Không biết?? Tùy người???
Hạ Chiêu dành cả đêm nghiêm túc suy ngẫm ý nghĩa của câu này.
Rõ ràng có nhiêu đó chữ thôi, Hạ Chiêu lại lăn qua lộn lại như đi giải mật thư vậy.
Thật ra cậu muốn hỏi ra lắm chứ, nhưng lúc đó Dịch Thời nhếch mép tự giễu như từ bỏ vậy, và nhanh chóng nghẹn lại.
Cậu cũng kìm lại nỗi hiếu kỳ theo những nét biểu cảm tí ti ấy của Dịch Thời.
Sao lúc đó lại nhẹ dạ tha cho cậu ấy nhỉ?
Trực giác mách bảo Hạ Chiêu nếu như lúc đó hỏi tiếp nữa là Dịch Thời sẽ cho cậu một câu trả lời.
Bây giờ thì chắc chắn là không rồi.
Đầu óc Hạ Chiêu rối bời khó ngủ.
Và như có thứ gì đó mềm mềm mong mỏng mà còn nong nóng đâm chồi trong trái tim cậu vậy.
Mặc dù rất có thể là cậu tưởng bở, bỗng dưng Hạ Chiêu cảm thấy, hình như mình đã nhìn thấy sương sương qua tấm kính mờ rồi.
Cứ như là biết được mang máng tại sao những khi mắt họ chạm nhau là Dịch Thời lại nhìn ra chỗ khác.
Nhiều lúc Hạ Chiêu cố tình hỏi những câu bất chợt mà chẳng chừa thời gian chuẩn bị nào hết.
Cậu muốn xem phản ứng một cách trực tiếp khi chưa hề chuẩn bị gì của Dịch Thời.
Cậu rất hay đòi hỏi ở mức cho phép, được voi đòi tiên.
Rõ ràng là biết tâm trạng cậu đang không tốt, Dịch Thời rất khoan dung với cậu, gần như là muốn gì được nấy, hỏi gì đáp đó.
Cú đâm chồi tuổi mới lớn tựa cơn mưa xuân âm ẩm, đủ thứ trong tim sột sà sột soạt trồi lên.
Không ai thấy, nhưng cảm xúc ấy mãnh liệt đủ làm rúng động cả cái tuổi non nớt.
Song song đó, nỗi hiếu kỳ, niềm vui, cơn sầu, nỗi sợ,… Những cảm xúc phức tạp mà bí ẩn ấy cũng vươn mầm theo.
Thời gian qua Hạ Chiêu mải dằn vặt trong tâm trạng lên xuống của mình mà thay vì để ý đến Dịch Thời.
Cách Dịch Thời đối xử tốt với cậu rõ ràng với mọi người.
Nhưng cả cậu lẫn những người khác cũng đã quen dần với sự quan tâm này, như thể thế giới của Dịch Thời nghiêng về phía cậu là chuyện rất là bình thường vậy.
Nghĩ kỹ lại thì, có bao giờ Dịch Thời không màng phiền hà kèm người ta học không? Dịch Thời có từng chăm bệnh cho ai khác chưa? Cậu ấy có từng nhìn một cách chăm chú qua đôi mắt ấy với ai đó chưa?
Không hề.
Hạ Chiêu nhớ lại hết những chuyện lớn bé từ lần đầu cậu gặp Dịch Thời một lượt, như đang nhặt từng mảnh ghép ngoài khơi chắp lại thành những nét hình dở dang.
Càng nghĩ trái tim cậu đập càng nhanh.
Cậu chắc chắn rằng cậu và Dịch Thời, ngay từ rất sớm đã có những mập mờ qua những mối liên hệ gần gũi giữa nhau rồi.
Có lẽ Dịch Thời đã nhận ra từ lâu, cậu ấy lại không nói ra.
Hạ Chiêu không biết mình đoán có đúng hay không, nhưng cậu không muốn đoán nữa.
Rối rắm lâu như vậy, cậu xác định lòng mình hết lần này đến lần khác, rằng cậu thích Dịch Thời.
Nào có tấm lòng lạc lối, dù Dịch Thời có thích cậu hay không, cậu đã thích Dịch Thời rồi thì cơ bản không dối gạt được bản thân.
Cậu không muốn vờ vịt nữa.
Nhưng nghĩ đến việc Dịch Thời đối xử cậu giống như mọi người lại khó chịu lắm, nói gì đến việc Dịch Thời thích người khác.
Cậu không muốn đợi thêm nữa.
Có thất bại thì cũng nên cố gắng giành lấy đi, để cảm xúc này không mang nỗi tiếc nuối nào.
Hạ Chiêu không thích tất cả những bức bối của hiện tại.
Sau này trong tương lai mường tượng lại thì nó chỉ như hồi bé ăn cây kem là hạnh phúc nhất trần đời rồi.
Tới khi lớn lên muốn ăn bao nhiêu thì ăn lại có cảm xúc khác.
Đúng thế, mọi thứ rồi sẽ qua thôi, cảm giác rung động sẽ trở về tĩnh lặng.
Một năm, hai năm, vài năm sau, mười năm sau, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, thời gian sẽ xóa nhòa đi mọi thứ.
Nhưng bây giờ chưa phải tính đến cái đó làm gì.
Thích một người thì lòng sao có thể nhịn thêm nữa, cơ bản là không kiên nhẫn được.
Cậu sống cho hiện tại, điều cậu quan tâm, vào lúc này và ngay bây giờ, chính là người trước mắt này.
Cậu không muốn hay chỉ nghĩ làm bạn của Dịch Thời thôi.
Mầm đã bén rễ hoặc phát triển tươi tốt hoặc héo hon lụi tàn.
Nhưng có là gì đi nữa thì đã không thể giả vờ không có gì xảy ra được nữa rồi, và không thể quay về làm hạt giống nữa.
Trước mắt cậu chỉ có 2 lựa chọn.
Một, bất chấp sợi dây tình cảm không như xưa nữa mà vẫn vờ như một tình bạn sâu đậm.
Lòng luẩn quẩn tự lừa dối bản thân và mua dây buộc mình không dứt.
Hai, theo đuổi Dịch Thời, cho cậu ấy biết tình cảm của cậu.
Cố gắng cho hạt giống đã nảy mầm một cơ hội được sinh trưởng.
Hạ Chiêu không hề do dự cho mình đáp án.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Thời xuống lầu, Hạ Chiêu thích ngủ nướng hay câu giờ nay đang đứng dựa trước cửa đợi cậu.
“Nè, cho cậu.” Hạ Chiêu đưa cậu một túi đựng.
Dịch Thời nhận lấy, trong túi là một phần sandwich cỡ đại và một hộp sữa.
“Cậu làm?” Nhân sandwich có đủ thứ, nhét cho đầy ú ụ, đầy đến mức nhìn không ra sandwich nữa.
Như này không thể nào là tay bà chủ tiệm đồ ngọt Lâm Bội Linh làm ra được.
“Ừa đúng rồi, ” Hạ Chiêu cười, gạt gạt lọn tóc bên tai, mắt cậu ấy sáng ngời – “Cậu đừng thấy nó xấu vậy thôi, tớ thử rồi ngon lắm đó.
Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Dịch Thời, vừa ăn sáng xong, nói dối.
Cậu ngừng lại vài giây rồi chêm một câu như sợ Hạ Chiêu không tin – “Dậy trễ, tính mua trên đường.”
Hạ Chiêu vẫn cười, mắt thêm cong cong và không bắt bài cậu.
Cậu giỏi nói dối còn Dịch Thời thì không hề.
Như vầy có thể xem là đẹp cả đôi ha?
“Sao lại làm bữa sáng?” Đi được mấy bước, Dịch Thời hỏi.
Hạ Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu ấy, đáp như đúng rồi:
“Cho cậu ăn đó.”
Bàn tay Dịch Thời cầm túi đựng siết chặt hằn ra dấu mờ mờ.
Cả buổi sau cậu lại hỏi:
“Sao lại làm bữa sáng cho tôi?”
“Tớ vui tớ muốn làm, không được à?” Trông Hạ Chiêu có vẻ rất vui, âm cuối mang điệu cười.
Ánh mắt Dịch Thời dừng lại đôi giây trên gương mặt cậu ấy, sau đó cụp mắt.
Mấy hôm liền sau đó, Hạ Chiêu vẫn cứ như thế này.
Cái kiểu mà khó có thể diễn tả được nhưng không như bình thường cho lắm.
Trừ việc chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày mỗi khác cho Dịch Thời ra thì cũng không làm gì bất thường cả.
Có điều Dịch Thời cảm giác được rõ, rằng Hạ Chiêu đang xoay quanh cậu, hơi có phần lấy lòng.
Vì chạy bài cho nên thứ bảy này không có kiểm tra đột xuất mà vào chương trình học như theo lịch mới luôn.
Tiết truy bài sáng Dịch Thời ho khan một tiếng, chiều Hạ Chiêu chẳng biết lấy từ đâu ra chè lê tuyết trong bình giữ nhiệt và một hộp kẹo ngậm.
“Cậu…” Dịch Thời hơi cau mày.
Rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?
“Cậu cái gì mà cậu.
Uống cái này tốt cho sức khỏe.” Như biết cậu ấy tính nói gì, Hạ Chiêu chặn lời khá tự nhiên, không cho cậu ấy nói nốt.
Chủ nhật được nghỉ một hôm, tới chiều tan học, trên sân bóng và sân quần vợt gần sân tập đều rất náo nhiệt.
Con đường trước trường đông nghịt học sinh ra về.
“Dây giày của cậu bị lỏng kìa.” Hạ Chiêu nhắc.
“Ừ.” Dịch Thời cầm bình giữ nhiệt đáp với vẻ không quan tâm lắm.
Đi được vài bước, Hạ Chiêu giữ vai Dịch Thời lại:
“Khoan đã.”
Rồi đứng trước mặt Dịch Thời như vậy luôn.
Dịch Thời ngẩn ra và rụt chân về trong vô thức.
Nhưng Hạ Chiêu đã giữ mắt cá chân cậu lại, giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên thêm chút trách cứ:
“Cậu đừng nhúc nhích được không? Giẫm phải dây giày nguy hiểm lắm.”
Không biết Dịch Thời không thể nhúc nhích hay là đang đứng yên mà không động đậy gì nữa, cúi xuống nhìn đỉnh đầu Hạ Chiêu.
Ánh nắng vàng ruộm rải qua hàng cây hai bên đường để lại bóng dài bóng ngắn.
Và Hạ Chiêu đang ngồi xổm trong sắc nắng ấy.
Hạ Chiêu thoăn thoắt buộc lại dây giày thành cái nơ rồi nhanh chóng đứng dậy.
Cậu ấy nói như không có gì xảy ra:
“Mai là chủ nhật được ngủ nướng rồi.”
Dịch Thời nhìn cậu ấy, mím môi sượng cứng.
Hạ Chiêu cười với cậu ấy:
“Đi thôi, đứng ra đó làm gì.”
Thứ hai bà cụ Trương sẽ đến, tức là chủ nhật này là ngày cuối Hạ Chiêu được ngủ ở nhà.
Tới hôm đó, Trương Bằng và Trương Giang Dương túi bận khuân đồ đạc, Hạ Chiêu ngồi trên sô pha bắt chéo chân uống coca.
Có Lâm Bội Linh nên Trương Bằng bất giác cũng thấy chuyện này có lỗi với Hạ Chiêu quá, hơi hổ thẹn.
Thế là Hạ Chiêu để chú ấy đền bù cho mình bằng cách của chính chú, đưa ra vài đòi hỏi vừa phải nho nhỏ; ví dụ như muốn mua giường mới thật êm, bàn mới cực xịn, để Trương Bằng và Lâm Bội Linh thấy thoải mái hơn.
Trương Bằng và Trương Giang Dương khuân vác đồ đạc lên tầng 7, không lâu sau Dịch Thời cũng xuống.
Hồi sáng Hạ Chiêu bị gọi dậy sớm và giờ thì đang ngả người trên sô pha, thấy Dịch Thời đến mắt sáng rỡ rồi cười đưa việc cho cậu:
“Tới rồi đó à? Cậu phụ tớ dọn quần áo đi.”
Dịch Thời gật đầu:
“Ừ.”
Dịch Thời toan vào phòng Hạ Chiêu, Lâm Bội Linh vội ngăn:
“Ôi con yêu à sao con cứ để Tiểu Dịch người ta làm không vậy con.
Mẹ đã dọn cho con hết rồi, với xếp cho con vài bộ đồ mặc mùa đông nữa.
Có gì con xuống lầu lấy được mà con, có phải rời nhà luôn đâu mà.”
“Không sao đâu dì à.
Để con giúp cậu ấy, nhanh thôi.” Dịch Thời nói.
Lâm Bội Linh đang tính nói thì dì Mã nhí, cầm đồ ăn nhà làm sang sẵn ngồi chơi luôn, cười bảo:
“Em cũng kệ đi, hai đứa nhỏ thân nhau, người lớn em mà lên tiếng gì bọn nhỏ mới thấy ngại đó.
Mình tám tiếp đi cứ mặc tụi nó.”
“Đúng rồi đấy ạ.” Hạ Chiêu cười vào phòng mình trước, ngoắc tay với Dịch Thời.
Lâm Bội Linh đã xếp tất cả quần áo trong tủ hết rồi, nên hiển nhiên tủ đồ trống trơn với hai vali quần áo được đặt cạnh tủ.
Hạ Chiêu nằm ra giường, vung vẩy mấy cái như đang bơi:
“Không muốn xa cái giường của tớ tí nào hết.”
Dịch Thời liếc cậu rồi kéo vali đựng quần áo bên cạnh đi ra ngoài.
Dịch Thời đi hai chuyến cầm quần áo lên lầu, Hạ Chiêu vẫn nằm ngửa trên giường bấm điện thoại quan tâm chót lưỡi:
“Mệt không? Nghỉ xíu đi.”
“Không mệt.” Dịch Thời nhìn lướt quanh phòng như máy quét hình rồi dừng lại chỗ giá sách.
Và bắt đầu thu dọn sách vở tài liệu Hạ Chiêu có thể cần đến trong thời gian này.
Chẳng mấy chốc sau cậu đã lấy đi vài quyển sách mang lên.
Nhưng lần này không biết có phải đang trên lầu dọn dẹp hay không mà mãi chưa thấy xuống.
Hạ Chiêu ra phòng khách, Lâm Bội Linh thấy cậu thì cười:
“Mới ngủ trong phòng đó hả con? Sao tóc tai bù xù vậy?”
“Không có ạ.” Hạ Chiêu gãi đầu và ngồi xuống uống trà.
“Nè, Tiểu Chiêu à, cái bạn cùng lớp kia của con được phết chứ.
Vừa cao vừa đẹp trai lại còn chu đáo tháo vát nữa, chắc trong trường nhiều con gái theo lắm đúng không?” Dì Mã nhí hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi ạ.” Hạ Chiêu đáp.
“Dì nghe má dì bảo thằng bé là con lai gì đó đúng không? Bố mẹ ở nước ngoài hết, người đi xe còn là siêu xa tới nhà tìm là cậu nó.
Nhà chắc cũng khá giả lắm nhỉ?” Dì Mã nhí còn nói.
“Bà Mã cũng biết con lai cơ ạ?” Hạ Chiêu thấy hơi buồn cười.
Dì Mã nhí:
“Có gì mà không biết chứ con.
Nghe Tiểu Cần nói thằng nhỏ nó giỏi lắm, ngày nào cũng được thầy cô khen.”
Hạ Chiêu nhấp ngụm trà, hơi thắc mắc:
“Tiểu Cần có chung trường với tụi con đâu, sao biết Dịch Thời giỏi ạ?”
Dì Mã nhí:
“Lại chẳng.
Tiểu Cần không chung trường với mấy đứa còn biết thằng bé nó giỏi, thế thì chắc là nó giỏi lắm ha con?”
Hình như cũng không có gì sai cả.
“Công nhận là giỏi thiệt.” Hạ Chiêu thành thật đáp.
“Giờ còn sớm quá.
Nếu như sau khi thi đại học mà Dịch Thời thằng nhỏ nó còn độc thân thì hay là con giới thiệu nó với Tiểu Cần đi.
Con rể được quá ấy chứ.” Dì Mã nhí nói.
Sau khi thi đại học???
Chẳng đợi Hạ Chiêu lên tiếng, Lâm Bội Linh đã cười trước:
“Sau khi thi đại học? Cái gì vậy chị, chị có nghĩ hơi xa quá không?”
“Xa đâu mà xa? Vấn đề thời gian thôi em.
Mấy đứa nhỏ này lên đại học rồi thành gia lập nghiệp ngay chứ gì? Chị là chị đang rào trước, thằng bé nó giỏi giang như thế chị phải giành từ sớm, không bị người ta bứng đi mất thì sao.” Dì Mã nhí cắn hạt dưa thoăn thoắt, giải thích có lý có lẽ – “Tình yêu cùng lớp hơi bị được, biết gốc biết rễ.
Tụi mình lại chẳng rành quá, đa số mấy đứa con trai tốt nghiệp rồi là không còn được như hồi mới gặp thời cấp III nữa đâu.”
Lâm Bội Linh vẫn cười:
“Nghe chị nói kìa.”
Dì Mã nhí cũng bật cười – “Em đừng có cười.
Tiểu Chiêu mà là con gái thì em lại chẳng muốn kiếm thằng rể tốt cho nó à? Trên tiêu chuẩn con rể thì Dịch Thời cũng được đó chứ? Có khi em đó, bây giờ đã bắt đầu giành Dịch Thời với chị quá.”
Lâm Bội Linh ngẫm nghĩ:
“Chị nói thế cũng có lý, thằng bé Tiểu Dịch này đúng là không tệ.
Mà chuyện tình cảm mà, không ép được.
Tụi nhỏ có chủ kiến của chúng, em với chị làm mẹ có đúng ý mình vẫn vô ích thôi.”
Nói thế cứ như là đang suy xét Dịch Thời theo hướng con rể thật ấy.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…” Hạ Chiêu sặc miếng trà trong họng, ho tới đỏ cả tai.
“Uống từ từ thôi con.” Lâm Bội Linh vỗ lưng giúp cậu.
Hạ Chiêu phẩy phẩy tay, toan nói nhưng vừa ngẩng lên, chẳng biết từ bao giờ Dịch Thời đã đứng ngay trước cửa..