"Mẹ… Dao Dao nhà con tháng sau mười tám tuổi rồi, nếu không có việc làm nó sẽ phải xuống nông thôn, mẹ giúp chúng con đi!"
Lâm Tú Anh gỡ tay Lam Tử Uyển ra: "Thanh niên xuống nông thôn là tốt, hỗ trợ xây dựng nông thôn là việc nên làm, con đừng cản trở nữa! Nếu nó chịu khó học hành, thi đỗ đại học thì đâu đến nỗi hôm nay không xin được việc, con nhìn Mạt Mạt nhà chúng ta xem, thực tập ở bệnh viện một năm, giờ đã được nhận chính thức rồi."
Mẹ cô ta cũng thật là, Mạt Mạt, Mạt Mạt, trong mắt bà chẳng lẽ chỉ có mỗi đứa cháu ngoại đó thôi sao? Dao Dao nhà cô ta cũng rất ngoan ngoãn mà?
"Mẹ, công việc ở bách hóa đó là do bố kiếm được, lúc trước đáng lẽ bố mẹ phải cho con, như vậy con đã có thể chuyển công việc đó cho Dao Dao rồi."
"Sao mặt con dày thế? Cho con á? Công việc ở bách hóa Vĩnh An không chỉ tốn công sức của bố con mà còn tiêu tốn hết số tiền tiết kiệm của anh trai con nữa.
Con, đồ vong ân bội nghĩa, hôm nay còn mặt mũi đến cướp công việc của chị dâu con, trước khi anh chị con về, mau cút khỏi nhà ta!"
Lâm Tú Anh tức đến mức ôm ngực thở hổn hển.
Lúc này, Tô Mệ xách túi rau đi vào, mỉm cười nói: "Ồ, Tử Uyển về rồi à? Mẹ, Tử Uyển vừa mới về, sao mẹ lại đuổi em ấy đi?"
Lam Tử Uyển vội nắm lấy tay Tô Mệ: "Chị dâu, em biết chị thương em nhất mà.
Chị đi làm chắc vất vả lắm nhỉ? Ngày nào cũng đi làm về lại phải nấu cơm."
"Ai cũng vậy cả, có gì mà vất vả, nếu chúng ta thấy vất vả, thì những người nông dân làm ruộng biết kêu than với ai?"
Lam Tử Uyển cười gượng gạo: "Chị dâu nói đúng.
Chị dâu à, mẹ cũng lớn tuổi rồi, còn phải giúp hai người trông Tiểu Lệ.
Hay là chị nhường công việc đó cho em đi, em đưa cho chị ba nghìn tệ được không?"
Tô Mệ cười lạnh: "Ở bách hóa Vĩnh An, công việc nào cũng phải tốn tám nghìn tệ mới mua được, quan trọng hơn là ai cũng biết phúc lợi của đơn vị tốt, không ai dại gì mà bán.
Người ở Kinh Thị như em lại đến chỗ này mua việc làm cái gì?"
"Chẳng phải Dao Dao nhà em sắp phải xuống nông thôn rồi sao? Nếu nó thay chị, nó sẽ không phải đi nữa."
"Em lại muốn ném con gái cho chúng tôi nuôi?"
"Chị dâu, Lam Mạt kia chị còn không phải nuôi giúp em hai mươi năm rồi sao? Chị chỉ cần giúp em nuôi Dao Dao hai năm thôi, đợi Dao Dao nhà em tìm được đối tượng, chúng em sẽ đưa nó về Kinh Thị, lúc đó sẽ bán lại công việc cho chị."
Thật là vô liêm sỉ, con cái mình nói bỏ là bỏ, giờ vì đứa con sau lại mặt dày đến đòi việc.
Mạt Mạt sắp đến sinh nhật rồi mà cô ta cũng chẳng hỏi han lấy một câu, đúng là máu lạnh vô tình.