Bất Ngờ Được Kết Hôn


Đêm tất niên, đài truyền hình thành phố thuê một sân vận động lớn để làm sân khấu.
Vu Đông làm xong tạo hình thì đến hậu trường trước nửa tiếng để đợi lên sân khấu.

Người đến người đi, trong hậu trường mọi người đều mặc đủ kiểu trang phục nên cái đầm của Vu Đông cũng không có vẻ khoa trương cho lắm.
Vu Đông cũng không phải một nhân vật lớn nên tự nhiên là không có phòng nghỉ, vì vậy cô chỉ có thể tìm một góc ít người rồi ngồi chơi di động thôi.
Ai, di động lúc này thật là ít tính năng quá đi mà...
"Đông Đông..." Hướng Hiểu Nguyệt tìm kiếm ở hậu trường một hồi lâu thì mới thấy được Vu Đông đang ngồi ở một góc.
"Hiểu Nguyệt? Sao cậu vào được đây?" Vu Đông đưa cho Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân mỗi người một tấm vé vào cửa, nhưng bụng của Nhậm Hân Hân đã lớn quá rồi nên không tiện ra ngoài, vì vậy chỉ có một mình Hướng Hiểu Nguyệt đến đây.
"Tớ có người quen mà." Hướng Hiểu Nguyệt cười chỉ chỉ đằng sau.
"Vu Đông." Lôi Chấn trang điểm long trọng bước ra từ phía sau Hướng Hiểu Nguyệt.
Lúc này Vu Đông mới thấy được Lôi Chấn, Lôi Chấn là bạn thân thời đại học của Phương Hoa, bởi vì đã mười năm không gặp nên ký ức của cô về người này cũng không sâu sắc lắm, mấy lần trước cô còn không nhớ được tên cậu ta.

Cũng nhờ ngày diễn tập hôm qua nên cô mới nhớ lại được, hơn nữa cũng đã quen biết hơn.
"Chín giờ rưỡi cậu mới lên sân khấu phải không." Lôi Chấn làm người dẫn chương trình của tiệc tối nên rất rõ ràng quy trình của buổi tiệc, vì vậy mới đề nghị, "Vẫn còn đến hai tiếng nữa mà, nếu không cậu vào phòng nghỉ của bọn tớ chờ đi, bên đó cũng ít người."
"Chuyện này có phiền đến cậu quá hay không?" Vu Đông do dự nói.
"Không đâu, mọi người đều là bạn học mà.

Hơn nữa chị Ân Na cậu cũng gặp rồi đó." Lôi Chấn cười lắc đầu.
"Đi đi, cậu xem chỗ này rối loạn như vậy, cậu còn ngồi đợi ở đây sẽ vướng chân vướng tay người khác hơn đó." Hướng Hiểu Nguyệt cũng đứng một bên khuyên nhủ.
Vì vậy Vu Đông đi theo Lôi Chấn đến phòng nghỉ của người dẫn chương trình.

Lý Ân Na đang xem lại tấm thẻ nhắc tuồng, cô nàng thấy mấy người đi vào thì cũng chỉ cười cười nói một câu "đã đến rồi à", hiển nhiên là do Lôi Chấn đã nói trước với cô ấy.
Vu Đông nói câu cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sô pha cùng với Hướng Hiểu Nguyệt.
Chỉ chốc lát sau thì một nhân viên công tác đi vào, nói với Lý Ân Na và Lôi Chấn là đạo diễn đang muốn gặp họ, vì vậy hai người đều đi ra ngoài.
Cuối cùng thì chỉ còn lại Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông ở trong phòng nghỉ, một lát sau thì hai người nhanh chóng nói chuyện một cách náo nhiệt.
"Bộ đầm này nhìn cũng được lắm chứ, làm gì mà khoa trương như cậu nói đâu." Hướng Hiểu Nguyệt nhìn chiếc đầm Vu Đông đang mặc rồi nói.
"Cậu không cảm thấy tớ là một vị khách quý không có tiếng tăm gì, đi vào chỉ để góp cho đủ số lượng thì ăn mặc như vầy là quá mức long trọng à?" Vu Đông chỉ chỉ vào bản thân nói.
"Ha hả, cũng phải, bộ đồ này của cậu so với bộ đồ lúc nãy của Lý Ân Na thì càng cướp sự chú ý nhiều hơn đó." Hướng Hiểu Nguyệt cười cười nói, "Chỉ có điều nếu mặc bộ này lên sân khấu rồi cộng thêm ánh đèn nữa thì hiệu quả chắc chắn rất tốt!"
"Giờ này cậu vẫn chưa vào hội trường à?" Vu Đông nhớ rõ người xem phải vào hội trường trước.
"Không sao đâu, không cần vội vã như vậy, dù sao thì nhiệm vụ chủ yếu của tớ là đến đây cổ vũ cậu thôi." Hướng Hiểu Nguyệt lật qua lật lại cái túi xách mới của mình rồi móc ra một camera loại nhỏ, bộ dáng như đang hiến vật quý nói, "Lát nữa tớ sẽ chụp cho cậu mấy tấm ảnh xinh xinh đẹp đẹp."
Vu Đông không thèm phản ứng với cái camera của nhưng lại bị cái túi xách khoa trương của cô nàng hấp dẫn.
Một cái túi xách nữ nhỏ nhắn, trên thân túi đều là cái dùi* sắc bén, dưới ánh đèn mấy cái dùi đều sáng lên lấp lánh làm người ta sợ hãi.
(*cái dùi: đồ dùng để tạo lỗ thủng, thường bằng sắt, hình que, có một đầu nhọn)
"Thứ này của cậu là túi xách hay là hung khí thế hả?" Vu Đông nhịn không được mà châm chọc.
"Cái này sao..." Hướng Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua cái túi xách của mình rồi đắc ý nói, "Đây là cái túi xách mốt nhất bây giờ đó.

Tớ đã phải nhờ người mua giùm ở Mỹ, ngầu lắm đúng không, vào lúc nguy hiểm còn có thể dùng làm vũ khí nữa."
"Đúng vậy đó!" Vu Đông bĩu môi.
Lúc này di động đột nhiên vang lên, Vu Đông mở di động ra thì thấy là tin nhắn của Hạ Phong gửi đến.
"Anh sẽ ở đây nhìn em."
Nhìn tin nhắn ngắn gọn đó thì Vu Đông nhịn không được mà bật cười một cách ngọt ngào.
"Tin nhắn của Hạ Phong?" Hướng Hiểu Nguyệt thấy Vu Đông cười ngọt ngào như vậy thì suy đoán.
"Ừ!" Vu Đông gật đầu.
"Thật hâm mộ đó." Hướng Hiểu Nguyệt hơi thương cảm nói, "Cậu nói thử xem, bây giờ "cẩu" của tớ đang ở đâu vậy?"
"Cẩu?" Vu Đông hơi sửng sốt.
"Độc thân "cẩu" của tớ chứ gì." Hướng Hiểu Nguyệt giải thích làm cho Vu Đông nhịn không được mà cười một.
"Người theo đuổi của cậu nhiều lắm mà?" Trong ba người thì Hướng Hiểu Nguyệt là người có đào hoa* nhiều nhất.
(*đào hoa ở đây là chỉ người theo đuổi)
Hướng Hiểu Nguyệt cầm lấy một gối ôm rồi ôm vào trong ngực, hiếm thấy mà nói một câu cảm tính: "Những người mà tớ hẹn hò trước đó dù nói là yêu đương nhưng thực chất cũng chỉ là làm bạn mà thôi.

Không biết chừng nào tớ mới có thể tìm được một người mà mình thực sự yêu thích nữa."
Trong mắt của Vu Đông hiện lên bóng dáng của Tần Dược, nói: "Có lẽ người này đã xuất hiện rồi đó, chỉ là các cậu vẫn chưa yêu nhau mà thôi."
"Đã xuất hiện rồi sao? Sao có thể chứ, nếu tớ có thể thích thì đã sớm thích rồi." Hướng Hiểu Nguyệt gắng nhớ lại tất cả những người đàn ông độc thân mà mình quen biết, rồi sau đó lập tức phủ định ngay.
"Chuyện duyên phận mà, ai nói chính xác được chứ." Vu Đông nói một câu đầy thâm ý.
Hai người vẫn luôn ngồi trong phòng nghỉ mà nói chuyện phiếm, cho đến lúc nhân viên công tác thông báo cho Vu Đông đã đến lúc lên sân khấu thì Hướng Hiểu Nguyệt mới rời khỏi hậu trường đi đến thính phòng.
@@@
Bệnh viện thành phố, tất cả TV tối hôm nay đều phát sóng trực tiếp tiệc tất niên.
Y tá trưởng Lưu ngẩng đầu nhìn TV một, thấy tên các tiết mục đang chạy, đã sắp đến tiết mục của Vu Đông, vì vậy liền vội vàng gọi điện thoại đến văn phòng khoa ngoại, khoa u.
"Bác sĩ Hạ có ở đó không?" Y tá trưởng Lưu hỏi.
"Hạ Phong đã đi phòng bệnh rồi." Kiều Minh nhận điện thoại nói.
"Được rồi, chị biết rồi." Y tá trưởng Lưu cúp điện thoại, đi dọc theo hành lang phòng bệnh một hồi thì đúng lúc thấy Hạ Phong đi ra khỏi phòng bệnh nên vội vàng kêu Hạ Phong lại.
"Bác sĩ Hạ, tiết mục của Vu Đông sắp tới rồi."
Hạ Phong hơi sửng sốt, nhớ đến việc hắn đã nhờ y tá trưởng Lưu nên nói một câu "cảm ơn" rồi cầm bệnh án đi về bàn y tá cùng với y tá trưởng Lưu.
@@
"Các bạn khán giả, người kế tiếp biểu diễn tiết mục cho chúng ta chính là người dẫn chương trình của đài phát thanh, Ngư Đống.

Cô ấy sẽ tặng cho chúng ta ca khúc "Sứ Thanh Hoa*".

Mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh đi nào."
(*Sứ Thanh Hoa: một loại sứ vẽ hoa văn xanh trên phôi gốm và phủ men bóng bên ngoài, sau đó mới đem đi nung)
Lý Ân Na vừa nói xong thì trong tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm không ngừng, Vu Đông mặc một chiếc đầm đuôi cá bước ra dưới ánh đèn đủ loại màu sắc.
"A a a...!Vu Đông, cậu đẹp nhất!" Hướng Hiểu Nguyệt đang yên yên tĩnh tĩnh ngồi thì khi thấy được Vu Đông một liền từ chỗ ngồi nhảy lên, làm cho khán giả ở chung quanh đều bị dọa.
Hạ Phong đứng kế bên bàn y tá, trong mắt cũng tràn đầy sự kinh diễm.
Khúc nhạc dạo vang lên, giọng hát mềm mại, thanh sạch của Vu Đông vang vọng toàn trường, cũng hát vào lòng của Hạ Phong.
"Vẽ phác trên phôi gốm đã ra sứ Thanh Hoa, ngòi bút đậm chuyển nhạt
Hoa mẫu đơn vẽ trên thân bình như người đã điểm trang
Hương thơm gỗ đàn bay qua cửa sổ, ta chợt hiểu lòng người
Ngọn bút lướt trên giấy Tuyên* đến đây bỗng ngừng đoạn
Tranh sĩ nữ phủ men, như muốn ẩn tàng ý vị
Mà nụ cười của người lại như nụ hoa chớm nở
Vẻ đẹp của người như làn hương phiêu tán
Đến nơi nào ta không tới được.
Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi người."
(Bản dịch của Nicky"s Blog)
(*giấy Tuyên: loại giấy mỏng, hút mực tốt, dùng cho thư pháp và quốc họa, nguồn gốc ở Tuyên Châu nên gọi là giấy Tuyên)
...!...
Lúc bấy giờ, "Sứ Thanh Hoa" bản nữ vẫn chưa được hát nên bản giọng nữ của Vu Đông hát ra một loại ý cảnh khác, hát vào trong lòng mọi người.
Hạ Phong nhìn chăm chú vào Vu Đông trong màn hình, phảng phất như cô gái xinh đẹp đang ở trên sân khấu đó chính là một món sứ Thanh Hoa được truyền lại cho đời sau.
Lúc Vu Đông biểu diễn xong thì toàn trường đang yên tĩnh bỗng nổi lên tiếng vỗ tay ầm ầm như tiếng sấm.

Hướng Hiểu Nguyệt lại kích động nhảy lên lần nữa.
"Vu Đông, Vu Đông, tớ yêu cậu.

Cậu quá tuyệt vời, đẹp đến ngây người!" Hướng Hiểu Nguyệt càng nói thì càng kích động nên hoàn toàn không phát hiện cô nàng đã tiến đến phía trước vài bước và vì nhảy nhót quá nhiều nên cái túi xách cũng bị quăng qua quăng lại thế là đụng vào vị khán giả ngồi đằng trước.
Tần Dược đang chuyên tâm thưởng thức buổi biểu diễn, tiết mục mới kết thúc thì hắn đang rất quý ông mà vỗ tay, ai ngờ tai bay vạ gió, bỗng nhiên hắn bị thứ gì đó đụng vào, cái trán lập tức đau rát.
Hắn phản xạ có điều kiện liền giữ chặt "hung khí", Tần Dược sắc mặt tái xanh liền quay đầu lại.
Hướng Hiểu Nguyệt hoan hô đủ rồi thì định rời khỏi chỗ ngồi mà đi đến hậu trường tìm người, ai ngờ kéo hồi lâu cũng không kéo được cái túi, vừa quay đầu lại thì...
Trời ạ!!
Một anh chàng đẹp trai có cái trán đang chảy đầy máu mang vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
"Tôi...!Tôi..." Hướng Hiểu Nguyệt nhìn thấy thế thì lập tức hiểu ra nên chột dạ không thôi, "Anh có sao không vậy?"
"Cô thấy có sao không hả?" Tần Dược thấy là một cô gái nên cũng không tiện tức giận lên, nhưng hắn không làm gì lại bị thương thì tâm tình có thể tốt đẹp được mới là lạ đó.
"Đúng vậy...!Thật xin lỗi, tôi không có cố ý.

Nếu không thì, tôi lái xe chở anh đến bệnh viện băng bó được không." Hướng Hiểu Nguyệt nói lời xin lỗi.
Tần Dược thấy thái độ nhận lỗi tốt đẹp của cô gái này thì cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo, hắn đành đi theo Hướng Hiểu Nguyệt ra khỏi hội trường rồi lái xe đến bệnh viện để băng bó.
Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Vu Đông: "Vu Đông, tớ có việc rồi nên đi trước nhé...! Không có gì...!Có chút việc đột xuất thôi...!Không nghiêm trọng lắm."
"Vu Đông?" Tần Dược đang dùng khăn giấy đè đè cái trán của mình thì cố hồi ức rồi lại cẩn thận xem kĩ cô gái đang lái xe này, trong chốc lát thì hắn đã nhìn ra, đây còn không phải là một trong hai cô gái đứng trong tòa nhà Lục thị lừa dối hắn sao.
Hắn còn tưởng là tìm không ra rồi chứ, thật là trùng hợp đó.
Tuy chảy máu nhưng mấy cái đinh tán đó cũng không bén cho lắm nên vết thương không nặng lắm.

Tới bệnh viện, y tá băng bó đơn giản một ít rồi dặn dò một câu là hai ngày nay đừng để trán dính nước là xong.
"Thật sự rất xin lỗi anh, đây là số điện thoại của tôi, nếu như anh bị gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Tôi chắc chắn sẽ phụ trách." Hướng Hiểu Nguyệt đưa một tấm danh thiếp.
"Hướng Hiểu Nguyệt?" Tần Dược nhìn một, "Phòng làm việc chuyên lồng tiếng Hiểu Nguyệt, tổng giám đốc? Cho nên mấy người thật sự không phải là người của công ty kiến trúc Thanh Phong sao."
"A??" Công ty kiến trúc Thanh Phong, nghe rất quen tai đó, Hướng Hiểu Nguyệt nhớ lại một lúc rồi lại cẩn thận xem xét người đàn ông đứng trước mặt mình đây thì lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
"Đã nhớ ra rồi?" Tần Dược liếc mắt nhìn Hướng Hiểu Nguyệt một.
"Ha hả...!Cho hỏi anh họ gì?" Hướng Hiểu Nguyệt dự tính là cho dù cô bị đánh chết cũng sẽ kiên quyết không thừa nhận, dù sao chuyện đó đều là do Vu Đông lừa gạt, liên quan gì đến cô chứ.
"Đã quên rồi? Không sao, sau này tôi sẽ nói một cách chậm rãi cho cô nghe." Tần Dược quơ quơ tấm danh thiếp trong tay mình.
Vẻ mặt của Hướng Hiểu Nguyệt lập tức trở thành kiểu "cuộc sống này đã không còn gì phải luyến tiếc nữa rồi".
"Làm phiền cô đưa tôi về đi." Tần Dược nhìn đồng hồ, đã mười giờ giờ rưỡi rồi.
"Được!"
Hướng Hiểu Nguyệt đưa Tần Dược về khách sạn quốc tế ở trung tâm thành phố.

Lúc xuống xe thì cô lấy từ trong xe ra một hộp bánh hạch đào rồi đưa cho Tần Dược.
Tần Dược nghi hoặc nhìn cô một.
"À ừ, chuyện hôm nay tôi thật sự không có cố ý, hộp bánh hạch đào này coi như là quà xin lỗi của tôi.

Anh là đại nhân không nhớ việc của tiểu nhân*." Rốt cuộc thì đã đắc tội người ta đến hai lần nên Hướng Hiểu Nguyệt định để lại ấn tượng tốt hơn một chút.
(*đại nhân không nhớ việc của tiểu nhân: một câu thành ngữ của TQ, xưng hô đối phương là "đại nhân", xưng mình là "tiểu nhân" là một loại thái độ chủ động nhận sai lầm về mình, hy vọng đối phương sẽ tha thứ cho mình, là một lời khách sáo)
"Tô ký?" Tần Dược nhìn thoáng qua hộp bánh trong tay mình, trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc.
"Anh cũng biết sao? Đây là bánh ở một cửa hàng Tô Châu lâu đời, làm bánh hạch đào tô đã có lịch sử gần trăm năm." Hướng Hiểu Nguyệt đắc ý nói, "Hộp bánh này của tôi là của bà ngoại Tô, bà chủ đã về hưu của Tô ký tự mình làm đó, ở ngoài cũng mua không được đâu."
"A? Mặt mũi của cô cũng rất lớn đó." Tần Dược nói.
"Đó là đương nhiên rồi, lúc trước hai nhà của chúng tôi hàng xóm, bà ngoại Tô đã nhìn tôi từ lúc nhỏ đến khi lớn lên." Hướng Hiểu Nguyệt cười nói.
Hắn nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp đến mê người thì bỗng nhiên nhịn không được mà nở nụ cười.
"Anh cười cái gì?" Hướng Hiểu Nguyệt tinh tế cảm nhận được hình như Tần tổng đang cười nhạo cô.
"Là tôi đó, cô nhóc béo." Tần Dược nhấc cái hộp bánh hạch đào lên rồi nói, "Là anh đẹp trai hàng xóm của em."
Trời trời trời trời trời trời trời ạ!!!!!!
"Anh là cháu ngoại của bà ngoại Tô!!!!!"
Hướng Hiểu Nguyệt thật sự rất muốn chửi thề luôn, trời ơi, cuộc đời này của cô chỉ có duy nhất một lần tỏ tình thất bại chính là vào lúc năm tuổi, cô yêu thầm cháu ngoại của bà ngoại Tô ở cạnh nhà mình!!
Lời của tác giả: Chuyện tình cảm của Hiểu Nguyệt rất rõ ràng, bởi vậy mặc kệ là Vu Đông có cho họ gặp nhau trước hay không thì duyên phận của họ cũng đã được định sẵn cả rồi, thần trợ công là bà ngoại Tô đó, ha ha ha ha.
Editor Yuuki: Hướng Hiểu Nguyệt năm tuổi đã biết yêu rồi kìa.

Cao thủ đó nha =))
*** 38 ***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui