Bốp!
Người đàn ông nhìn hai đứa trẻ trên giường khóc ré lên, tức giận đến mức giáng một cái tát vào mặt người phụ nữ.
"Lam Tử Uyển, cô đúng là đáng chết! Cô nhìn xem đã hành hạ hai đứa nhỏ thành cái dạng gì rồi?"
"Hay cho cái tên Từ Trường Khanh nhà anh, anh dám đánh tôi! Hai đứa oắt con này suốt ngày khóc lóc, tôi phát ngán lên rồi.
Tại anh suốt ngày bận việc không về nhà, cũng chẳng quan tâm đến tôi, nên tôi mới không thèm ngó ngàng gì đến chúng! Biết kết hôn khổ thế này, lúc trước tôi đã chẳng làm đám cưới..."
"Lam Tử Uyển, cô không có đàn ông thì không sống được hay sao? Nhân lúc chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, cô cút đi cho khuất mắt tôi! Cô muốn tìm gã đàn ông nào thì tùy cô."
Cứ thế này, hai đứa con của anh ta sớm muộn gì cũng bị cô ta hành chết.
Lam Tử Uyển hừ một tiếng, nhảy phắt xuống giường: "Đi thì đi, không có anh tôi thiếu gì đàn ông theo đuổi.
Biết thế này, lúc trước tôi đã không sinh ra hai đứa nghiệt chủng này."
Từ Trường Khanh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn bà chết tiệt này, anh ta ở ngoài làm việc cực khổ, vậy mà cô ta có sữa cũng không cho con bú, bắt hai đứa nhỏ phải uống sữa ngoài.
Cô ta suốt ngày nằm ườn trên giường, còn bắt mẹ anh phải hầu hạ.
Cô ta ngoài cái mã ra thì chả có gì tốt đẹp cả.
Sao lúc trước anh lại hồ đồ trèo lên giường cùng cô ta chứ.
"Lam Tử Uyển, cô đối xử với hai đứa nhỏ như vậy, rồi sẽ có ngày hối hận đấy!"
"Tôi sẽ chẳng bao giờ hối hận, tôi còn trẻ, muốn sinh bao nhiêu đứa chẳng được."
… … ...
Đôi vai trần mượt mà, làn da trắng nõn phơn phớt hồng...!Không khí xung quanh nồng nàn hơi thở ái muội.
Người phụ nữ xinh đẹp, mềm mại như không xương tựa vào lòng một người đàn ông trung niên.
Bất chợt, cô ta lên tiếng: "Anh Khải Minh, hôm nay người của phường lại đến rồi.
Kỳ Nhi và Dao Dao biết phải làm sao đây? Chúng ta nhất định phải chọn một đứa cho đi xuống nông thôn rồi!"
Khải Minh đáp: "Tử Uyển, Kỳ Nhi và Dao Dao là chị em sinh đôi, lẽ ra chị phải nhường em, nhưng bố anh nhất quyết không đồng ý cho Kỳ Nhi đi.
Chỉ tiêu của đơn vị anh chỉ có thể cho Kỳ Nhi thôi."
Vương vấn nét lo lắng trên gương mặt, Lam Tử Uyển nói: "Nhưng con gái chúng ta ngay cả giặt giũ cũng không biết, nếu đi nông thôn thì làm sao sống nổi? Hay là chúng ta mua cho nó một công việc?"
Khải Minh nhếch mép, cười mỉa mai: "Việc làm nào có dễ mua như vậy? Anh đã bảo em dạy dỗ chúng nó cho cẩn thận rồi, em nhìn những đứa trẻ khác trong khu đại viện xem, không thi đỗ trung cấp thì cũng thi đỗ đại học.
Nếu ngày xưa chúng nó chịu khó học hành đàng hoàng, thi đỗ đại học, thì đâu cần lo lắng chuyện không có việc làm?"
Lời trách móc của Khải Minh khiến Lam Tử Uyển khó chịu.
Con cái đâu phải chỉ của riêng cô, chúng không thi đỗ đại học đâu phải lỗi của cô.