Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
A Phượng ngẩng đầu nhìn thấy người đang đứng ở bậc thang.
Hắn nhớ tới người đó đã đồng ý với hắn. “Nếu ngươi sống qua ải này, ta sẽ ban thưởng họ cho ngươi.” “Ngươi không chỉ có thể nhìn thấy thế này thôi, ngươi sẽ còn thấy càng nhiều. Thế gian này, cuối cùng chắc chắn sẽ không còn nô lệ, sẽ không còn tiểu hài tử, nhận những gì mà người đã từng phải chịu đựng nữa.”
Hắn siết chặt lấy bàn tay bên cạnh mình, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Hắn cúi đầu khẽ gọi: “Chúa công.”
Bẩm Quân hoàng ngự trên đài cao, quãng đời này sẽ chỉ trung thành với ngài.
“Chúa công. Là Chúa công.”
“Tham kiến Chúa công!”
Trên quảng trường, mọi người cùng hô lớn, đồng loạt quỳ xuống.
Trình Thiên Diệp đứng ở nơi cao, nhìn thấy những màu vàng sáng lập lòe trong đám người.
Nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng đến cảnh này, hi vọng những người mình sắp xếp có thể sẽ thật tâm tôn kính nàng, trung thành với nàng.
Trong suy nghĩ của nàng, khoảnh khắc đạt được điều này, trong tâm nàng nhất định sẽ rất sung sướng, hăng hái, thậm chí là đắc ý.
Nhưng giờ này khắc này, đứng ở đây, nàng nhìn vô số binh sĩ cam tâm tình nguyện hạ gối, cúi đầu trước mặt mình. Nàng chỉ cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng trĩu.
Trong lúc này, có bằng hữu quen thuộc, cũng có binh sĩ lạ lẫm, có đồng đội đã theo mình nhiều lần vào sinh ra tử, cũng có đồng chí lần đầu kề vai chiến đấu.
Họ đều không ngoại lệ, lấy tính mạng, phó thác vào tay nàng. Họ nhìn lên nàng, cũng tin nàng vô điều kiện. Mong nàng có thể thực hiện, mang đến cái thế giới mà nàng đã hứa hẹn.
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, mắt lướt qua cổ thành nguy nga, nhìn về phía xa xa, tà dương buông xuống, ráng chiều dần dần phủ lấy bầu trời mênh mông.
Ta sẽ tiến từng bước một về phía trước, không quay đầu, không dừng lại.
Đối với các ngươi, ta không thể cô phụ, cũng không dám cô phụ.
Càn quét bốn phương, biến thiên hạ thành thần dân có lẽ là không thể, nhưng ít nhất ta phải để cho từng con dân của ta, sinh ra đều có tư cách làm người.
Dương Lục Hậu lặng lẽ ngẩng đầu lên: “Đây, đây là chủ nhân ư.”
Bên cạnh có người lấy tay đè gã xuống, Dương Thịnh thấp giọng nói: “Đồ ngốc, hiện tại có thể gọi Chúa công rồi.”
“Đúng, đúng.” Dương Lục Hậu cúi đầu xuống, chạm vào nghiệm bài trước ngực: “Ta đã không còn là nô lệ nữa, nhờ ân đức của Chúa công.”
Dương Thịnh lại hơi ngẩng đầu lên, xuyên qua đám người, gã trông thấy Chúa công mặc kim giáp đỏ thẫm bước xuống từ đài cao, đỡ người thân bị trọng thương, khoác áo bào quỳ dưới đất, được ban Quốc họ, Trình Phượng.
Trình Phượng này gã còn nhớ khá rõ. Lúc bọn họ vừa mới đến, tường thành đã bị phá một góc, người này đã dẫn một đội binh sĩ, toàn thân đẫm máu, ngăn trở đại tướng địch quân, thề không lùi bước, bảo vệ cổng thành không bị mất.
Nhìn Chúa công tự tay nâng người nọ dậy, đưa cho hắn nghiệm bài đại diện cho tước vị bậc bốn “Bất canh”.
Dương Thịnh thầm nghĩ, Trình Phượng này thật sự quá may mắn. Hắn trông thành trì nhiều ngày như vậy, không biết đã chém bao nhiêu đầu người, lập được công này, một bước đã leo lên tước vị sĩ quan cấp thấp nhất.
Phải biết rằng tước vị tổng cộng có 20 bậc, đầu tiên là ba bậc Công sĩ, Thượng tạo, Trâm niễu có thể dựa vào sự dũng mãnh của cá nhân, đạt được do chém đầu người.
Mà sau bậc bốn là Bất càng ra thì không còn dễ dàng nữa, không phải là tướng lĩnh đội thì không thể được. Cần có đoàn đội tác chiến, ngoài lấy được tổng số lượng thủ cấp quân địch nhất định ra, còn yêu cầu đội của mình không được bị thương quá nhiều. Nói tóm lại, điều kiện càng ngày càng hà khắc.
Nhưng cũng có đường tắt, nếu lập được nhiều công lao đặc thù, hoặc làm đội cảm tử xông vào trận địa lúc công thành, sau đó chắc chắn sẽ được thăng tước.
Dương Thịnh nhìn hai người một đen một đỏ đứng trước mặt Chúa công.
Hai người này, một người tích lũy quân công, đã trở thành Bất càng, có thể miễn đi lao dịch thuế vụ, có thể không cần quỳ lạy ở huyện nha. Một kẻ bước