Bất Ngộ

Editor: Ayukami.

Đông Chí vừa qua, tình thế trong cung lại càng căng thẳng lên, Hoàng thượng thậm chí đã không còn hơi sức mở miệng nói chuyện.

Lâm Tư Trạch tuy rằng trước mắt làm Thái tử cao quý, nhưng Đại hoàng tử chẳng qua là yên lặng như vậy trong chốc lát, liền khôi phục lại ngang ngược, mỗi ngày hoành hành ở trong cung, nhìn thấy Lâm Tư Trạch, thậm chí không hành lễ gọi một tiếng Thái tử, mà là như cũ gọi y là hoàng đệ.

Đối chuyện này Lâm Tư Trạch chỉ cười cười, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể đáp một câu hoàng huynh.

Đại hoàng tử chẳng những không vì hành vi của Lâm Tư Trạch mà cảm thấy thỏa mãn, ngược lại càng cảm thấy Lâm Tư Trạch hèn yếu vô dụng, trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy.

Mà lúc này không biết bắt đầu từ đâu, lại truyền lưu một tin tức không chính thống, nói là đương kim Thái tử trên thực tế ái mộ Tả Ninh Yên con gái của Tả tướng đã lâu, nhưng vẫn chưa biểu lộ tâm ý, mà còn không kịp nói ra, Tả Ninh Yên đã bị Diêu Thiên Ngạo bức tử.

Nghe nói Thái tử vô cùng đau khổ, còn vì thế khóc hơn mấy ngày, do đó căm hận Diêu thái sư và Diêu Thiên Ngạo, còn tự mình nói qua, nếu có một ngày mình đăng cơ, việc làm đầu tiên chính là chém cửu tộc Diêu thái sư.

Lời đồn này phạm vi truyền cực lớn, có mũi có mắt, dần dần truyền đi ngoài cung, truyền đến tai Diêu thái sư, Diêu Thiên Ngạo, hai cha con hoảng hốt cực kì, tức khắc tiến cung tìm Đại hoàng tử, hai bên thương lượng một phen, cuối cùng làm một quyết định.

Năm Vạn Thuận bốn mươi hai, đêm khuya đầu tháng hai, Đại hoàng tử hiếm thấy nhận được cơ hội hầu bệnh, có chút săn sóc hầu hạ Hoàng thượng, còn tự mình bưng thuốc từ trên tay nội giám muốn bón cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có chút vui mừng thanh thản, cũng rốt cục không xụ mặt với hắn.

Hoàng thượng uống thuốc, chỉ nói mình hết sức mỏi mệt, Đại hoàng tử nhanh chóng tỏ vẻ không dám quá mức quấy rầy Hoàng thượng, Hoàng thượng quá mệt mỏi cũng bèn cho hắn lui xuống, song Đại hoàng tử mới chậm rãi đi đến cửa điện Nhân Hòa, chợt nghe sau lưng truyền đến vài tiếng gào khóc.

Đại hoàng tử dừng bước, liền thấy một nội giám hoang mang rối loạn chạy đi ra, nói:“Hoàng thượng, Hoàng thượng băng hà!!!”

Đại hoàng tử đầu tiên là thất thanh khóc rống, rồi sau đó lại không cho phép nội giám đem việc này tuyên ra ngoài, phái thuộc hạ nhốt toàn bộ hạ nhân biết hoàng đế đã chết ở bên trong điện. Đồng thời, dường như sớm có chuẩn bị, Diêu thái sư cùng Lưu Uy phó thống lĩnh Ngự Lâm quân không biết ẩn thân nơi nào xuất hiện, mang theo một nửa Ngự Lâm quân, bao vây quanh điện Đức Trạch.

Rồi sau đó Đại hoàng tử cũng từ điện Nhân Hòa đuổi tới, đứng ở ngoài điện Đức Trạch, cao giọng nói:“Nghịch tặc Lâm Tư Trạch, giết huynh giết cha, đại nghịch bất đạo, còn chưa cút ra đây lãnh cái chết!”

Vừa dứt lời, Lâm Tư Trạch liền xuất hiện, y phục chỉnh tề, sắc mặt trầm tĩnh không thấy hoảng hốt gì, một thân áo khoác màu mực tựa như muốn dung nhập trong bóng đêm.

Phía sau y chỉ có một tiểu thái giám Tương Hải Phúc, giữa điện Đức Trạch to như vậy đèn đuốc lung linh, thoạt nhìn tứ cố vô thân, như con kiến nhỏ Đại hoàng tử có thể bóp chết dễ dàng.

Nhưng mà giờ phút này y phi thường bình tĩnh, nếu nhìn kỹ dường như khóe miệng thậm chí còn mang theo mỉm cười.

Lâm Tư Trạch nói:“Hoàng huynh hơn nửa đêm, nói mê sảng cái gì vậy?”

Đại hoàng tử cười lạnh nói:“Đừng gọi ta là hoàng huynh, ta không có loại đệ đệ bại hoại đạo đức nhân luân như ngươi! Ngươi giết Nhị đệ, còn giá họa cho Tam đệ cùng Tứ đệ, hiện tại lại sát hại phụ hoàng!”

Lâm Tư Trạch bình tĩnh nói:“Hoàng huynh thật sự là không tỉnh táo, ta từng sát hại Nhị đệ khi nào? Phụ hoàng…… Phụ hoàng băng hà khi nào, vì sao ta hoàn toàn không biết?”

Đại hoàng tử nói:“Nguyên bản ta còn chưa từng hoài nghi ngươi, nhưng lần trước ta mới biết được, tiểu cung nữ trước kia vốn luôn đi theo ngươi căn bản võ nghệ cao cường, ngươi giữ một người như vậy ở bên cạnh, còn luôn che giấu mọi người, tâm tư ấy đáng giết! Về phần phụ hoàng…… Đúng vậy, phụ hoàng vừa mới băng hà, song lại chết không tự nhiên, Thái y nghiệm xét qua, nói là trong bát thuốc kia bị người hạ độc…… Thái giám bưng thuốc đến bị ta nghiêm hình tra tấn, đã khai ra là ngươi sai khiến! Ngươi đã là Thái tử rồi, lại vẫn cứ chưa thỏa mãn, nôn nóng thượng vị, mà làm ra chuyện như vậy, thật sự là khiến cho ta vô cùng đau đớn! Thiên hạ, sao có thể giao cho người như ngươi!”

Hắn nói một phen dõng dạc hùng hồn, đám Ngự Lâm quân đều đồng thanh quát, dường như cũng vô cùng chán ghét Lâm Tư Trạch trong miệng Đại hoàng tử.

Lâm Tư Trạch nói:“Tiểu cung nữ kia xác thực võ nghệ cao cường, chỉ là điều này có thể chứng minh ta sát hại Nhị hoàng tử sao? Hoàng huynh ngươi không khỏi rất võ đoán. Về phần phụ hoàng…… Phụ hoàng thật sự băng hà sao? Vì sao điện Nhân Hòa bên kia im lặng như thế nhỉ?”

Đại hoàng tử hí mắt, nói:“Đó đương nhiên là vì phải áp chế trước, bằng không ngươi biết phụ hoàng đã chết, không phải lập tức kế vị, sau đó che dấu tất cả chân tướng sao? Cũng may ông trời có mắt, hôm nay là ta hầu bệnh!”

Lâm Tư Trạch không nhanh không chậm nói:“Hoàng huynh câu câu hợp lý, lại khí thế bức người. Trước mắt hoàng huynh bất chấp quy củ, cũng không biết là dùng loại thủ đoạn gì, mà đêm khuya để nhiều Ngự Lâm quân như vậy tiến cung, nhưng là lấy được thủ dụ của phụ hoàng, hay là cầm trong tay lệnh điều binh? Mà tại sao ta chỉ nhìn thấy Lưu phó thống lĩnh mà không thấy Trịnh thống lĩnh? Lệnh điều binh hẳn là chỉ ở trong tay Trịnh thống lĩnh mới đúng chứ?”

Lưu Uy vốn có chút không yên lòng, nghe vậy lập tức biến sắc mặt, giương giọng nói:“Tình thế khẩn cấp, thanh lọc bên quân vương không thể chậm một giây, Trịnh thống lĩnh trong nhà có việc không ở kinh thành, ta bèn tự tác chủ trương một lần! Ta Ngự Lâm quân chính vì bảo vệ thiên tử mà tồn tại, trước mắt nào lo quá nhiều!”

Lo lắng Lâm Tư Trạch lại nói ra cái gì không nên nói, Lưu Uy cùng Đại hoàng tử liếc mắt nhìn nhau một cái, Đại hoàng tử khẽ gật gật đầu, Lưu Uy lập tức dựng cung, lực cánh tay hắn rất mạnh, chỉ thấy dây cung bị kéo đến cực hạn, rồi sau đó mũi tên lông vũ hướng về phía Lâm Tư Trạch lấy khí thế xuyên mây phá trời bắn đi!

Chính tại ranh giới nghìn cân treo sợi tóc, phía trên Lâm Tư Trạch bỗng nhiên vọt ra một bóng dáng màu đỏ linh hoạt, nàng tay cầm trường kiếm, lăng không chém một phát, rốt cuộc chẻ tan từ giữa mũi tên kia!

Mọi người đều kinh hãi, đã thấy bóng người ấy vững vàng dừng ở trước mặt Lâm Tư Trạch, dù chẳng hề cao lớn, lại mạnh mẽ kiên cường mà khí thế muôn vàn, một thân áo đỏ tựa lửa trong đêm đen, trường kiếm trong tay hàn quang lấp lóe, lại thua kém một đôi con ngươi lạnh lẽo bức người.

Lâm Tư Trạch nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt chớp lóe, lại không thốt một lời.

Mà Cố Hồng Kiến cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nhìn những người trước mặt.

Đám người Đại hoàng tử ban đầu kinh sợ, rồi sau đó Đại hoàng tử hất tay, hét lớn:“Ả chính là tiểu cung nữ giết nhị hoàng tử! Mau! Trực tiếp giết ả cho ta! Không cần kiêng dè người khác, vì Nhị đệ báo thù quan trọng hơn!”

Đại hoàng tử đây là định lấy danh nghĩa chém giết Cố Hồng Kiến thừa cơ giết Lâm Tư Trạch, câu “Không cần kiêng dè người khác” rõ ràng chính là chỉ thị công khai.

Cố Hồng Kiến hơi hơi híp mắt, toàn thân đề phòng.

Song chính vào lúc này, bỗng nhiên một âm thanh dài nhỏ mà chói tai vang lên:“Hoàng thượng giá lâm –!”

Đương trường tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Ngự Lâm quân đang xông lên cũng ngây ngốc.

Đại hoàng tử mặt đỏ bừng, hai tay hơi hơi run rẩy:“Ai?! Ai đang nói xằng nói nhảm?! Hoàng thượng đã băng hà rồi!!!”

Nhưng theo loạt đèn đuốc đầu tiên bắt đầu tiến vào tầm mắt chúng nhân, mọi người liền hiểu được sự việc bất thường.

Cung nữ nội giám xếp thành hàng dài mỗi người tay xách một chiếc đèn lồng, không nhanh không chậm đi vào, hai bên là Ngự Lâm quân còn lại, dẫn đầu chính là thống lĩnh Ngự Lâm quân Trịnh Nghị “Không ở kinh thành”, hai bên nữa còn là quân thị vệ bên người thân mặc lục bào, tay cầm trường đao, bọn họ nhân số không nhiều bằng Ngự Lâm quân, nhưng từng người đều là thị vệ thân cận hoàng đế nhất, năng lực cũng mạnh nhất, xuất quỷ nhập thần, hầu như không thể lôi kéo, mà trên hai bên mái hiên cơ hồ hòa tan vào bóng đêm, cũng là ám vệ bên người.

Được những người này tầng tầng bảo vệ, bất ngờ là đương kim hoàng thượng “Đã băng hà”.

Ông ngồi trong bộ liễn màu vàng sáng, xem ra phờ phạc rũ rượi, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, nhưng vẫn có thể thấy được phẫn nộ cùng thất vọng trong ánh mắt.

Đại hoàng tử cơ hồ toàn thân run rẩy:“Sao có thể…… Sao có thể…… Hoàng thượng rõ ràng đã băng hà! Đây là giả, là giả!”

Bộ liễn đã dừng lại, Hoàng thượng nghe vậy cười gằn một tiếng, cả giận nói:“Ngươi ngay cả trẫm, đều không nhận ra sao? Không ngờ ngươi đối với bản thân có lòng tin như thế, cho rằng chắc chắn có thể hạ độc trẫm?! Súc sinh, còn không quỳ xuống cho trẫm?!”

Đại hoàng tử run rẩy lui lại mấy bước, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của Diêu thái sư, nhưng hắn vừa quay đầu, lại thấy Diêu thái sư cũng sắc mặt như tờ giấy, mà Lưu Uy càng hai chân run lẩy bẩy, gần như muốn quỵ xuống.

Những Ngự Lâm quân giương đao đều ào ào bỏ đao xuống, không dám có động tác gì.

Đại thế đã mất.

Đại thế đã mất!

Đại hoàng tử cười thảm ba tiếng, nói:“Các ngươi thế nhưng thiết kế hại ta! Các ngươi thế nhưng……”

Hoàng đế phẫn nộ nói:“Nếu không có tên súc sinh ngươi tâm thuật bất chính, muốn hạ độc giết cha, lại muốn mưu hại em ruột, làm sao trúng kế!? Súc sinh, súc sinh không bằng!”

Đại khái là quá mức tức giận, hoàng đế có phần thở hắt không xong, Lâm Tư Trạch nhíu nhíu mày, cao giọng nói:“Phụ hoàng, không cần vì hắn mà tức giận, làm hại thân mình thì không tốt.”

Hoàng thượng hơn nửa buổi mới hồi phục lại, lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử cùng Diêu thái sư còn có Lưu Uy, nói:“Thật to gan, chút người như vậy đã muốn bức vua thoái vị? Diêu thái sư, ta thấy ngươi thật là chán sống rồi, còn có Lưu phó thống lĩnh, Trịnh thống lĩnh một tay dìu dắt ngươi, ngươi trộm lệnh điều binh báo đáp lại hắn như thế?!”

Trịnh Nghị thét dài một tiếng, nói:“Ngự Lâm quân nghe lệnh! Lưu Uy tâm thuật bất chính, tính tình lang sói, nay lập tức tróc nã!”

Trịnh Nghị rốt cuộc được lòng người hơn, sau một tiếng ra lệnh, đám Ngự Lâm quân bèn tạo vòng vây xông lên bắt Lưu Uy, Lưu Uy cũng chẳng hề phản kháng, quỳ xuống bị trói lại, sự việc sau đó liền rất thuận lợi, toàn bộ Ngự Lâm quân tham dự bức vua thoái vị đều rất tự giác trở về bên Trịnh Nghị, đồng thời tất cả lĩnh năm mươi đại bản, người cá biệt trực tiếp sung quân biên tái. Diêu thái sư bị bắt, Đại hoàng tử bị bắt, còn lại đồng đảng phân tán ở các điện bị túm gọn, mấy quan văn phụ trách ở ngoài cung tiếp ứng đều bị bắt hết……

Cho đến khi sắc trời tờ mờ, nắng sớm bắt đầu hiện lên, hoàng cung hiếm thấy huyên náo cả một đêm, mới rốt cục khôi phục lại bình ổn.

Cố Hồng Kiến nâng trường kiếm của mình, ngồi trên bậc thang ở Đức Trạch điện ngẩn ngơ.

Lâm Tư Trạch đêm qua lập tức liền đi theo hầu hạ Hoàng thượng, bây giờ cũng chưa trở lại, hai người từ đầu tới đuôi chưa nói một câu.

Nhưng Cố Hồng Kiến muốn đi, lại sẽ bị vài ám vệ còn lợi hại so với nàng ngăn lại, không cho nàng rời đi.

Những ám vệ này đêm qua đều ẩn núp ở trong điện Đức Trạch bảo vệ Lâm Tư Trạch, kết quả nàng căn bản không phát hiện những cao thủ này, lo lắng không yên vọt ra đầu tiên.

Hiện tại nghĩ đến, rõ là ngu ngốc.

Hóa ra hết thảy đều là Lâm Tư Trạch sắp đặt hết, khó trách, nàng đã nói, Lâm Tư Trạch thông minh như vậy, làm sao có thể bị bức đến hoàn cảnh ấy……

Mệt nàng biết Lâm Tư Trạch có khả năng gặp chuyện không may, còn trước tiên vội vã vào cung, sau đó theo Lâm Tư Trạch ước chừng hai ngày hai đêm, trong hai ngày hai đêm, đều gần như chưa từng ngủ.

Cố Hồng Kiến càng nghĩ càng tức giận, đúng lúc gặp Tương Hải Phúc chạy qua, Cố Hồng Kiến nhặt lên một hòn đá đánh trúng mông hắn, cả giận nói:“Đều tại ngươi, ngươi vớ vẩn truyền tin tức giả!!!”

Tương Hải Phúc giật thót, rồi sau đó uất ức xoa xoa mông, nói:“Ta, ta……”

Cố Hồng Kiến hơi nguôi giận một chút, híp mắt, nói:“Không phải người nào đó sai khiến, ngươi làm sao có khả năng thoải mái xuất cung, còn biết ta ở nơi nào…… Hừ, y hiện tại ngay cả ta cũng tính kế, thật sự là tiến bộ, tiến bộ rồi!”

Cố Hồng Kiến oán hận đấm đất, nghĩ, y đương nhiên biết rõ, nàng vừa nghe được y có nguy hiểm, sẽ quên tất cả lời mình từng nói, như điên như dại chạy tới gấp gáp bảo vệ y.

Y còn không phải ỷ vào nàng thích y.

Cố Hồng Kiến bị buộc đợi ở điện Đức Trạch ăn không ngồi rồi, bèn dứt khoát vào trong điện, làm loạn đảo lộn đồ đạc trong điện Đức Trạch, thuận tiện tìm kiếm có biện pháp nào khác trốn chạy ra.

Song cứ thế qua cả một ngày, nàng chưa trốn ra được, Lâm Tư Trạch cũng chưa trở về.

Chặn đầu một hạ nhân vô tội hăm dọa dò hỏi một phen, Cố Hồng Kiến mới biết, Sau khi Hoàng thượng trở về bởi vì quá mức phẫn nộ, dẫn đến bệnh tình càng nghiêm trọng, chỉ sợ là chịu không nổi, cho nên Lâm Tư Trạch phải một tấc không rời trông coi mới được.

Cố Hồng Kiến chịu đựng một buổi tối, mệt muốn chết, dứt khoát mò về phòng của mình, lại thấy trong phòng hết thảy như cũ, trừ đồ bị nàng mang đi, đệm chăn vẫn trải phẳng, mà còn mềm mại, hiển nhiên là nhân trời trong nắng vàng hai ngày trước được phơi nắng qua, ngoài ra bàn ghế cũng đều bày biện chỉnh tề mà không dính một hạt bụi, rõ ràng thường xuyên có người đến quét tước, chỉ là tuyệt không có dấu vết người khác ở lại.

Gian phòng này, sau lúc nàng đi, luôn vì nàng mà lưu giữ sao?

Cố Hồng Kiến cũng chẳng cảm động, chỉ hừ lạnh một tiếng, nghĩ, hừ, ra vẻ rộng lượng tùy ý thả nàng đi, kỳ thật căn bản……

Nhưng mà đang mỏi mệt, Cố Hồng Kiến cũng lười nghĩ nhiều nữa, nằm ở trên giường nguyên quần áo mà ngủ, thế mà ngủ một giấc thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, còn ở trong một mảnh huyên náo tỉnh lại.

Cố Hồng Kiến dụi mắt đi ra ngoài, mới giật mình nghe thấy Hoàng thượng thật sự băng hà rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui