Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trong đêm tối xuất hiện vô số đôi mắt của binh sĩ Tấn quốc.

Lòng Ngôi Danh Sơn trầm xuống, biết mình trúng mai phục.

Những binh lính Tấn quốc đó chia ra vài người một tổ, tạo thành một ma trận. Hàng phía trước cầm thương đặc chế, mũi thương lóe sáng dưới ánh trăng, đồng loạt chĩa về kẻ địch.

Trước sau có binh sĩ cầm khiên, móc câu, đoản đao vây quanh che chở.

Bọn họ bày ra loại trận pháp này chuyên nhằm vào kỵ binh, hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, muốn ngăn địch tại đây.

Cả đời Ngôi Danh Sơn trải qua vô số chiến dịch.

Tuy đã bước chân vào vòng mai phục nhưng hắn ta rất nhanh tỉnh táo lại, trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy tư.

Làm sao Mặc Kiều Sinh biết ta sẽ xuất hiện ở đây tối nay?

Không, hắn không không thể nào biết rõ.

Nhưng hắn chắc chắn đã có được tin tức từ Hạo Kinh, phỏng đoán tâm ý của ta, cảm thấy ta sẽ dẫn quân phá vòng vây.

Bởi vậy vào ban ngày hắn làm suy yếu phòng tuyến của vùng này, chính là vì muốn dẫn ta qua đây.

Ta nghĩ là hắn đã lệnh cho trận doanh ở đây ngày đêm phải trong trạng thái phòng bị.

Bất luận địch nhân đánh phá từ chỗ nào, chỉ cần có thể ngăn bước chân quân địch trong chốc lát là được.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Binh lính còn lại sẽ có thể nhanh chóng bao vây kín kẽ.

Quả nhiên, sau đó trong doanh địa có người phát khói báo động. Trong bóng đêm khói cuồn cuộn dày đặc bốc lên cao.

Bọn họ liên tục truyền tin, kêu gọi viện quân. Ngôi Danh Sơn thầm nghĩ, người ngăn cản quân ta ở đây không nhiều lắm, không vượt quá 1000 người. Ta phải dùng tốc độ nhanh nhất phá vòng vây, không thể để cho kẻ địch hình thành xu thế vây kín.

Lần này, hắn ta mang theo 5000 kỵ binh tinh nhuệ, đều là thân tín theo chân mình vào sinh ra tử. Hắn ta muốn nhanh chóng đột phá vòng vây, bằng mọi cách tìm viện binh từ bên ngoài, tiêu diệt từng bộ phận rồi cùng hơn một vạn đại quân lưu thủ trong thành nội ứng ngoại hợp đánh tan Tấn quân.

Đây là một chiến thuật rất phiêu lưu, Đô La Vĩ và Một Tàng Nguyên Kỳ lưu thủ trong thành càng làm cho hắn ta vô cùng lo lắng.

Đối kháng với đối thủ tầm thường, hắn ta thích kỳ binh đột tập. Nhưng đối với kình địch như Mặc Kiều Sinh, hắn ta phải dùng phương thức ổn thỏa nhất để mưu cầu thắng lợi.

Đáng tiếc hôm nay, quân vương của hắn ta đã không lưu lại cho hắn ta bất kỳ một cơ hội chắc chắn nào. Hắn ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không, gửi gắm hi vọng vào chỗ hiểm để cầu thắng.

Nhưng vừa ra thành, hắn ta thấy như mình đã bị đối phương đào ra tất cả mọi suy nghĩ, một bước là rơi vào vòng mai phục.

Ngôi Danh Sơn thầm cảm thấy không ổn.

Hắn ta ổn định suy nghĩ lung tung của mình, nhìn đám khói dày đặc đang bay lên, quyết đoán giơ một tay: “Đổi thành Trùy Hình trận [1], chuẩn bị móc dây, phá vòng vây!”

[1] Trùy hình trận: một trận có dạng giống hình nón (mình kèm hình nhé)

Trong sắc tối lờ mờ,

Mặc Kiều Sinh dẫn quân đóng ở một nơi cao,

Hắn đứng trên đồi núi nhỏ, trông thấy cả vùng đất chìm trong màn đêm bỗng chốc sáng hẳn lên. Khói báo động bay cuồn cuộn không dứt. Ngọn lửa kia lập tức lan dần ra xung quanh rồi sáng ngời lên.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Cả một vùng đất đen đặc tựa như trở thành một viên minh châu sáng lóa.

Đó là doanh địa nơi Dương Thịnh đóng quân.

Cuối cùng, họ cũng đã tới rồi.

Mặc Kiều Sinh móc ra một sợi dây chuyền trên cổ, đưa miếng gảy màu nâu lên môi khẽ hôn.

Hắn rút đao ra vung lên cao, quát lớn: “Truyền lệnh toàn quân, theo ta xuất kích, vây quanh quân địch!”

Dương Lục Hậu khom lưng bước đi, trong tay cầm thật chặt trường mâu. Mâu này rất dài, gã đặt chuôi chống xuống đất, mũi thương sáng như tuyết chĩa thẳng vào kỵ binh Khuyển Nhung cách đó không xa.

Bên người của gã có vô số mâu dài như thế, phía trước có người cầm khiên giúp gã ngăn cản tên nhọn mà kẻ địch bắn tới.

Thiết kỵ Khuyển Nhung hung mãnh dũng cảm xé gió lao đến trước mặt. Móng ngựa đạp lên chông sắt mà trước đó bọn hắn đã rải dưới đất, chiến mã hí vang ngã xuống đất, kỵ sĩ rơi xuống.

Binh sĩ sau lưng Dương Lục Hậu lập tức chĩa mũi thương vào người quân địch rồi kéo binh lính Khuyển Nhung bị ngã ngựa tới, vô số đoản đao được rút ra, trong khoảnh khắc “thu hoạch” được một cái mạng.

Tuy vậy, kỵ binh của địch nhân vẫn công kích một cách hung hãn không sợ chết. Xác chiến mã và thi thể Khuyển Nhung đầy ắp phía trước đã che phủ hết mai phục mà bọn họ đã bày bố trước đó.

Những dân tộc du mục kia giỏi về mã chiến, ném móc câu dài có buộc dây thừng ra, lập tức kéo binh lính của phe địch ra khỏi trận địa, địch nhân đánh ngựa lui về kéo theo người đi.

Thế công của kẻ địch quá mạnh. Trận hình lập tức loạn cả lên.

“Giữ chặt trận hình, đừng loạn, đừng loạn.” Dương Lục Hậu khẩn trương hô.

Hôm nay,

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui