Bĩu môi, vẻ mặt Lam Tử Uyển đầy uất ức: "Vậy anh nói phải làm sao? Anh thật sự định để Dao Dao đi nông thôn à? Nếu nó đi rồi, e là cả đời sẽ phải ở lại đó đấy."
Khải Minh cũng đau đầu.
Đứa nào cũng là con, anh ta chỉ có mỗi một cô con gái, từ nhỏ đã nâng niu như bảo bối.
Nếu để con bé đi nông thôn chịu khổ, rồi lại lấy một anh nông dân nào đó, anh làm bố làm sao cam tâm.
Đôi mắt Khải Minh đảo một vòng, anh nói: "Tử Uyển, hình như em đã hai năm rồi chưa về nhà mẹ đẻ nhỉ? Hay là em về Hải Thị thăm bố mẹ vợ đi?"
Lam Tử Uyển lập tức từ chối: "Không về, tốn tiền làm gì? Tiền xe đi về đủ mua cho hai mẹ con mấy bộ đồ đẹp rồi."
Dùng số tiền đó để sắm sửa cho con gái, biết đâu con bé có thể lấy được con nhà cán bộ cao cấp.
"Chụt!" Khải Minh bất ngờ nâng mặt Lam Tử Uyển lên hôn một cái: "Uyển Uyển à, chị dâu em không đang làm ở bách hóa Vĩnh An sao? Nghe nói công ty bách hóa đó khá nổi tiếng ở Hải Thị, hàng hóa đủ loại, thứ gì cũng có, tầng ba tầng bốn còn bán cả hàng ngoại nữa."
Người phụ nữ đó đúng là chó ngáp phải ruồi, không những lấy được anh trai cô ta, bình thường chỉ ở nhà trông con, vậy mà nhờ bố cô cứu được một vị quản lý của công ty bách hóa, nên được vị quản lý đó bán cho một suất làm việc.
"Ai bảo chị dâu em may mắn lấy được anh trai em chứ, bố em mười hai năm trước đã cứu quản lý của bách hóa Vĩnh An, vị quản lý họ Diệp đó vì nể mặt bố em, nên đã cho chị dâu em một công việc."
Khải Minh chỉ cười, không bình luận gì.
Lam Tử Uyển dường như chợt nhận ra điều gì, mắt cô ta đảo nhanh, rồi nói với vẻ phấn khích:
"Khải Minh, công việc ở bách hóa đó là do bố em kiếm được, em là con gái út của ông ấy, lẽ ra họ phải nhường cơ hội này cho em mới đúng.
Ngày mai em sẽ đưa Dao Dao về Hải Thị, bảo chị dâu em nhường lại công việc đó."
Không biết cô ta lấy đâu ra cái mặt dày bảo người ta nhường lại công việc đã làm hơn mười năm trời?
Khải Minh cảm thấy đây cũng là một con đường, được hay không thì cứ thử xem sao.
Nghe nói cháu trai của anh vợ đã hai tuổi rồi, con dâu anh ấy chắc hẳn phải ở nhà trông cháu.
"Uyển Uyển, cứ để Dao Dao ở nhà đã! Tiền xe cộ không quan trọng, đường xá xa xôi, thân thể Dao Dao chắc chắn không chịu nổi.
Với lại, hình như hồi đó chị dâu em phải mất mấy nghìn mới mua được công việc này, nếu em không đưa chút tiền nào chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào."
Lam Tử Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: "Em biết rồi, em sẽ tự lo liệu."
Giá mà nhà họ Lục không biết đến sự tồn tại của đứa con gái chết tiệt Lam Mạt kia, nếu không cô ta đã muốn cho Lam Mạt đi nông thôn thay Dao Dao rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lam Tử Uyển chạy đến ga tàu, mua vé tàu thẳng đến Hải Thị trong ngày.