Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Tọa ỷ của Trình Thiên Diệp rất rộng. Nàng dịch qua một chút, cho Mặc Kiều Sinh ngồi cạnh mình.
Một tay nàng vừa lật trang giấy, ngưng mày suy tư. Tay kia cầm tay Mặc Kiều Sinh, khẽ khàng xoa nắn.
Trong đại điện không có người khác, vô cùng yên tĩnh.
Cửa điện mở rộng.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lười biếng trải dọc hành lang.
Mặc Kiều Sinh nhìn người bên cạnh. Chúa công không cao bằng hắn, từ góc độ của hắn nhìn qua, vừa lúc trông thấy hàng mi dài của người buông xuống nhẹ nhàng rung động, đôi mắt kia như lưu ly đang tập trung nhìn vào trang giấy.
Trong lòng của hắn hơi nhói.
Chúa công tốt như vậy.
Ta...
Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Bích Vân rón ra rón rén vươn tay vào, đóng cửa điện lại.
Ánh sáng trong đại điện chợt ảm đạm.
Trình Thiên Diệp mới giật mình. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân đang yên lặng ở bên cạnh mình.
Nàng giữ tay Mặc Kiều Sinh, dùng ngón tay lạnh buốt chạm khẽ vào lòng bàn tay hắn, nhéo hắn.
Ánh mắt khó hiểu của Trình Thiên Diệp khiến Mặc Kiều Sinh thầm hoảng loạn.
Trước mặt Chúa công, hắn có một cảm giác rằng ý nghĩ trong lòng mình luôn có thể bị Chúa công đoán ngay được, không hề có gì gọi là bí mật.
Có phải Chúa công chỉ cần liếc mắt đã thấu hiểu những suy nghĩ càn rỡ của ta không?
Ta, lại vọng tưởng muốn độc chiếm Chúa công.
“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp gọi hắn, buồn cười nhìn người luôn thích suy nghĩ miên man trước mặt mình.
Nàng nghiêng người nhìn Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, nếu có một ngày ta đột nhiên mất hết quyền thế, giống như Chu Tử Khê, biến thành một kẻ hai bàn tay trắng, ngươi còn có thể thích ta không?”
“Chúa công, vĩnh viễn là Chúa công.”
“Vậy nếu dung mạo của ta thay đổi, trở nên xấu xí, hoặc là ta không còn dáng vẻ hiện tại nữa mà biến thành một... nữ nhân có địa vị thấp kém. Ngươi còn có thể tôn trọng ta, nghe lời của ta không?”
“Nữ... Nữ nhân?”
“Ta chỉ ví dụ thôi.”
“Chúa công bất luận có dáng vẻ gì, trong lòng ta đều là...”
Đều là chí cao vô thượng.
Trình Thiên Diệp mỉm cười.
Nàng kéo ngăn bàn, lấy một hộp gỗ đàn ra, mở nắp hộp, lấy bảo thạch đặt lên bàn.
Kê huyết thạch đỏ tươi, mật lạp (đèn cầy) vàng nhạt, ngọc lục bảo sáng lóa, bích tỉ long lanh... Các bảo thạch có hình thái khác nhau lăn lông lốc trên bàn, đủ màu đủ kiểu, tranh nhau khoe sắc khiến người hoa mắt.
Trình Thiên Diệp đưa ngón tay khẽ đẩy bảo thạch, nhặt lên một viên thủy tinh màu tím lung linh, đẩy một miếng ngọc hồng phỉ tơ vàng khác lăn một vòng trên bàn.
“Đẹp không? Kiều Sinh, có phải trông tất cả đều đẹp đúng chứ?”
“Đều đẹp cả.”
“Những bảo thạch này rất đặc biệt, đều rất đẹp, rất hấp dẫn. Ta thích chúng, thu thập chúng chỉ là vì để thưởng thức vẻ đẹp này.”
Nàng thu bảo thạch lại, với tay vào cổ áo của mình. Trong cổ áo cao cao trắng thuần, nàng lấy ra một sợi dây vàng dài mảnh, trên sợi dây là một viên bảo thạch màu lam trong suốt, sáng long lanh.
Nàng gỡ miếng bảo thạch tròn tròn màu lam xuống, đặt vào tay Mặc Kiều Sinh.
Viên bảo thạch lam này mang theo hơi ấm của nàng, lẳng lặng yên vị trên tay Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh nghĩ đến vị trí mà viên đá này vừa ở, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt.
“Tuy chúng đều có vẻ đẹp riêng nhưng trong lòng ta chỉ thích nhất viên bảo thạch màu lam này. Ta luôn đeo nó trên cổ, vĩnh viễn chỉ mang theo nó.”
Người kia chống tay ghế, nghiêng người về phía trước, khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. Đôi môi tách nhẹ, người nói ra câu khiến Mặc Kiều Sinh vui sướng khôn xiết.
“Ngươi chính là bảo thạch lam của ta. Kiều Sinh, ta thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi thôi.”
Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng gỡ sợi dây chuyền màu vàng, móc bảo thạch vào dây rồi nhét lại vào trong cổ áo.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi xuống gian phòng, vô số hạt bụi nhỏ li ti nhảy múa trong tia nắng, khiến cho cung điện mang mùi hương và màu sắc cổ kính này tỏa ra một bầu không khí