Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ánh nắng ngày xuân ấm áp.
Khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Trịnh Châu vương vãi những đống giấy nhàu nát, lòe loẹt.
Tuy vậy, trên đường phố mất trật tự ngẫu nhiên xuất hiện những người đi đường. Họ vô tâm với cảnh đẹp ngày xuân. Bọn họ cực kỳ bình tĩnh, cúi đầu vội vàng đi qua.
Chỉ có hoa cỏ ven đường chẳng mảy may quan tâm tới tâm trạng sợ hãi và tối tăm của mọi người, vẫn vươn mình khoe sắc xanh dịu dàng.
Người hầu thiếp thân của Ngôi Danh Sơn - A Cốt, là một thiếu niên mày rậm mắt to.
Giờ phút này, gã đang nhìn con đường xuân nhưng đầy ảm đạm rồi liên tục thở dài.
A Cốt đột nhiên bắt đầu hoài niệm những ngày mình sống trên thảo nguyên.
Trên thảo nguyên rộng lớn vô ngần,
Từng ngày xuân đều làm cho người người mừng vui.
Họ vượt qua trời đông giá rét, có thể trưởng thành cùng huynh đệ tỷ muội của mình trên đại thảo nguyên, thả ngựa chăn dê, tùy ý rong ruổi.
Được trời cao phù hộ, vô ưu vô lo, ca múa hát vang.
Khi thân khách tới, mình sẽ chiêu đãi bằng rượu tốt nhất trong nhà.
Khi kẻ địch xuất hiện, nam nhân không nói hai lời chỉ biết rút loan đao bên hông ra.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Khác hắn với những người Hán toàn nghĩ mấy chuyện vòng vo.
Hôm nay, các tộc nhân tranh đoạt đất đai của người Hán, cũng tựa như đang vứt đi tính tình thẳng thắn của mình.
Gã cúi đầu nhìn vài trang giấy rực rỡ sắc màu trong tay.
Những người Hán này bao vây thành Trịnh Châu đã hơn hai tháng. Mặc dù họ không tổ chức công thành nhưng lòng người trong thành đã sớm bàng hoàng. Các lời đồn nhảm ác ý đã truyền đi khắp nơi.
Tấn quân còn luôn dùng máy bắn đá có tạo hình kỳ quặc của bọn họ để ném những đống truyền đơn rực rỡ đầy màu này vào thành. Đầu đường cuối xóm đều có cả.
Trong đó viết xằng viết xiên rằng Ngôi tướng quân đã đầu phục Tấn quốc, sắp tới sẽ mở thành đầu hàng.
Hoặc là khoa trương viết quân chủ Tấn quốc lại phái thêm nhiều quân mã bao vây thành, chắc chắn sẽ vây kín Trịnh Châu đến cả con kiến cũng không thoát.
Còn có tờ quân báo viết là Mặc diêm vương của cánh trái Tấn quân vừa dẫn theo binh lính chiếm được quận huyện giáp ranh nào đó của Trịnh Châu, đã từ từ biến Trịnh Châu thành một tòa cô thành (tòa thành đơn độc).
Đương nhiên cũng không thiếu việc kích động quân dân trong thành mở cổng thành đầu hàng. Tờ đơn còn nhấn mạnh xưa nay quân đội Tấn quốc luôn ưu đãi tù binh.
Còn rất nhiều nữa, thật thật giả giả, không phải là ít.
A Cốt nghĩ mãi không rõ, đây rõ ràng là thứ địch nhân đã dùng để đảo loạn nhân tâm, thật sự chỉ mới một ngày mà đã làm nhiễu loạn cả quân tâm và dân tâm.
Trong quân dần dần chia phe phái, cả ngày tranh chấp không ngớt.
Gã thật sự không muốn lấy những thứ này cho tướng quân xem.
Nhưng mệnh lệnh của Tướng quân là không thể vi phạm.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
A Cốt nhảy vào hành dinh chánh điện.
Ngôi Danh Sơn nhận lấy truyền đơn trong tay gã, bình tĩnh xem từng tờ một.
Hắn im lặng một hồi lâu, cầm lấy ý chỉ của thái hậu mới được đưa từ Hạo Kinh đến cho A Cốt xem.
“Ra thời hạn tiêu diệt địch?” A Cốt không thể tin: “Thái hậu không chỉ không phái viện binh cho chúng ta, còn muốn hạn cho chúng ta đánh lui địch?”
Gã nhìn tướng quân. Tướng quân trong mắt gã như trời như núi. Bất luận gặp khốn cảnh gì, tướng quân vẫn luôn bình tĩnh, không hề hoang mang, cũng không hoảng loạn, chống đỡ bầu trời bao la trên đầu họ.
Nhưng giờ khắc này, ngọn núi lớn trước mắt vẫn ngồi yên không động nhưng lại có vẻ cô độc và hiu quạnh đến thế.
“Đến giờ khắc này, mặc dù ta đánh thắng trận, ở trong mắt thái hậu ta cũng chỉ là một kẻ dụng tâm kín đáo.” Ngôi Danh Sơn chậm rãi nói: “Nếu bàn về hành binh tác chiến, ta chưa bao giờ sợ bất kỳ kẻ nào. Nhưng lần này, có lẽ ta đã thua một người, một địch nhân đáng sợ.”
Vẻ mặt hắn u ám, ánh mắt bạo ngược xuyên qua cổng chính hành dinh nhìn ra phía ngoài, dường như đang xuyên thấu qua tường thành kiên cố, vượt qua đồng ruộng sông núi, đến nơi Biện Châu xa xôi để nhìn vị quân hầu ngồi ở trong hành cung kia.
Quân chủ Tấn quốc Tấn Việt hầu.
Ngôi Danh Sơn chưa từng mặt đối mặt với quân chủ Tấn quốc này.
Đã từng, ngoài thành Biện Châu, hắn trông thấy từ xa xa, người này có vẻ là một kẻ Hán tộc quyền quý có khuôn mặt tuấn tú, lịch sự, trắng trẻo mà thôi.
Nghe đồn, hắn ta tay trói gà không chặt, cả ngựa cũng không biết cưỡi.
Hắn ta hẳn là loại người Hán quần là áo lượt. Cả ngày ở trong cung điện hoa lệ ôm nữ nhân xinh đẹp, có lẽ còn có cả nam nhân, sống cuộc sống mơ mơ màng màng mới đúng.
Nhưng