phải cậu vẫn giữ lại được tí may mắn không? Chỉ xíu xiu thôi, một tí ti thôi, để không quá thất vọng.
“Hạ Chiêu, Hạ Chiêu.
Đang hỏi cậu đó, sao cứ thẫn thờ ra đó vậy?” Lưu Hiểu Vân dí đậu phộng trước mặt Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu hồi thần từ miền hư vô:
“Hỏi tớ cái gì cơ?”
“Hỏi ông thích kiểu con gái như nào đó.
Đừng có giả bộ không nghe chớ.” Lưu Hiểu Vân và mấy cô nàng cười có phần mờ ám, và có cô bạn ngồi một bên nọ thẹn thùng lẫn không được thoải mái khá rõ.
Hạ Chiêu biết nhỏ, nhỏ không phải bạn cùng lớp B3 nhưng chơi khá thân với Tả Nhuế, hay sang tìm Tả Nhuế.
Hạ Chiêu vờ nghiêm túc nghĩ ngợi, vuốt vuốt ly nước:
“Tớ thích… Con gái mắt to, da trắng, xinh xắn nhỏ nhắn, và tính cách hoạt bát.”
Cậu nói xong, nụ cười trên mặt cô bạn nọ gần như vụt tắt.
Mỗi một điểm cậu kể chẳng hề phù hợp với cô bạn ấy tí nào.
Nếu đã không thể thì đừng đem hy vọng ngay từ ban đầu, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Chẳng biết khi nào Khương Lâm đã qua đây:
“A đù, chi tiết thế? Trước cậu có thế đâu, anh này, bộ cậu có thích ai rồi hả? Ai đó ai đó ai đó?”
“Ai cái đầu cậu đó! Không có ai hết!” Hạ Chiêu đẩy cậu ấy một cái.
“Ứ có tin, không có mà chi tiết vậy à? Anh Dịch à, cậu có tin không?” Khương Lâm cười trốn ra sau Dịch Thời.
Chưa gì Hạ Chiêu bị bất ngờ phải đối mắt với Dịch Thời.
Dịch Thời không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng, như khi cậu ấy hờ hững nhìn thoáng qua cậu một cái có cảm giác xa cách sắc bén.
Hạ Chiêu đứng hình một lúc, lập tức hỏi:
“Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?”
Dịch Thời cứ nhìn mấy giây, hạ mắt:
“Nhìn cậu như thế nào?”
Hạ Chiêu tặc lưỡi, không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.
Nói thật thì, bây giờ cậu không muốn nói chuyện với Dịch Thời lắm, chỉ muốn uống rồi hút thuốc thôi.
Cậu không hút thuốc, không thích uống rượu bia, nhưng có đôi lúc vẫn muốn hút thuốc uống rượu bia thôi.
Những khi rất là phiền não.
Hút thuốc thì thôi vậy.
Hạ Chiêu bật nắp lon bia, nốc tận mấy hớp.
Im lặng hồi lâu, Hạ Chiêu mới nhận ra, rằng những gì cậu vừa mô tả về mẫu hình lý tưởng thật sự là khác rất nhiều với người mà cậu thích trên thực tế.
Mắt to thì cũng được đi, đôi mắt của Dịch Thời không hề to nhưng được cái mắt đẹp, da trắng thì có trắng đó nhưng còn xinh xắn nhỏ nhắn lẫn tính tình hoạt bát chẳng khớp tí nào.
Cảm giác tầm mắt của Dịch Thời đáp trên lon bia trên tay mình, Hạ Chiêu đẩy một lon khác trên bàn cho cậu ấy:
“Cậu cũng muốn uống à?”
“Tôi cho rằng cậu không thích uống bia cơ mà?” Dịch Thời tiếp nhận.
“Thỉnh thoảng cũng muốn uống thử, ” Hạ Chiêu bóp lon, nói như chẳng hề gì – “Thật ra thì hồi nãy tớ nói bừa thôi.
Tớ chả có hình mẫu lý tưởng gì cả.”
Cậu tự chêm trong lòng, chỉ có người mình thích chứ không có hình mẫu lý tưởng.
Tuy biết rất rõ là Dịch Thời cũng chẳng có khả năng quan tâm đâu, cậu vẫn muốn giải thích cho rõ.
“Ừm.” Qua hồi lâu, cậu mới nghe thấy Dịch Thời lạnh nhạt đáp.
Đám con gái, lấy Lưu Hiểu Vân dẫn đầu, không xoắn xuýt vấn đề khi nãy nữa mà cả bọn cùng qua bên kia sô pha, chắc là đang an ủi người ta.
Tình bạn giữa các cô gái cũng rất là diệu kỳ, đơn giản là khắn khít, sâu sắc và ấm áp.
Nào có như cậu, thất tình cũng chỉ biết trốn ở đây nốc bia giải sầu.
Tuy rằng Hạ Chiêu cố gắng không nghĩ về nó nữa, cái cảm giác bức bối vì thất tình này dường như cứ đeo bám cậu mãi.
Không phải mọi lúc mọi nơi nhưng không chịu thôi.
Sinh hoạt sáng Thứ Hai, hiệu trưởng vui mừng thông báo tin vui, rằng học sinh Dịch Thời lớp 11B3 đã đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi Lý và được ưu tiên xét tuyển thẳng đại học.
Hạ Chiêu nghe mang máng các thầy cô ngồi hàng sau nói chuyện, bảo là đây là lần đầu tiên kể từ khi trường số 6 được thành lập tới nay có một học sinh đi thi được đủ điều kiện được ưu tiên xét tuyển đấy.
Cậu mừng thay cho Dịch Thời lắm chứ, nhưng lại có chút hoang mang.
Nhịn tới hai tiết, cuối cùng thì cậu nhịn hết nổi nữa mà hỏi:
“Thế cậu còn cần phải đi học không?”
“Chỉ là được ưu tiên thôi.
Lớp 12 sẽ có kỳ thi đầu vào riêng.” Dịch Thời giải thích.
“Ồ.” Hạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm – “Nó có dễ hơn không? Kỳ thi ấy í.”
“Có chứ, nhưng mà tôi định không cần đến diện ưu tiên này, diện này chỉ được theo ngành Vật Lý thôi.” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu ngớ ra, chớp mắt:
“Ể?”
Có vẻ như Dịch Thời thấy phản ứng của cậu rất vui, cậu ấy cong khóe môi rất nhẹ:
“Ể cái gì.”
Hạ Chiêu muốn hỏi tại sao không theo Vật Lý, mà Dịch Thời có vẻ đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
Cậu ấy trông rất thản nhiên và có phần như nắm trong tay vậy.
Hạ Chiêu còn chưa suy nghĩ chuyện tương lai của mình nữa, không biết phải nói gì mà cũng không thấy cần phải, nên là cậu chỉ im lặng lạ.
Tiết sau là tiết Toán, ông Chu kẹp bài kiểm tra hàng tuần vào lớp.
Thầy khen ngợi Dịch Thời như mọi khi một phen, Hạ Chiêu lười biếng đi đầu vỗ tay.
Sẵn thế thầy cũng chuyển đối tượng, bắt đầu cho Hạ Chiêu lên thớt:
“Hạ Chiêu, em còn cười được à? Điểm thi tháng thi học kỳ của em tăng lên đáng kể, mấy thầy cô ai cũng bảo em tiến bộ hết.
Thầy cứ tưởng là mình được thấy em lên hạng rồi chứ, thầy không ngờ luôn, bộ em đang ngồi tàu lượn siêu tốc hả em? Sức khỏe có kém nên xin nghỉ thế là bị trễ nãi việc học đi nữa thì cũng đừng để thế chứ em.
Điểm kiểm tra hàng tuần không quan trọng nhưng nó là để nhắc nhở các em đấy, hiểu chứ? Các em còn lại cũng thế, bình tĩnh lại ổn định thành tích của mình, cái trên đầu cái tít dưới tính hù ai hả?”
Nếu học sinh khác thì có lẽ đã không phê bình trước lớp như vậy đâu, ông Chu làm giáo viên chủ nhiệm hiểu các học sinh trong lớp biết cho đứa nào lên thớt thì được.
Hạ Chiêu không cười nữa, ngoan ngoãn gật gật đầu:
“Biết rồi ạ.”
Thấy cái kiểu không quan tâm lắm này của Hạ Chiêu, ông Chu hơi giận mài sắt không thành kim.
Có nói kiểu gì thì thằng nhóc Hạ Chiêu này vẫn giữ thái độ “Khiêm tốn lắng nghe và sẽ cố gắng mà” thôi.
Mà cơ bản là không ăn thua, gần đây có đúng là tập trung học hành cải thiện nhưng đâu có ngờ mới đó lại đâu vào đấy.
Nhưng thật ra thì lần này Hạ Chiêu không có không để tâm.
Cậu nhìn bài làm được phát ra và kiểm tra lại một cách rất là nghiêm túc.
Đầu tiên, cậu biết mình không hẳn là do sức khỏe không tốt nên xin nghỉ thật; thứ hai, hai tuần nay đúng là hồn cậu cứ ở đâu đâu.
Không chỉ có ở trong lớp mà ngay cả lúc Dịch Thời kèm cậu học nữa, cậu cứ thả hồn không yên và không nghe được nghiêm túc.
Vả lại, trong lúc kiểm tra cậu cũng bị phân tâm, nghĩ gì thì quên rồi nhưng đảm bảo là nó liên quan đến Dịch Thời.
Kiểm điểm rồi lại kiểm điểm, cậu ra kết luận:
Đúng là yêu sớm bất lợi ổn định tinh thần thật, bất lợi cho việc học.
Cậu nhớ lại hồi sáng Dịch Thời lên bục nhận thưởng, mặt trời buổi sáng thắp sáng cả đất trời, tựa như ảnh thu nhỏ của tuổi trẻ vậy, luôn luôn sáng bừng rợp nắng.
Mà Dịch Thời đứng bên trong nguồn sáng ấy.
Nhìn lại điểm bài kiểm tra của mình, không hẳn là tệ đi nhưng cảm giác hụt hẫng lại dâng lên chun chút.
Dịch Thời không hề bị ảnh hưởng gì.
Cậu ấy giỏi như vậy, yên vị ở hạng nhất mà còn bỏ xa người đứng nhì.
Thực chất, vốn dĩ cậu cũng không vọng Dịch Thời có thể có thay đổi bất thường gì cả.
Chẳng qua cậu càng lúc càng thêm chắc chắn là mình đang diễn độc tấu mà thôi.
Những rối rắm, hoảng hốt, sốt ruột của cậu,… Tất cả chỉ có mỗi một mình cậu thôi.
Những suy nghĩ của cậu vốn chỉ có thể là đoạn độc thoại mà không liên quan đến bất cứ ai khác.
Nó lặng thầm đến và đi, kết thúc mà chẳng hay.
Dường như tất cả mọi người ai cũng có con đường để đi, mọi người đang chạy trên cái đích của riêng mình, trong khi chỉ có cậu là không thấy được tương lai ra sao hết mà thôi.
Nó giông giống như cơn choàng tỉnh lúc hoàng hôn vậy, có một sự lạc lối lẫn bối rối không biết trôi về nơi đâu.
Nhìn ra hàng xe cộ và dòng người hối hả bên ngoài cửa sổ, trong thoáng chốc, cậu biết rằng thế giới này vẫn đi tiếp, dòng lũ thời gian sẽ không quay lại, chỉ có bản thân cậu là dừng.
Đến lúc cậu phải tự chấn chỉnh và quay lại con đường thôi.
Hơi buồn, mà thấy hơi buồn cười nữa.
Sao phải thế chứ?
Sao lại đa sầu đa cảm đến mức này?
Đi viết văn bi về tuổi trẻ còn được luôn.
Có còn là Hạ Chiêu trai đẹp phóng khoáng lạc quan nữa không?
Thiếu nam hoài xuân thật đáng sợ.
Cả tiết đó Dịch Thời trông ngang Hạ Chiêu qua khóe mắt đến mấy lần.
Hạ Chiêu nhìn chằm chằm bài kiểm tra, lâu lâu lại ngẩng lên nhìn bảng đen như đang nghe giảng nghiêm túc lắm, chẳng rõ có thật sự đang nghe hay không.
Hết tiết, cậu lên tiếng:
“Giờ truy bài tối chúng ta kiểm lại kỹ bài kiểm tra Lý xem vấn đề nằm ở đâu.”
Hạ Chiêu không nói gì, cậu phải cong tay gõ gõ bàn Hạ Chiêu hơi nghiêng phắt đầu sang như vừa giật mình lắm.
Quả nhiên, hồn lại bay đi đâu.
Nhưng khi Hạ Chiêu quay lại đối diện tầm mắt nhau, Dịch Thời đọc được nỗi hốt hoảng, rối rắm lẫn nét mỏi mệt tí ti chưa kịp giấu đi trong đôi mắt ấy.
Cậu bất ngờ một lúc, đang tính lên tiếng hỏi thì rất nhanh Hạ Chiêu đã điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi ngược lại cậu:
“Sao đó?”
Dịch Thời dời mắt, chậm rãi lắc đầu:
“Không có gì.”
Hạ Chiêu hơi khó hiểu:
“Không có gì? Không có gì thì cậu gõ bàn làm chi?”
“Chiều tôi không học tiết Lý.” Dịch Thời bỗng nói.
Giọng điệu cậu ấy nhẹ nhàng đều đều, khiến Hạ Chiêu có cảm giác như mình đang được báo cáo hành trình.
Chẳng hiểu sao tâm trạng của Hạ Chiêu đã tốt hơn hẳn:
“Biết rồi.”.