Bật Mí


Sáng sớm, Hạ Chiêu bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cậu bực bội kéo chăn đắp qua đầu.
Dịch Thời đã dậy nên không có kế cạnh.
Tiếng chuông chẳng mấy đã dừng, chắc là Dịch Thời ra mở cửa đây mà.

Nhưng Hạ Chiêu nghe tiếng “Hạ Chiêu đâu” thì tỉnh tiếp.
Cậu gãi đầu và bước ra khỏi phòng thì thấy bà lão Trương.

Bà Trương thân hình hơi lọm khọm, mái tóc hoa râm của bà lưa thưa.

Viền mắt bà chùng nhưng không trệ, trông rất khỏe mạnh vẫn thấy vẻ khôn khéo đầy trách nhiệm thời trẻ.
Bà nhìn Hạ Chiêu chằm chằm trông vô cùng không hài lòng, cứ như là không phải bà đang gọi Hạ Chiêu dậy mà là Hạ Chiêu làm ồn không cho bà ngủ ấy.
Mà đó không quan trọng.

Bà ấy đang giẫm đôi giày vải lên thảm khiến Hạ Chiêu phải thở dài trong lòng.
“Bà nội Trương ơi bà kêu con có gì không?” Hạ Chiêu hỏi.
“Đã mấy giờ rồi? Sao còn chưa dậy nữa hả? Tiểu Dương chạy bộ về luôn rồi kìa, lười biếng coi có giống học sinh miếng nào không.

Xuống lầu ăn sáng.” Bà lão Trương nói.
Xuống dưới ăn sáng?
Hạ Chiêu liếc vội qua bàn thì thấy Dịch Thời đã mua bữa sáng về để trên bàn ăn rồi.
Cậu dụi con mắt:
“Con không ăn đâu mọi người ăn đi.

Để lát đi học con ghé mua gì đó ăn cũng được.”
“Ta nói chứ, hết đứa này tới đứa kia chỉ có biết hoang phí tiền.

Nhà có cơm còn đi ăn ngoài tính mưu đồ gì đó hả?” Không biết bà lão Trương giọng to hay do bị xúc động quá mà sừng sộ lên.
“Con không xài hoang tiền chú Trương.” Hạ Chiêu nhẹ thở dài.
Cậu có mưu đồ gì được
Nếu không vì bà lão Trương đến ở thì cậu đâu đến nỗi bị “đá đít” đâu.
Mới tuần trước sáng nào cậu cũng ăn sáng mẹ nấu đó thây.
“Ta biết mày quá mà.

Mày thấy ba đẻ cho mày cái gì chả liên quan đến cái nhà này gì hết phải không? Đứa bé trong bụng má mày không phải em trai em gái ruột mày hay sao? Mày không thấy xíu trách nhiệm nào à? Mày, Trương Bằng với Trương Giang Dương không phải ruột thịt nhưng mà là người một nhà mà.

Trương Bằng tốt với mày lắm nhỉ? Mày coi má mày đi, Trương Bằng ngày nào cũng quần quật thế đó, người ta sống qua ngày có dễ đâu? Ba mày cho mày tiền, trong khi tiền Trương Bằng kiếm được là đưa cho nhà hết.

Thế mới là người nhà.” Bà lão Trương nói – “Tao biết nhà ba đẻ mày khá giả.

Mày đã vào cửa nhà họ Trương rồi thì tiền người ngoài cho mày nên đưa cho nhà mới phải.”

Hạ Chiêu mới ngủ dậy chưa tỉnh táo hẳn, cậu nghe bà nói vậy mà sững ra luôn.

Ý là sao? Tức là kêu cậu xin tiền Hạ Văn Ngạn mang về đó hả?
Tuy là cậu cũng có lấy một phần tiền Hạ Văn Ngạn chu cấp cho vào tài khoản gia đình nhưng sao này nghe khó chịu quá?
“Con đã là thành viên trong gia đình thì xài tiền không phải tiền nhà chẳng phải đã tiết kiệm khoản đó rồi đó sao?” Hạ Chiêu hỏi ngược lại.
Chẳng đợi bà lão Trương nói thì cậu đã bảo:
“Mẹ con với chú Trương là người thân của con mà ba con cũng là người thân của con.

Chú Trương làm việc vất vả mà tiền của ba con không phải lá rụng mà có, chẳng có lý do gì để ba con đi nuôi thêm cái nhà này cả.

Mà theo pháp luật ấy, ba mà biết con xài tiền vào việc khác là không cho thêm một cắc nào nữa đâu.

Tới đó chẳng phải là tệ cho nhà hơn sao?”
Hạ Chiêu biết bà lão Trương đảm bảo chẳng nghe cậu nói gì đâu nhưng cậu vẫn kiên nhẫn bảo.
Quả nhiên, vừa nghe Hạ Văn Ngạn không cho xu nào nữa thì bà lão Trương mới dịu đi chút.
“Hừ, ta nói dễ gì nuôi được con sói con? Ba mày có tiền nên kiểu gì mày cũng theo nhà bên kia thôi.

Tao quan tâm mày làm gì.” Bà lão Trương cười khẩy – “Mày khỏi tránh mặt tao, làm như tao chèn ép gì mày lắm.

Bà già tao thì làm gì mày được chứ? Má mày mang thai nhạy cảm; nó mang thai con nhà họ Trương chúng ta, mày làm anh đứa bé rồi sau này tao không nói gì với mày nữa.

Mà dù sao thì có bỏ ra bao nhiêu cũng có ai biết ơn đâu.

Trương Bằng toàn bảo tao tốt với mày xíu, mày con nhà khá giả rồi cần gì tao tốt nữa? Tiểu Dương vắng mẹ từ bé, Trương Bằng lại không ở bên nó lủi thủi một mình, tao không chăm nó thì ai đây? Mà nó thì cái nết y như ba nó.”
Bà lão Trương ải nhải cằn nhằn mãi.

Tuy rằng Hạ Chiêu rất phản cảm việc bà cứ tính toán dựa trên tiền bạc không lẫn điệu bộ hợm hĩnh của bà nhưng ít nhiều vẫn hiểu ý bà.
Chắc là Trương Bằng bọn họ nói với bà gì rồi, bà thấy bất công tính không quan tâm nữa và muốn “giảng hòa” với đầu sỏ là mình đây.

Ít nhất là giữ “hòa bình” trước mặt mọi người Trương Bằng, Lâm Bội Linh.
Hạ Chiêu thì chẳng sao, miễn là bà lão Trương đừng nói chuyện với mình nữa.

Bà ấy có lạnh nhạt với cậu thì cậu vẫn bình thản đứng chung một phòng với bà được thôi.
“Sau này con không tránh mặt bà nữa, bà không cần để ý đến con đâu.” Hạ Chiêu nói – “Bà cũng đừng lo, con chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp cái gì của Trương Giang Dương hết.”
Mãi bà lão Trương mới chịu đi, Hạ Chiêu ngồi thụp xuống lấy giấy ướt lau thảm dính dấu giày của bà:
“Lau mà không sạch luôn.”
“Kệ đi, để hôm nào rảnh thì mang đi giặt khô.” Dịch Thời hâm sữa xong thì kéo cậu ấy dậy – “Đi đánh răng rửa mặt.”
Hạ Chiêu ôm cậu ấy:
“Sáng sớm đã gặp chuyện không vui, ôm tớ xíu đi.”
Dịch Thời không nói gì, vòng tay ôm cậu ấy vào lòng.
“Cậu có chia bánh ngọt cho người khác không?” Hạ Chiêu bỗng hỏi.
Cậu hỏi không đầu không đuôi quá, Dịch Thời hơi do dự:

“Cậu muốn ăn bánh?”
Hạ Chiêu lắc lắc đầu.
Nếu trọng tâm không phải là bánh vậy tức là nó nằm ở cái sau.
Dịch Thời như hiểu mà như không hiểu ý Hạ Chiêu.

Nhưng cậu vẫn hạ giọng nói tiếp lời Hạ Chiêu:
“Không cho ai cả, cho mình cậu thôi.”
Hạ Chiêu hài lòng, nở nụ cười với cậu ấy:
“Tớ đi đánh răng đây! Cậu mua gì ăn sáng đó?”
“Bánh mì sữa bò.” Dịch Thời nói.
Tiếng bàn chải điện vang lên ù ù, Hạ Chiêu sực nhớ, hồi nãy bà lão Trương đã thấy cậu bước ra từ phòng ngủ Dịch Thời.
Nhất thời thấy căng thẳng lạ.
Cứ như là có gì đó nứt ra ấy.
Bà lão Trương chắc không nhạy đến vậy đâu ha?
Sao bà lão Trương biết phòng đó là phòng Dịch Thời được?
Đừng tự hù mình như vậy chứ.
Nói cũng lạ, đáng lý ra trước đây nghe mấy lời như vậy, tuy tự nhủ mình đừng để đụng thì ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng lắm.

Nhưng vì có Dịch Thời ở đó, Hạ Chiêu thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Cậu như một cánh diều đã phiêu dao trong gió rất lâu.

Dây diều thì nhiều đó nhưng chẳng cái nào được chắc cả.

Chỉ có Dịch Thời là vững vàng kéo cậu về và đáp vững xuống mặt đất.
Không có gì vững lòng hơn, biết rằng mình có một nơi để đến và một vòng tay ai đó chào đón mình cả.
Bữa sáng hôm nay là bánh sừng bò nhân cá thu mà Hạ Chiêu thích.

Bánh sừng bò bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mềm dai dai, kẹp xà lách và sốt cá ngừ.

Cắn vào là nức mùi lúa mạch xông khói với vị cá ngừ tươi hòa quyện trong miệng.
Hạ Chiêu mới nhắc lúc đi ngang tiệm bánh thôi, nào ngờ Dịch Thời lại nhớ.
Hạ Chiêu vừa rửa mặt xong còn ẩm nước, cậu chà mặt lên mặt Dịch Thời luôn.

Nước trên mặt cậu dính lên mặt Dịch Thời rồi hôn “chụt” phát lên môi cậu ấy luôn.
Sau một loạt ấp ôm của cậu, Dịch Thời chùi chùi nước trên mặt, lạnh lùng nhắc:
“Muộn đấy.”
Hạ Chiêu mắt cong cong, vui vẻ đáp:
“Rồi, đừng hối nữa mà.

Mai tớ muốn ăn cuốn gà cay.”

Dịch Thời gật đầu:
“Được.”
Hạ Chiêu vừa từ tốn gặm bánh sừng bò vừa nhìn Dịch Thời không rời mắt.

Ăn bánh sừng bò xong thì cậu cầm ly sữa từ từ uống trong khi vẫn nhìn Dịch Thời.
Cậu ấy cứ dõi theo hoài, như chẳng muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào vậy.

Dịch Thời nhếch nhếch khóe môi vừa bất đắc dĩ nhẹ:
“Uống xong chưa?”
Hạ Chiêu hỏi một đằng đáp một nẻo:
“Tớ thích nhìn cậu.”
Dịch Thời:
“Ừm.”
Hạ Chiêu:
“Tớ cũng thích cậu nhìn tớ nữa.”
Dịch Thời:
“Ừm.”
Hạ Chiêu:
“Cậu có thích không?”
Cậu không hỏi thích gì, Dịch Thời cầm đi cái ly sữa cậu uống hết vào bếp luôn:
“Thích.”
Hạ Chiêu cứ phải bám theo hỏi:
“Cậu thích tớ nhìn cậu không? Cậu có thích nhìn tớ không?”
Dịch Thời rửa ly thật nhanh rồi cất vào máy khử trùng.

Và bước ra trao một nụ hôn vị sữa với Hạ Chiêu.
Cuối cùng Hạ Chiêu cũng thôi và hào hứng soạn cặp sách, mang giày rồi ra cửa.
Trước khi ra cửa, Hạ Chiêu tợp một phát ngoài miệng Dịch Thời thật nhanh.
Ra khỏi nhà, Hạ Chiêu và Dịch Thời quay về quan hệ bạn bè bình thường.
Cả ngày hôm ấy Hạ Chiêu rất an phận thủ thường.
Học hành đàng hoàng không thả hồn, không nhìn đắm đuối sang kế bên nữa.

Tới lúc hết tiết thì duỗi chân đạp lên thanh ngang đẩy ghế ra sau một xíu tán chuyện đôi câu với mọi người.

Và nếu được còn kể vài câu chuyện hài hước nữa.
Cậu ấy đẹp trai và vui tươi, tốt tính với cặp mắt cong cong nhưng không sắc bén.

Cậu ấy lười với nụ cười tươi tắn luôn treo trên khóe môi.

Dáng cao cao gầy gầy mang nét mỏng manh rất riêng của tuổi mới lớn nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Đây là Hạ Chiêu.
Mắt sáng lúng liếng khi nhìn người mình thích, tựa cành mềm lá mỏng trong cơn mưa mà khoe ra vẻ xinh đẹp nhất và trong sáng nhất.

Cứ nóng lòng thể hiện ra nét tinh nghịch tỏ bày tình yêu chẳng chút giả dối.
Mà đây cũng là Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu cố tình kìm nén bản thân nguyên một ngày, cho tới khi hết tiết truy bài tối.

Vừa vào tới cửa đã đá cửa và đẩy Dịch Thời lên tường.


Ban đầu cậu chỉ tính làm màu xíu thôi, cứ tưởng Dịch Thời sẽ cản lại theo phản xạ nhưng nào dè cậu ấy lại để cậu làm luôn.

Cậu đẩy mạnh quá đẩy Dịch Thời va trúng cửa vang lên tiếng trầm đục.
Cậu giật mình một cái:
“Đau không?”
Dịch Thời nói nghe bình tĩnh:
“Cậu nói xem?”
“Xin lỗi mà, ” Hạ Chiêu rướn lại gần hơn xíu và thở ra ấm áp bên tai Dịch Thời – “Nhịn chết tớ luôn.”
Dịch Thời đặt tay lên hông cậu ấy nhưng không để mạnh mà chỉ để hờ:
“Sao phải nhịn?”
Nguyên một ngày, Hạ Chiêu vẫn chơi với cậu như trước kia; chỉ là bạn bè bình thường, bạn cùng lớp, bạn cùng bàn, và không hơn.
“Tớ chỉ muốn thử một lần thôi à.

Ai ngờ lại khó đến vậy chứ.” Hạ Chiêu nhăn nhó – “Thật sự rất là khó giữ khoảng cách nổi mà.”
“Đừng thử.” Dịch Thời nói.
“Keke, cậu cũng thấy khó lắm đúng không?” Hạ Chiêu hỏi.
Con người nhạy cảm về người họ thích ngoài sức tưởng tượng; chỉ với thân nhiệt, mùi hương li ti, hay thậm chí tiếng vải vóc ma sát cũng đã có cùng kiểu phản xạ có điều kiện rồi.

Chẳng nghĩ ngợi gì nổi nữa chỉ muốn thân mật thôi, khó mà giả vờ lắm.
“Ừm.” Đầu ngón tay Dịch Thời xoa nhẹ gương mặt Hạ Chiêu.
Kể ra thì Hạ Chiêu nén lại được nhưng cậu thì không.

Rõ ràng là Hạ Chiêu ngồi ngay kế bên mình nhưng cậu cứ nhớ nhung một Hạ Chiêu khác mãi thôi.
Hạ Chiêu hơi ngước lên nhìn cậu ấy, từ khóe mắt đuôi mày là một điệu cười dịu êm:
“Không thử nữa.”
Không hẳn là cậu tính giữ khoảng cách với Dịch Thời ngay khi vừa bước ra cửa nữa.

Ấy chẳng qua là hứng lên thử một phen thôi, và đúng là không thể mà.
Hạ Chiêu cũng khó mà nói cậu cảm thấy thế nào.

Cậu không sợ người ta biết mối quan hệ của cậu với Dịch Thời, tuy vậy vẫn có hơi lo âu.
Cậu thích Dịch Thời, Dịch Thời thích cậu; đó là chuyện của hai người họ.
Cậu chả cần người ta ý kiến thế nào cũng như họ có chấp nhận hay không.

Nhưng đó không có nghĩa cậu để kẻ khác muốn là phán xét xen vào cuộc sống của cậu.
Bởi vì họ tin tưởng vào tình cảm của mình đủ sức chống chọi bão táp, chẳng ai lại tự đi gây bão cả.
Có ai lại ngốc tới độ tự tìm rắc rối cho mình chứ.
Vả lại… Bọn họ là yêu sớm đó.
Chú bé Hạ Chiêu từng treo câu “còn lâu mới yêu sớm” bên mép luôn cảm thấy, yêu sớm thì nên tém lại vẫn hơn.
Họ vẫn còn trẻ lắm; tình yêu của họ chỉ mới chớm nở thôi, còn non lắm.

Có rất nhiều thứ chưa khám phá hết lẫn chưa hoàn toàn đứng trên đôi chân của mình nữa là.
Thong thả thôi.
Đi đến đâu hay đến đó vậy.
Chả cần đi giấu nhẹm tình cảm này trong tối làm gì, và chẳng việc gì phải khoe ra mọi chỗ cả.
Họ sẽ bước đi trên con đường của chính họ một cách tự nhiên; không cần phải gấp gáp vượt qua chông gai chướng ngại cho sớm.

Song cũng không cần phải đắn do làm sao để bịt kín hết mọi khe hở chẳng để lọt tiếng gió nào làm chi, cứ để thời gian mang theo cơn gió bật mí tình yêu của họ đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận