Hai ngày sau, tại nhà họ Lam, Lam Tử Uyển xách lỉnh kỉnh đồ đạc bước vào cửa: "Bố, mẹ, con về rồi!"
Lâm Tú Anh chạy ra: "Tử Uyển, sao con lại về?"
"Về thăm bố mẹ, chị dâu đâu? Hai người chưa đi làm à? Mẹ, đây là bánh con đặc biệt mua cho bố mẹ, bánh đậu xanh, bánh lưỡi bò, còn có bánh lỗ tai lừa nữa.
"
Vừa nói, Lam Tử Uyển vừa đặt hành lý và bánh lên bàn trà.
Lâu rồi không gặp con gái, dù có giận thì đó cũng là khúc ruột của mình, thấy Lam Tử Uyển, trong lòng Lâm Tú Anh cũng khá vui.
Bà trách yêu: "Cũng còn biết nghĩ đến bố mẹ.
Tử Uyển, có phải con biết Mạt Mạt sắp sinh nhật nên mới cố ý về không?"
Con bé chết tiệt Lam Mạt kia hai mươi tuổi rồi sao? Số nó cũng thật tốt, rõ ràng bị người ta bỏ đi, vậy mà lại được anh trai và chị dâu tìm được, giữ lại nuôi.
Lam Tử Uyển cười: "Mạt Mạt sắp sinh nhật rồi à? Dao Dao nhà con tháng trước cũng mới sinh nhật đấy.
"
"Tử Uyển, ở đây không có người ngoài, mẹ nói thật lòng với con.
Mạt Mạt sắp hai mươi tuổi rồi, con làm mẹ mà bỏ rơi nó thì thôi đi.
Ngay cả ngày sinh nhật của nó con cũng quên, sao con lại nhẫn tâm như vậy? Giờ con là cô của nó, ngày nó sinh nhật con chưa từng mua cho nó lấy một bộ quần áo, con chỉ nhớ đến Dao Dao nhà con, con không thấy xấu hổ sao?"
Lâm Tú Anh cằn nhằn trách móc, Lam Tử Uyển vẫn thản nhiên: "Mẹ, giờ nó là con của anh chị, ăn mặc đương nhiên là do anh chị lo, con xen vào làm gì? Vả lại, chúng con sống ở Kinh Thị, con lo liệu được sao?"
"Nếu con thật lòng muốn lo liệu thì có gì mà không được? Mỗi năm con tranh thủ về thăm nó một hai lần, thi thoảng gửi cho Mạt Mạt chút đồ ăn thứ mặc thì đã sao?"
Lam Tử Uyển than thở: "Con còn phải dựa vào Khải Minh nuôi, trong nhà lại còn hai đứa con, con lấy đâu ra khả năng nuôi nó? Bố mẹ không phải đã viết thư bảo con bé đang làm ở bệnh viện sao?
Mẹ, hai mươi năm trước con đã từ bỏ nó rồi, giờ quay lại thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu Khải Minh biết trước khi cưới anh ta, con đã có con riêng, chắc chắn anh ta sẽ ly hôn với con.
"
Lâm Tú Anh nhìn đứa con gái bất hiếu trước mặt, bất lực thở dài: "Nói đi, lần này con về rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lam Tử Uyển ôm lấy cánh tay Lâm Tú Anh, mặt dày nói: "Mẹ, mẹ giúp chị dâu trông cháu chắc vất vả lắm nhỉ? Hay là mẹ bảo chị dâu nhường lại công việc cho Dao Dao nhà con đi, chị ấy ở nhà trông cháu là được rồi!"
Lâm Tú Anh tức giận nói: "Mẹ mới sáu mươi sáu tuổi, giúp Tô Mệ trông cháu thì có gì mà vất vả? Chị dâu con làm ở bách hóa Vĩnh An bao nhiêu năm nay, giờ một tháng được sáu mươi tám đồng, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ công việc tốt như vậy.
Con ở tận Kinh Thị, đến đây làm gì?"