Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Nàng thích hắn!
Trái tim Cừu Thường Khiêm chấn động mãnh liệt, một hồi đau nhói nóng hừng hực khiến hắn không khỏi nhăn mày.
Đáng hận, nàng cũng chỉ có thể giống như hạt bụi bay qua bên cạnh hắn.
Bởi vì, chỉ có thể giữ được người, không thể để lại mạng. . . . . .
*********
Đồ ghê tởm, đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người! Ban đầu nàng trăm phương ngàn kế muốn trốn? Ha, giờ thì vừa đúng lúc, đã được như ý nguyện! Miệng há thật to lảm nhảm, khóe mắt cũng không kém ươn ướt.
Ban đêm, Mao Uy Long một thân một mình rời khỏi Cừu trang.
Lúc gần tối, Tiểu Mai mắt ngấn lệ đem một xấp ngân phiếu giao cho nàng, nói chủ tử giao phó, từ giờ hai người không còn quan hệ gì, còn tuyệt tình nói không cho phép nàng nói đến chuyện từng cùng với hắn có một cuộc hôn nhân, nàng thậm chí không biết tại sao.
Hơn nữa điều khiến nàng đau lòng nhất chính là, ngay sau lúc nàng thổ lộ tình cảm với hắn thì hắn đuổi nàng đi, như vậy không phải rõ ràng muốn nói hắn không cần tình yêu của nàng sao? Hắn đem tình cảm của nàng trà đạp hoàn toàn, vì vậy trong cơn tức giận, dù Tiểu Mai muốn nàng sáng sớm hôm sau hãy đi, nàng cũng không muốn, ngay trong đêm liền chạy lấy người.
Đêm đã khuya, đi vào trong rừng, bóng cây lay động giương nanh múa vuốt, dường như muốn đem dê con lạc lối trong núi biến thành món ngon nuốt vào bụng, nàng càng chạy càng sợ hãi, giận dỗi đi chưa được hai bước, lại bị thầy tế cây mây làm cho trật chân ngã xuống, mặt nàng dính đầy bùn đất, nàng nằm trên mặt đất, hốc mắt bỗng dưng nóng lên, tất cả uất ức, bất mãn, tức giận, trong nháy mắt toàn bộ cùng nhau xông lên, khóc to thành tiếng.
“Thế tử phi?” Trong rừng tối đen đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to.
Nàng từ trong bùn ngẩng đầu lên. “Các ngươi là ai?” Vào lúc này, ở cái chỗ này lại có người gọi nàng?
“Chúng ta là đến lấy mạng của ngươi!” Mấy người che mặt, lộ ra ánh mắt dữ tợn.
“Muốn mạng của ta? Các vị đại ca, ta từng đắc tội với các vị sao?” Thâm thù đại hận gì mà muốn mạng của nàng? Hơn nữa nàng có biết bọn họ sao? Nàng lau lau trên mặt bùn đất trộn lẫn nước mắt, mở to mắt, ở trong đêm tối không trăng cố gắng muốn nhìn rõ ràng bọn họ.
“Ngươi không có lỗi gì với chúng ta, nhưng đây là vận mệnh của ngươi, không thể oán trách ai được!” Nam tử dẫn đầu hung ác nói.
Số mạng, không oán ai được? ! Sao mà lời này nghe rất quen tai? Giống như có ai đó đã từng nói qua với nàng! Nàng kinh hãi, càng cảm thấy cổ quái. “Các ngươi nói rõ cho ta, tại sao đây là số mạng của ta” Chết là vận mạng của nàng? Nàng chau chặt chân mày.
“Đừng giả bộ, chuyện này tự ngươi rõ nhất, còn phải ta nói rõ ràng sao?”
“Nói nhảm, chuyện này nếu ta rõ ràng, còn làm phiền các ngươi nói cái gì?” Nàng vẻ mặt xem thường.
Tên dẫn đầu ngạc nhiên. “Ngươi là nữ nhân của Cừu Thường Khiêm  sao?” Hắn tựa hồ hoài nghi thân phận của nàng.
“Kia nhiều như vậy bỏ ——” câu nói nhảm này muốn bật thốt lên, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Tiểu Mai nói lại, nói tử quỷ kia muốn nàng sau khi rời khỏi trang cùng với hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, không được thừa nhận mình từng là Thế tử phi, không tự chủ được hốc mắt liền đỏ lên.
Hừ, không thừa nhận thì không thừa nhận, nàng mới không cần thừa nhận từng là đồ bỏ Thế tử phi! “Ta không phải, các ngươi tìm sai người rồi!” Nàng đem nước mắt đang muốn trào ra nuốt trở lại.
“Sao có thể như vậy, chúng ta là một đường đi theo nàng từ trong trang ra, nàng nhất định là Thế tử phi!” Một tên trong đám người bịt mặt nói.
Cừu trang canh phòng nghiêm cẩn, bọn họ không cách nào xông vào, nên mới đành ở ngoài thôn trang ôm cây đợi thỏ, thật vất vả mới có tin tức bên trong trang, nói là Thế tử phi muốn rời khỏi trang, bọn họ lúc này mới khóa đối tượng (xác định đối tượng), trong đêm khuya, vừa thấy nữ nhân duy nhất rời trang liền lập tức đuổi theo, cho nên không thể nào có nhầm lẫn.
“Thì ra là các ngươi đi theo ta, tại sao làm như vậy?” Mao Uy Long lúc này mới cảm thấy nguy hiểm.
“Vậy ngươi thừa nhận mình chính là Thế tử phi rồi hả?” Kẻ dẫn đầu trầm trầm cười một tiếng.
Nàng toàn thân sợ hãi. “Người nào. . . . . . Ai nói từ Cừu trang đi ra ngoài chính là Thế tử phi? Ta là nô tài trong trang, Tiểu . . . . Tiểu Xuân.”
“Tiểu Xuân?”
“Không sai, nếu ta thật sự là Thế tử phi, muộn như thế còn có thể một mình ở trong cánh rừng này sao? Lại còn chật vật như vậy!” Nàng cố ý giả bộ đáng thương, có chút may mắn mới vừa ngã một cái, khiến cho trang phục bằng tơ lụa thượng hạng trên người đều nhiễm bẩn, hiện tại nhìn, thật đúng là khó mà tin được mình đã từng làm một Thế tử phi được yêu chiều!
“Nguy rồi! Đại ca, chẳng lẽ thật sự tìm nhầm người?” Một gã bịt mặt khác khẩn trương nói: “Ta nghe nói Cừu Thường Khiêm kể từ sau khi đón dâu, liền thất thường đặc biệt sủng ái nữ nhân kia, cũng bảo hộ rất chặt, đường đường một Thế tử phi sao có khả năng biến thành bộ dạng này, xem ra chúng ta lầm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt kẻ cầm đầu ở dưới khăn vải rõ ràng chần chờ lo lắng. “Câm mồm!” Hắn giận dữ hung ác quan sát Mao Uy Long, “Ngươi thật sự không phải Thế tử phi, mà chỉ là nô tài?” Hắn hỏi một lần nữa.
“Ừ.” Nàng gật  mạnh đầu, có chút nghẹn ngào, ngay cả đám người khó hiểu này cũng đều biết rõ Cừu Thường Khiêm cưng chiều nàng đến mức nào, đáng tiếc tình cảnh đã thay đổi, hôm nay nàng đã thành người đàn bà bị bỏ (tan học phụ). . . . . .
Tự nhiên sinh ra đau lòng.

“Hừ, vậy cũng chỉ có thể coi là nha đầu này xui xẻo, các huynh đệ, chúng ta thà giết lầm hơn bỏ sót, giết nha đầu này!”  Mắt hắn lộ sát khí.
Vừa nói xong, mấy người lập tức vung đao kiếm lên, toàn bộ không lưu tình bổ về phía nàng, nàng cả kinh thất sắc, mắt thấy mình sẽ phải mất mạng, hai chân lại không thể nhúc nhích được, sau một khắc, một thân ảnh lăng không mà tới (dùng khinh công bay đến ạ), tay trái ôm người, tay phải vung trường kiếm, nhất thời, cả một mảnh đất gào khóc, mấy người cụt chân, đứt tay, mặt kinh hãi mất hồn.
Người tới toàn thân phiêu diêu xoay người bỏ rơi kiếm, khí lạnh đánh úp lại, chỉ thấy bốn phía đủ kiểu đứt đoạn, thi thể không nguyên vẹn, đầu rơi xuống đất mắt vẫn còn mở to, tràn ngập không dám tin!
*********
“Ngươi không phải là muốn ta đi sao, lại còn đem ta mang về làm gì?” Mao Uy Long làm mặt lạnh giận dỗi. Hắn đại khai sát giới cứu nàng, phi thân liền đem nàng quay về Cừu trang, giờ phút này nàng chỉ có thể ngồi ở mép giường đá đá chân, bộ mặt ảo não, vô cùng sợ hãi nhớ lại tình cảnh giết người lúc đó.
Hắn đứng chắp tay, lặng lẽ.
“Ta chết rồi không phải vừa ý ngươi sao, sao không để cho cái đám cường đạo lưu manh đó giết chết ta đi có phải tốt lắm không, dù sao không phải ngươi cũng hi vọng ta với Đại thế tử người không có quan hệ sao, nếu ta chết rồi, thì thật sự chẳng phải là cùng với ngươi sẽ không còn có một chút quan hệ gì nữa!” vừa nói nước mắt vừa rơi như bão tố, lại càng không cam lòng rơi lệ trước mặt hắn, chỉ có thể một mặt gạt lệ một mặt liều mạng hút lại nước mũi, bộ dáng làm cho người ta vừa tức vừa thương.
Yên tĩnh.
“Không nói lời nào, mặt cũng lạnh như vậy, dù sao ta đã là cái người bị chồng bỏ, cũng không còn mặt mũi ở lại, càng sẽ không đổ lỗi cho ngươi, ta đi là tốt rồi!” Nàng hít một hơi, quật cường nhảy xuống giường. Nàng cũng có tự ái của nàng, sẽ không cần phải liều chết dây dưa với hắn không chịu thả. Hơn nữa, đối với nàng mà nói rời đi như vậy là tốt nhất, tránh khỏi tương lai sự việc bại lộ, khó có thể dọn dẹp được.
Mao Uy Long đi tới cửa, nhưng càng bước càng chậm, giống như chân bị buộc cục đá vậy.
Cừu Thường Khiêm vẫn đứng sững như pho tượng, keo kiệt không nói với nàng dù chỉ một câu.
“Tử quỷ! Ta chính là có chết ở bên ngoài, cũng sẽ không liên lụy ngươi! Yên tâm đi!” Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn trộm hắn, thấy hắn vẫn không nói một câu, không khỏi giận giữ giống to lên.
“Ngươi, ngươi đi chết đi!” Nàng tức giận đến mức mắng to, xoay người bỏ đi.
“. . . . . . Đứng lại.”
Ơ, rách băng rồi, hừ! “Còn có lời gì cần phải nói sao?” Nàng dừng bước, thở hổn hển đô iệng, mặt khiêu khích, thái độ tương đối phách lối.
“Ngươi có thể không đi cũng được.” Hắn trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, rốt cuộc nói.
“Không cần đi?” Nàng đầu tiên là đôi mắt đẫm lệ vằn lên căm giận bất bình, tiếp theo đột nhiên nảy sinh ác độc xông tới hắn: “Tên đáng chết, ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn ta ở lại liền ở, muốn ta đi thì đi, ta hận ngươi chết đi được! Ngươi đáng chết!” Một cỗ oán khí toàn bộ bộc phát, nàng hướng về phía hắn tay đấm chân đá một hồi.
Đối với hành động của nàng, bị nàng đánh Cừu Thường Khiêm đầu tiên là sửng sốt, tiếp đến đè lại trán của mình, nhắm mắt lại thật sâu để điều hòa khí tức, sau khi lần nữa mở mắt ra, hắn chợt nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi!”
Mới vừa rồi, chân trước nàng vừa đi, chân sau hắn liền không nhịn được lo lắng đuổi theo, hắn cũng sẽ lo lắng ột người. . . . . . lại còn là một nữ nhân.
Hơn nữa thấy nàng bị người ta vây giết, cảm giác phẫn hận mất khống chế này, đến nay vẫn còn khuấy đảo, thật lâu không thể bình ổn lại, chỉ như vậy, nhưng trong lòng hắn đã hiểu rõ, hắn tuyệt không thể để nàng chịu dù chỉ một chút tổn thương nào, nhưng con đường duy nhất để cho nàng không bị tổn thương đã đứt, nàng không bao giờ… còn được an toàn nữa. . . . . .
Nàng đột nhiên dừng tay: “Ngươi nói xin lỗi ta?” Trên mặt còn vương đầy lệ.
“Ừ, ta không nghĩ tới thật sự đã không còn kịp rồi.” Từ cái phút chốc hắn cưới nàng kia, nàng đã không còn được an toàn, vốn hắn vẫn còn có một tia hi vọng, cho rằng nàng còn có thể toàn vẹn rút lui, sự thật chứng minh hắn sai lầm rồi.
Hắn không ngừng chống lại những xao động trong lòng, nhưng vẫn không thể chống lại được cảm giác muốn ôm chặt nàng, kích động mút cánh môi đỏ mọng của nàng.
Hắn không muốn nàng đi! Nhưng, càng không muốn nàng bỏ mạng!
Lập tức, đưa tay vuốt gò má lem nhem nước mắt của nàng, đột nhiên có chút buồn buồn nói: “Ngươi không phải sẽ thật sự chỉ là hạt bụi phất qua bên cạnh ta chứ?” Đôi tay bỗng chốc căng thẳng, không, hắn sẽ không để cho nàng trở thành hạt bụi ấy!
Nàng không ngừng kinh hãi. “Có ý gì? Ngươi có phải có điều gì đó gạt ta không?” Tại sao nàng mãi nghe được những điều khó hiểu như vậy? Tại sao có người muốn giết nàng? Cái gì là vận mạng của nàng? Đến tột cùng là có cái gì mà lẽ ra nàng phải biết, nhưng lại vẫn hồn nhiên không biết?
Ánh mắt bá đạo kia vì câu hỏi này của nàng, trong phút chốc mất đi thần thái lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nghiêm chỉnh mà nghiêm túc nhìn nàng, vẫn như cũ không trả lời vấn đề của nàng.
*********
“Thế tử phi, ngài có thể trở về thật là tốt.” Tiểu Mai nén lệ thút thít nói.
Nghe nói đêm qua là chủ tử tự mình đi mang nàng trở về, sau khi trở về đám người núp ở ngoài cửa, nghe Thế tử phi tức giận mắng chủ tử còn kèm theo cả quyền cước, lạ chính là chủ tử cũng không có lên tiếng, để cho nàng phát tiết đủ, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi a! Thử hỏi, ai có thể vô lễ đối với chủ tử như vậy? Theo quy củ của hoàng triều, kể cả là hoàng thân nữ quyến cũng không thể ghen tuông mắng mỏ nam tử của hoàng tộc, nhưng Thế tử phi không chỉ dùng tài hùng biện, cả đánh cũng dùng rồi, hành động kinh thế hãi tục thật sự dọa sợ một đám tôi tớ.
“Tiểu Mai, ngươi nói xem việc ta gả cho tướng công, cùng với cái người gọi là Thái Thượng Hoàng có liên quan sao?” Mao Uy Long nhớ lại một chút dấu vết.
“Thái Thượng Hoàng, ngài biết Thái Thượng Hoàng?”

“Chính là không biết mới phải hỏi ngươi!” Mao Uy Long không nhịn được nói.
“Thái Thượng Hoàng là phụ hoàng của đương kim hoàng thượng đã thoái vị, nghe nói sau khi ngài thoái vị liền một thân một mình Vân Du Tứ Hải.”
“Vậy thì có quan hệ gì đến ta?” Nàng nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra cái nguyên nhân, nhưng nàng nhớ rõ ràng tướng công cùng với ông bố chồng Vương Gia cũng đề cập tới người này, người này hiển nhiên có quan hệ với số mạng của nàng . . . . . Không, có quan hệ với cái “Nàng” đó, mà nàng cũng chỉ là thế tên của “Nàng”, cũng thuận đường thế mệnh của “Nàng”  . . . . . .
Nàng cả kinh.
“Thế tử phi, ngài sao vậy, sao đột nhiên lại đề cập tới Thái Thượng Hoàng? Là nhớ đến cái gì sao?” Tiểu Mai hỏi.
“Ách. . . . . . Không có gì.” Tay khoát khoát vuốt ngực đang nhảy lên rối loạn. Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra a?
*********
*********
“Sao chàng không thuê người làm?” Mao Uy Long liếc xéo nam nhân.
Kể từ sau khi trở về phủ, người này không biết vì sao, luôn đi theo nàng, không, nói chính xác là luôn buộc nàng ở bên người, hắn đi tới đâu nàng đều phải đi theo tới đó.
Lúc mới đầu nàng còn ngọt ngào như mật theo lên theo xuống hắn, dù sao thì khối băng này cũng chịu trói buộc một nữ nhân luôn làu nhàu ở bên cạnh, nhưng đúng là vô cùng khó, liên tục như vậy sau 3 ngày nàng liền chịu không nổi phải gào lên, bởi vì hắn càng ngày càng “Biến thái”, ánh mắt cơ hồ một khắc cũng không  rời khỏi nàng, trừ lúc đi nhà xí, những lúc khác chỉ cần nàng vừa muốn chuồn êm đi làm việc riêng, chẳng hạn như cùng Tiểu Mai xuống phòng bếp uống trộm một chút rượu mơ quý của đầu bếp, khiến hắn không tìm thấy người liền trở mặt nổi điên, lập tức lật tung khắp Cừu trang, cho đến khi nàng bình yên xuất hiện thì mới thôi.
“Ta đang tự mình làm việc?” Hắn lườm nàng một cái, cúi đầu xuống tiếp tục thẩm duyệt báo cáo tình hình nông thu (thu hoạch nông sản) do Tuần phủ Xuyên Cũng vừa mang tới.
“Chàng đã đang làm việc, sao còn lôi kéo ta ở nơi này ngẩn người cùng chàng?” Nàng bất mãn kháng nghị.
Hắn cũng không thèm để ý đến bộ dáng kháng nghị không hiệu quả của  nàng, cố chuyên tâm thẩm duyệt báo cáo trên tay.
“Chàng!” Nàng bực đến dậm chân, cái tảng băng đáng chết này, đang ngược đãi nàng sao? Đáng ghét! Đáng ghét vô cùng!
Nhìn chằm chằm vào cái người giống như đang chuyên tâm vào công việc kia, mắt nhỏ của nàng nhíu lại.
Hắc, lúc này không chuồn êm thì đợi đến bao giờ? Nắm chặt cơ hội, nhón chân, giống như trộm nhanh chóng vọt ra cạnh cửa, chỉ một bước nữa, chỉ cần xoải một bước nữa nàng liền tự do ——
“Ngươi phải đi đâu à?” Trong giọng nói của hắn mang theo ý tứ cảnh cáo nguy hiểm.
Mao Uy Long chán nản rụt chân lại. Hắn không phải đang chuyên tâm làm việc sao? Người này thật đúng là có thể một lúc làm hai việc, hay công việc làm Thế tử gia của hắn là nghề phụ, nhìn chằm chằm chết nàng mới là việc chính của hắn? !
Đáng hận! Nàng hằm hằm nhìn hắn. “Ta muốn đi nhà xí!” Nàng chu mỏ, không tin là hắn cũng sẽ không cho phép!
Nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi linh hoạt của nàng, nhìn điểm sáng chớp động giảo hoạt trong mắt kia, Cừu Thường Khiêm thầm than một tiếng, có chút mềm lòng. “Đi nhanh về nhanh, không được lề mề quá lâu.” Chắc hẳn là không thể kìm nén được nữa rồi, hắn cố ý để cho nàng đi hóng mát một chút.
Nàng vừa nghe, lập tức nhếch môi cười duyên với hắn, nụ cười của nàng làm mềm hoá đường cong trên gương mặt mới vừa lạnh lùng của hắn
Không nhịn được vui mừng như vừa được đặc xá, nàng xông đến, hôn hắn một cái kêu thật to, làm cho nụ cười của hắn càng thêm mở rộng, cơ hồ muốn thu lại cũng không được, khiến cho người ta lầm tưởng rằng hắn trời sinh vốn là cười rất đáng yêu.
Nhìn nàng hưng phấn như chú chim non xông ra cửa, hắn mỉm cười  buông sách vở trong tay xuống, khi bóng lưng nàng sắp biến mất, hắn khép mắt, nếp nhăn khi cười còn mơ hồ lưu lại trên mặt.
“Biểu ca?” Hỉ Nhi vào thư phòng đúng lúc bắt gặp được thần sắc chưa từng có này của hắn, trong lòng có chút giật mình.
Biểu ca đang cười sao? Không phải nàng nhìn nhầm chứ?
Cừu Thường Khiêm mở mắt ra, nhìn về phía người trước mặt. Trên mặt nếp nhăn khi cười đã biến mất, vẫn là một vẻ lạnh lùng như cũ.
Nàng quả nhiên là nhìn lầm rồi.
“Chuyện gì?” Hắn nhàn nhạt hỏi, lại khép mắt.

“Ta. . . . . Ta chỉ là muốn hỏi huynh, muốn xử phạt biểu tẩu thế nào?” Hỉ Nhi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, thử hỏi.
Con mắt đẹp đen nhánh của hắn chậm rãi mở ra .”Xử phạt cái gì?”
“Biểu tẩu thân là nữ quyến của hoàng tộc, không thể đánh phu quân, chuyện này nghe nói bác gái cũng biết, lão nhân gia rất khiếp sợ đấy.” Nếu không phải là bác gái đang bế quan (biệt lập, ở một mình) niệm Phật, chắc chắn sớm đã gọi cái nữ nhân Mao Tiểu Long kia đến trước mặt phạt thật nặng rồi.
“Có ai nói cho Người (mẹ ta) biết hay sao?” Hắn không vui nhíu mày.
“Chủ tử bị người ác ngôn (nói những lời độc ác) lại còn tay đấm chân đá, chuyện này toàn bộ Cừu trang đều đã biết, sao có thể giấu giếm được?” Nàng giận giữ nói. Nữ nhân này vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung), lại dám động thủ với biểu ca, thật đáng chết, biểu ca cũng sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, chắc chắn sẽ trừng phạt nặng nữ nhân không biết trời cao đất dày kia!
“Bởi vì Tiểu Long gặp phải một chuyện, quá sợ hãi nên mới có thể như thế.” Hắn vẫn một vẻ mặt không sao cả (mặt không cảm xúc).
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng lập tức tò mò hỏi.
Cừu Thường Khiêm nhìn nàng một cái. “Không phải chuyện của ngươi.” Hắn cứng nhắc với nàng, dường như là mất hứng với sự hiếu kỳ dư thừa của nàng.
Mặt Hỉ Nhi ửng đỏ, càng giận hơn. “Nhưng biểu tẩu vi phạm chuẩn mực, làm nhục hoàng thân, huynh không tức giận chuyện đó sao?”
Hắn lạnh nhạt lườm nàng một cái. “Đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, dính dáng gì đến người ngoài? Vi phạm chuẩn mực cái gì?” Hắn khinh thường hừ lạnh.
Mặt nàng nóng lên, nàng nghe sao có thể không hiểu biểu ca là đang trách nàng nhiều chuyện, vốn là nàng không tin biểu ca sẽ mặc ột nữ nhân ở trước mặt hắn la lối om sòm, hôm nay đến tìm hắn chỉ là để chứng thực sự thật giả của chuyện này, không nghĩ tới hắn càng bảo vệ nữ nhân kia như vậy, phẫn hận (phẫn nộ + uất hận) trong lòng thoáng chốc bùng lên. “Biểu ca, chẳng lẽ huynh thật sự không hề hối hận vì đã cưới một cô nương hoàn toàn không tương xứng như vậy sao?” Nàng không nhịn được hỏi.
Ánh mắt hắn vắng lặng, bình tĩnh quan sát nàng, khiến tim nàng đập rộn lên, cả người không được tự nhiên. “Hỉ Nhi, ngươi nghe đây, Tiểu Long là vợ của ta, ngươi là biểu muội của ta, thân phận của các ngươi đã định, điều này cả đời không thể thay đổi, nếu muốn thay đổi, trừ phi có người chết!” Hắn nói xong lời ác độc, hi vọng nàng bỏ đi ảo mộng, đừng lãng phí tâm tư nữa.
Nàng cắn môi vô cùng tức giận. “Biểu ca, huynh” Hắn vẫn biết lòng của nàng, lại làm như không thấy, giờ phút này còn nói loại lời nói này với nàng, nàng không cam lòng, cũng không tin hắn thật sự chân tình động lòng với Mao Tiểu Long!
“Thế tử gia, không xong!” Lý Văn đột nhiên mặt trắng bệch vọt vào thư phòng, trên mặt thấy rõ sự hốt hoảng.
“Chuyện gì?” Hắn hé miệng.
“Không xong, Thế tử phi  ——”
“Nàng làm sao?” Cừu Thường Khiêm đột nhiên đứng dậy, vội hỏi.
“Thế tử phi, người, người trúng độc!” Lý Văn lấy hơi, rốt cuộc nói ra.
“Cái gì?” Khuôn mặt đẹp tựa thần linh của hắn lúc này tàn bạo (tàn nhẫn hung ác) giống như ác ma.
Bọn họ dám? !
*********
*********
Hắn tỉnh táo, hắn lạnh lùng, hắn lãnh khốc, đây là tính tình của hắn. Từ trước đến nay, tất cả những điều mọi người thấy đều là sự máu lạnh tuyệt tình của hắn (gốc: lãnh tuyệt = lãnh huyết tuyệt tình), nhưng nội tâm kịch liệt, nóng bỏng như lửa của hắn, thủy chung không ai có thể nhìn thấu, nhưng mà giờ phút này, bộ mặt không muốn người biết này bộc lộ trước mắt tất cả mọi người, chỉ vì nữ nhân của hắn trúng kịch độc, tất cả thầy thuốc đều bó tay hết cách.
“Ngươi nói cái gì? Có giỏi nói lại một lần nữa xem!” Cừu Thường Khiêm sát ý (ý muốn giết người) nồng đậm, giống như La Sát đẫm máu gào thét với đám đại phu (thầy thuốc).
Lửa giận của hắn bùng phát từ lúc đại phu nói cho hắn biết Thế tử phi trúng độc quá nặng, thuốc dùng không có hiệu quả, hoàn toàn không khống chế được.
“Khởi. . . . . . Khởi bẩm Thế tử gia, Thế tử phi trúng một loại kịch độc truyền thống của Lê quốc, loại độc này đến nay không người nào có thể giải, sáu người chúng tôi không ai có thuốc giải độc, thật sự không thể làm gì được.” Tay của đại phu già run một cái, không thể không mở miệng nhắc lại.
Hắn là đệ nhất danh y Xuyên Cũng (thầy thuốc nổi tiếng giỏi nhất Xuyên Cũng), chuyên chữa trị bệnh cho quý tộc, lần này Thế tử phi không hiểu vì sao trúng độc, dĩ nhiên lập tức cho đòi hắn vào trang chữa trị, vì cẩn thận, hắn còn mang theo mấy vị đồ đệ cùng đến, tất cả đều là những người có chỗ đứng trong giới thầy thuốc ở Xuyên Cũng, nhưng trong cả sáu người lại không có một ai có thể giải được kịch độc trên người nàng, mắt thấy sinh mạng Thế tử phi từ từ biến mất, Thế tử gia lạnh lùng lửa giận đè nén phút chốc bộc phát, hiện ra một dạng hình thái bọn hắn chưa từng thấy trước đây, mấy người sợ cơ hồ như muốn vỡ mật, không biết làm sao cho phải.
“Đồ vô dụng, không cứu được người, giữ các ngươi lại có ích lợi gì!” Thanh âm hắn lạnh lẽo.
“Thế tử gia, tha mạng !” Mấy người bị sợ đến lập tức quỳ xuống.
“Đáng chết!” Hắn điên cuồng giận dữ phất tay áo, ngay tức khắc muốn hạ lệnh giết sạch.
“Thế tử gia, xin bớt giận!” Lý Văn ở một bên không thể không mở miệng cầu xin. Chủ tử mặc dù lạnh lùng lại không hiểu tình người, nhưng tuyệt đối chưa từng lạm sát kẻ vô tội, thậm chí ít khi giận dữ, nhưng lúc này chủ tử lại hoàn toàn bất đồng (không giống trước đây), tựa hồ có ý muỗn mở ra sát giới (editor: mở ra thế giới giết chóc, nói đơn giản là đang muốn giết người), ngay cả hắn cũng sợ đến không biết phải ứng đối ra sao.
“Câm mồm, đám người này lại dám nói những lời không đúng (nghịch) như vậy, dám nói Tiểu Long không thể cứu được, đã như vậy, nên để bọn họ  chôn theo, tất cả đều đáng chết!” Hắn cuồng bạo (cuồng nộ bạo phát) kinh người, khí rét lạnh xâm nhập khiến mọi người trong lòng run sợ, mấy đại phu đã sớm xụi lơ ngã trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng.
Lý Văn thấy thế, không dám nhiều lời nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng lập tức lui qua một bên. Bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, Thế tử phi lại khiến cho Thế tử gia lãnh tình (lạnh lùng không tình cảm) nổi cơn điên, đại khai sát giới!
Hắn đồng cảm nhìn mấy người đang run rẩy trên đất, bất đắc dĩ, mạng của bọn họ không có cơ hội giữ rồi. . . . . .
“Tướng. . . . . . Tướng. . . . . . Công. . . . . .” Một thanh âm yếu đuối từ trên giường phát ra.
Toàn thân Cừu Thường Khiêm cứng ngắc, trong phút chốc tâm tình sôi trào mãnh liệt, nhưng hắn nhắm mắt lại, điều hòa hô hấp, rất nhanh sau đó khống chế xong tâm tình nguy hiểm, nhanh chóng đến gần trước giường. “Tiểu Long?”
“Chàng. . . . . . Đang tức giận sao?” Ba ngày trúng độc ngắn ngủi, hai má nàng đã lõm xuống, mất hết nguyên khí, cơ hồ mạng đã sắp tắt.

“Không có!” Hắn trở về vẻ dứt khoát, âm thanh khàn khàn khô khốc.
“Vậy. . . . . . Tại sao mọi người quỳ đầy đất?” Nàng thật ra ngủ mê man đã lâu, vừa mới miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy một nhóm người quỳ trước giường. Họ là ai?
“Bọn họ đều là lũ người đáng chết!” Mặt của Cừu Thường Khiêm    không có một chút sắc màu ấm áp nào.
“Thế tử phi, bọn họ đều là đại phu đến chữa trị cho ngài.” Tiểu Mai ở một bên cắn răng liều mạng xen vào. Có lẽ Thế tử phi mở miệng còn có thể cứu được đám người kia.
Chỉ là mới nói xong, liền nhận được ánh nhìn căm tức của Cừu Thường Khiêm, thân thể nàng co rụt lại, sợ đến mức núp vội ra sau lưng tổng quản, biết là đã chọc giận Thế tử gia, nàng không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, không khỏi sợ đến run lẩy bẩy.
“Đại phu? Tướng công. . . . . . ta là không thể cứu được nữa sao?”
“Nói bậy, ngươi sẽ không có việc gì, ta cũng sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta!” Hắn nắm tay của nàng, căng thẳng không ngừng tăng lên.
“Nếu đã vậy. . . . . . để đám người kia đi đi thôi, không còn việc của bọn họ nữa rồi.”
Hắn yêu thương không thôi nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt gương mặt vốn vô cùng tinh xảo của nàng, thế nhưng lúc này khô cằn lại sinh ra tức giận: “Không được?” Hắn quả quyết cự tuyệt.
“Nhưng. . . . . .”
“Đừng nói nhiều nữa, ảnh hưởng nguyên khí (sinh lực).” Hắn trong nháy mắt xụ mặt xuống, mặt mũi kiên cường trở nên âm trầm hơn cả quỷ.
Giờ phút này sự tức giận của hắn khiến cho dù là ai cũng không thể hít thở bình thường, trừ phi những người này có thể làm cho nàng cải tử hồi sinh.
Ánh mắt nàng càng thêm rệu rã, tinh thần cũng không tập trung được, càng không đủ sức cứu giúp những người sắp bị chôn theo nàng kia.”. . . . . . Tướng công, ta đang khóc à. . . . . . Thế nào cảm giác khóe mắt ẩm ướt?”
“Đúng vậy a, đừng khóc, không sao đâu.” Hắn xanh cả mặt, đôi tay phát run lau đi vết máu nhìn mà phát hoảng trên khóe mắt nàng.
Mọi người kinh hãi, đưa mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám nhiều lời.
Cừu Thường Khiêm hết sức che giấu sự sợ hãi đang như muốn sụp đổ. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi, hắn có thể lạnh nhạt đối mặt với tất cả, nhưng không cách nào tỉnh táo đối mặt với sự thật là nàng sắp biến mất, cho đến bây giờ, hắn không còn hoài nghi nữa, đối với nha đầu này, hắn tại sao vẫn không cách nào có thể buông tay, không cách nào buông tay được. . . . . .
Trái tim không nghe lời co rúc lại mãnh liệt hơn, khiến hắn cảm thấy dường như hít thở không thông, càng hận hơn chính là, hắn lại không bảo đảm được cho nàng!
“Chàng. . . . . . chàng cũng trúng độc sao? Tại sao. . . . . . Mặt của chàng cũng tái nhợt. . . . . . như thế? Lại còn. . . . . . Đổ mồ hôi?” Nàng nỗ lực nhìn rõ hắn.
“Ta. . . . . . Có sao? Ngươi nhầm rồi.” Cổ họng của hắn khô khốc cơ hồ không thốt nên lời.
“Vậy sao. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ta nên ngủ tiếp một chút thì tốt hơn. . . . . . Có phải không?” Nàng yếu đuối cười hỏi, khóe miệng lại trào ra một chút đỏ tươi.
Cừu Thường Khiêm lạnh cả sống lưng, không để lại dấu vết (lén) giúp nàng lau đi. “Ừ, ngủ đi, khi tỉnh lại trên người độc liền hết.” Hắn nuốt khó khăn nói.
“Tốt. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, nàng đã mê man thiếp đi.
Hắn nắm chặt tay của nàng, trong lòng lại lần nữa không che giấu được hoảng sợ, thật lâu không có ngẩng đầu, lại càng không nói một câu, mọi người lặng im, không dám thở mạnh, chỉ sợ vào lúc này chỉ một thanh âm nhỏ phát ra, sẽ trở thành những thi thể đầu tiên bị chôn theo.
“Đại phu, ta hỏi lại một lần nữa, Tiểu Long thật sự không thể cứu?”
“Này. . . . . . Nàng đã thất khướu chảy máu (bảy lỗ: hai tai, hai lỗ mũi, hai mắt, miệng), sẽ sống không qua hai ngày nữa.” Lão đại phu thanh âm run run vừa nói xong, mọi người kinh ngạc thở hốc. Lão đại phu thế này là không muốn sống nữa sao, lúc này còn giám nói thật?
Chỉ thấy lão đại phu vẻ mặt già nua run rẩy, thực ra là hắn cũng muốn nói dối, nhưng biết chuyện này căn bản là không gạt được, bởi vì Thế tử phi đã xuất hiện dấu hiệu tử vong, thực sự chống đỡ không được bao lâu, đến lúc đó thêm một cái tội nói láo kết quả sẽ thảm hại hơn, nên đành phải nói thật.
“Hai ngày?” Con ngươi âm trầm nhiễm một tầng khí lạnh.
Mọi người rợn cả tóc gáy, toàn bộ hàm răng run rẩy va vào nhau như muốn phát ra tiếng.
Cừu Thường Khiêm lần nữa ngẩng đầu lên, đã giống như cột băng lạnh lẽo. “Tổng quản!”
“Có nô tài.” Thanh âm của Lý Văn có chút run.
“Trừ lão đại phu, tất cả những kẻ vô dụng này mang chém hết cho ta!”
“A!” Mọi người vừa nghe, toàn bộ gào khóc thành tiếng, người trên giường còn chưa chết, những người chôn theo đã muốn sẵn sàng chờ nàng.
Vương phi nghe chuyện chạy tới cũng không dám tin tưởng con trai lạnh lùng của nàng lại vì người trên giường, biến thành Diêm Vương đẫm máu, mà Hỉ Nhi lại càng vô cùng hoảng sợ.
Đây không phải biểu ca mà nàng biết, hắn sẽ không thể nào vì một nữ nhân mà điên cuồng đến vậy. . . . .
*****************
Hết chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận