Bất Ngộ

Editor: Ayukami.

Không bao lâu, thì đến Đông Chí Vạn Thuận ba mươi mốt, Lâm Tư Trạch bảo Cố Hồng Kiến theo cùng mình đi Doanh Hỉ điện.

Cố Hồng Kiến nghe xong như bị sét đánh, nói:“Ta? Tại sao?”

Lâm Tư Trạch nói:“Cô là thị nữ bên người ta.”

“Ta không phải cung nữ tạp vụ của Bạch Phu điện sao?!” Cố Hồng Kiến lần đầu tiên biết mình cư nhiên còn là cung nữ bên người của Ngũ hoàng tử.

Lâm Tư Trạch nói:“Trên dưới Bạch Phu điện, hạ nhân có thể lộ diện chỉ có một mình cô.”

Cố Hồng Kiến không thể phản bác:“……”

Cố Hồng Kiến vẻ mặt đau khổ, nhìn Lâm Tư Trạch chọn duy nhất một bộ quần áo cùng áo khoác màu đen, bản thân cũng có may mắn nhận được đồ vật đầu tiên Lâm Tư Trạch thưởng cho nàng – một chiếc áo khoác màu xanh nhạt.

Đó trên thực tế là của Lâm Tư Trạch trước kia, chỉ là hiện tại hơi chật một chút, Lâm Tư Trạch bèn vứt cho nàng.

Tuy Lâm Tư Trạch bên này vật tư có vẻ thiếu thốn, nhưng đồ đạc năm mới hàng năm phát xuống vẫn luôn phải có, dù cũng không biết bị cắt xén mất bao nhiêu, nhưng loại vật tư áo khoác chống rét này bình thường không thể thiếu quá nhiều, nói cho cùng một hoàng tử nếu như trực tiếp chết rét ở trong điện vậy cũng quá cạn lời.

Cố Hồng Kiến chân tay co cóng theo Lâm Tư Trạch đi Doanh Hỉ điện, tay chân đều đang phát run, vì Bạch Phu điện quá hẻo lánh, trên đường chẳng một bóng người, khi đi đến phụ cận Doanh Hỉ điện, người mới dần dần nhiều hơn.

Giống như chỉ là đi thêm hai bước, liền từ nơi cực kỳ quạnh quẽ, bỗng nhiên bước vào chốn huyên náo, Cố Hồng Kiến là tiểu nha hoàn quen ở nơi xó xỉnh lạnh lẽo tự nhiên lập tức căng thẳng quá độ, nàng nhịn không được vụng trộm liếc nhìn Lâm Tư Trạch, lại thấy Lâm Tư Trạch vẻ mặt trầm tĩnh, không khỏi khiến cho nàng cũng an tâm theo vài phần.

Trong Doanh Hỉ điện ấm áp như xuân, rường cột chạm trổ vàng son lộng lẫy, Cố Hồng Kiến lần đầu tiên đi vào nơi như vậy, lại chính là cùng Lâm Tư Trạch đợi ở trong một góc.

Đây cũng là lần đầu tiên, Cố Hồng Kiến nhìn thấy vị Hoàng thượng trong truyền thuyết kia.

Ông ta tuổi đã không nhỏ, ánh mắt đục ngầu, lại có một luồng lực uy hiếp nói không nên lời, Cố Hồng Kiến chỉ len lén ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi vội vã cúi đầu, mà vị đế vương cao cao tại thượng kia, ra dáng cha hiền con hiếu hỏi thăm bài học của các hoàng tử, lại để sót một mình Lâm Tư Trạch, dường như y chẳng hề tồn tại.

Lâm Tư Trạch có lẽ từ lâu đã quen, cúi đầu ăn uống chẳng nói được một lời.

Cố Hồng Kiến nhìn bộ dáng của y, có phần khó chịu, Lâm Tư Trạch lại nhỏ giọng nói:“Hộp gỗ bảo cô cầm lúc đầu đâu?”

Cố Hồng Kiến dè dặt đưa cho y.

Lâm Tư Trạch bỏ vào trong không ít đồ ăn.

Cố Hồng Kiến:“……”

Lâm Tư Trạch:“Thưởng cô đó, trở về Bạch Phu điện lại ăn.”

Cố Hồng Kiến:“……”

Nàng xem những chủ tử khác, một đám đều mặc đồ quý giá, nàng là kẻ nhỏ bé nhất, mộc mạc nhất trong toàn bộ hạ nhân, ngay cả chủ tử ban thưởng, đều là đồ ăn từ trên bàn cơm vụng trộm gạt xuống.

Nhưng mà, Cố Hồng Kiến nghĩ, cho dù có những người khác coi trọng nàng, nàng cũng sẽ không vứt bỏ Lâm Tư Trạch, vì tên này thật sự rất đáng thương, đáng thương đến mức phải đem chút đồ vẻn vẹn của mình chia cho người khác.

Mà người khác ấy, chính là Cố Hồng Kiến nàng.

Ý nghĩ như vậy, chống đỡ Cố Hồng Kiến, bầu bạn cùng Lâm Tư Trạch trải qua ròng rã hai mươi năm.

Dù cho về sau y không bao giờ khiến người ta liên tưởng đến hai chữ “Đáng thương” nữa, cũng sẽ không còn đem chút đồ ít ỏi của mình dành cho riêng Cố Hồng Kiến hưởng.

Mà một lần này, không biết thế nào, Cố Hồng Kiến rất khéo léo vụng trộm chú ý tới một người khác, song nàng nhìn khắp Doanh Hỉ điện, cũng không phát hiện bóng dáng người kia — Tả Ninh Yên.

Sau khi trở về, nàng còn cố ý dò la một chút, mới biết được có một thiên sư rất lợi hại bói một quẻ, nói là trong mệnh Tả Ninh Yên có số kiếp ở kinh thành, trước mười sáu tuổi phải rời xa kinh thành.

Bởi vì chuyện này kỳ thật có chút hoang đường, cho nên mới truyền lưu rộng rãi, Cố Hồng Kiến mới có thể cũng thăm dò được, nhưng không biết như thế nào, biết trước năm mười sáu tuổi sẽ không quay về, dựa theo của tuổi nàng ta mà tính, vậy ít nhất phải Vạn Thuận năm bốn mươi hai nàng ta mới có thể trở lại kinh thành, Cố Hồng Kiến nghĩ đến đây, bèn an tâm không ít.

Sau Cố Hồng Kiến nhớ lại chút ý nghĩ không sao nói rõ được của mình khi đó, mới phát hiện thật sự hết thảy là ý trời sâu xa, nàng thực mẫn cảm sớm biết, Tả Ninh Yên và nàng, là nước lửa bất dung chừng nào.

***

Vạn Thuận năm ba mươi hai đến Vạn Thuận năm ba mươi chín là thời gian sáu năm trôi nhanh, Cố Hồng Kiến mỗi ngày luyện võ, học bài, Lâm Tư Trạch cũng luyện võ học bài, Bạch Phu điện trống trải vĩnh viễn chỉ có hai người bọn họ.

Lúc ban đầu, Cố Hồng Kiến coi như giữ quy củ ở tại trong phòng hạ nhân, sau lại thấy nơi này thật sự quá hẻo lánh, hơn nữa cũng không có những người khác, bèn có phần muốn chuyển chỗ — từ trong phòng hạ nhân tương đối kém, chuyển tới phòng chủ sự cung nữ, không ngờ sau khi nàng nói ra thỉnh cầu này với Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch trực tiếp bảo nàng dọn đi thiên điện.

Bạch Phu điện tuy rằng khá hẻo lánh, nhưng có chủ điện và thiên điện, chủ điện đó là nơi Lâm Tư Trạch ngủ, thiên điện là nơi một nửa cung điện đều để dự phòng, tỷ như có hai vị nương nương tình cảm tốt, dưới tình huống Hoàng hậu cho phép, một vị nương nương khác có thể đến nghỉ lại, thuận tiện ngủ ở thiên điện.

Hoặc là chủ điện có gì ngoài ý muốn, có thể đổi thành đi ngủ thiên điện.

Tóm lại, là chỗ chủ tử ngủ.

Do đó Lâm Tư Trạch vừa nói như vậy, Cố Hồng Kiến liền vô cùng khủng hoảng, chỉ là khủng hoảng chốc lát, nàng vẫn cứ…… vào ở.

Cảm giác chỉ có một từ, chính là sảng khoái.

Có điều, bởi vì sớm nói chuyện một phen với Lâm Tư Trạch trước, khiến cho Cố Hồng Kiến ý thức được, nàng nếu muốn phụ tá Lâm Tư Trạch, nếu muốn làm quan, đầu tiên phải vứt bỏ việc bản thân là một nữ tử, tuy Cố Hồng Kiến cho rằng, dù là nữ tử, cũng là có thể làm đại sự, Lâm Tư Trạch và Mạnh tiên sinh cũng đối với nữ tử không có kỳ thị gì, nhưng những người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Cố Hồng Kiến còn mường tượng qua, nếu tương lai Lâm Tư Trạch mang theo mình đi làm việc, người khác vừa thấy đi theo phía sau Lâm Tư Trạch một tiểu nha hoàn thoạt nhìn ngoan ngoãn vâng lời, vậy muốn nói cái gì chứ!

Thế là Cố Hồng Kiến bắt đầu ra sức khiến bản thân làm một nam tử, đồng thời bảo Lâm Tư Trạch cũng coi nàng làm nam tử.

Sau khi Lâm Tư Trạch nghe xong trầm mặc một lát, nói:“Ta vẫn luôn như thế.”

Cố Hồng Kiến thật sự muốn đập y, nhưng vẫn nhịn xuống.

Bất quá nàng cũng không có cứ như vậy nhịn xuống, mà là đem xưng hô nhiều lần từng thầm nghĩ trong lòng kêu ra:“Lâm cô nương.”

Lâm Tư Trạch không thể tưởng tượng nổi nói:“Cái gì?”

Cố Hồng Kiến cười tủm tỉm nói:“Lâm — cô — nương –”

“Cô……” Lâm Tư Trạch cứ ngẩn ra.

Cố Hồng Kiến nói:“Làm sao? Chỉ cho phép ngươi coi ta làm nam nhân, không cho ta coi ngươi làm nữ nhân à? Chúng ta là huynh đệ hay tỷ muội đều như nhau thôi!”

Lâm Tư Trạch:“……”

Kỳ thật Lâm Tư Trạch nói Cố Hồng Kiến là nam tử, cũng không phải toàn không có đạo lí, dù sao võ công Cố Hồng Kiến quả thực là tiến triển cực nhanh, một ngày Lâm Tư Trạch sáng sớm nhìn thấy Cố Hồng Kiến ở trong sân luyện tay không chẻ củi, cũng chỉ dừng lại một chút, rồi sau đó điềm nhiên như không rời đi.

Muốn coi một người có khả năng tay không chẻ củi, có thể dễ dàng nhấc bàn đá, có thể đấu cùng Mạnh tiên sinh không ít chiêu, xem như nữ sinh, không khỏi có phần khó khăn.

Mà tương ứng, Cố Hồng Kiến có lẽ cũng xác thực có thể coi Lâm Tư Trạch làm nữ tử.

Hơn nữa khác với tính cách Cố Hồng Kiến càn quấy ngang ngược, Lâm Tư Trạch tương đối hướng nội, tức giận cũng được, vui vẻ cũng được, xúc động cũng được, luôn chôn ở đáy lòng, yên lặng không nói, tuy rằng đó là kết quả thói quen ẩn nhẫn của y, nhưng Cố Hồng Kiến xem ra, thì cảm thấy y đây là tính nết bé gái – õng ẹo nũng nịu.

Nhưng đại khái cũng chính là bởi vì như thế, quan hệ hai người có thể dùng tăng vùn vụt để hình dung.

Nam sinh thời kì này đều sẽ rất thích chơi đùa cùng “Nam sinh” tuổi xấp xỉ, huynh đệ của Lâm Tư Trạch đều hết sức đáng sợ, mà sự xuất hiện của Cố Hồng Kiến không thể nghi ngờ đã vừa vặn chiếm vị trí huynh đệ tốt này.

Lâm Tư Trạch tuy rằng vẫn thích ra vẻ người lớn, đối xử Cố Hồng Kiến rất nghiêm túc, nhưng so trước kia đã có bản chất bất đồng, y đã bắt đầu tín nhiệm Cố Hồng Kiến, nguyện ý cùng Cố Hồng Kiến trao đổi ý nghĩ, thậm chí lúc rảnh rỗi sẵn lòng cùng nàng ngồi ở trong sân tán dóc mấy thứ linh tinh, nếu thời tiết đẹp, hai người còn có thể cầm sách thiên văn, đối chiếu quan sát trên bầu trời ngôi sao này là ngôi sao nào.

Lâm Tư Trạch sẽ kiểm tra Cố Hồng Kiến mỗi tuần học được gì, phần lớn thời gian, Cố Hồng Kiến đều không thể qua ải, sau mỗi lần ấy, Lâm Tư Trạch sẽ thở dài một tiếng, giải thích cho Cố Hồng Kiến không biết mấy lần nội dung sách, mà thi thoảng Cố Hồng Kiến trót lọt, Lâm Tư Trạch sẽ khen thưởng vỗ vỗ đầu Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến tuy rằng sẽ hung dữ nói “Ngươi vỗ đầu ta làm cái gì”, thực tế lại không tránh không né, trong lòng âm thầm vui vẻ nở hoa.

Lâm Tư Trạch thiên phú hơn người, chỉ là thơ từ y có thể làm ra đã rất hay, lại không một lần đưa đến chỗ Hoàng thượng, Cố Hồng Kiến xem qua vài lần, tuy rằng không hiểu lắm Lâm Tư Trạch đang nói cái gì, nhưng chung quy cảm thấy vô cùng lợi hại, cũng tin tưởng nếu như Hoàng thượng thấy được, tất sẽ đối với Lâm Tư Trạch đứa con tùy nghi này thay đổi hẳn, sẽ coi trọng y.

Lâm Tư Trạch nghe xong ý tưởng của Cố Hồng Kiến, chỉ thản nhiên nói:“Ta đã quen bị khinh thường, nếu đột nhiên được coi trọng, với ta mà nói ngược lại là việc xấu.”

Cố Hồng Kiến hiểu, cái này gọi là giấu tài, vì thế cũng không nói thêm gì nữa.

Sau, Mạnh tiên sinh lại bắt đầu bảo hai người xem binh pháp, chỉ nói tuy rằng là binh pháp, nhưng có thể áp dụng cho hết thảy sự việc trong cung.

Lúc đó Lâm Tư Trạch đã mười bốn tuổi, sơ sơ có dáng dấp đĩnh đạc anh tuấn sau này, khuôn mặt nguyên bản còn có ít thịt đã lộ ra chút đường nét sâu sắc, Cố Hồng Kiến trưởng thành còn nhanh hơn Lâm Tư Trạch, năm Vạn Thuận ba mươi chín, Cố Hồng Kiến cao hơn Lâm Tư Trạch ước chừng nửa cái đầu.

Có đôi khi Cố Hồng Kiến đứng ở ven bồn hoa luyện võ làm cho thân thể thêm vững vàng, Lâm Tư Trạch đứng đối diện cùng nàng nói chuyện đều phải ngửa mặt.

Cố Hồng Kiến đắc ý muôn phần, thỉnh thoảng sẽ thò tay so so ở đỉnh đầu y, ám chỉ bản thân cao hơn y, Lâm Tư Trạch lập tức sẽ đen mặt phất tay áo rời đi, Cố Hồng Kiến thì sẽ phá lên cười sằng sặc.

Lâm Tư Trạch mười sáu tuổi đã càng thêm điềm tĩnh vững vàng, nhưng vẫn là rất dễ dàng bị Cố Hồng Kiến trêu ghẹo nổi giận, chung sống sáu năm, Cố Hồng Kiến học được ngoại trừ một thân võ nghệ, còn có đối xử Lâm Tư Trạch không kiêng nể gì cả.

Có điều Lâm Tư Trạch tức giận thì tức giận, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự vì thế mà khó chịu.

Dẫu sao một năm ấy, y cũng chỉ có mười sáu tuổi, bên cạnh y chỉ có một Cố Hồng Kiến, y sẽ không bởi vì kẻ này có đôi khi chọc mình tức giận, đã muốn đuổi nàng đi.

Y tin tưởng nàng, chính như nàng tin tưởng y, khi ấy, họ chỉ có lẫn nhau, bọn họ là chủ tử và hạ nhân, cũng là bằng hữu duy nhất tốt nhất, y là tiểu sư phụ của nàng, dạy nàng đọc sách biết chữ, nàng lại là thiếu nữ quái đản hung hăng càn quấy, dạy y cường thân kiện thể, cũng vừa là thầy vừa là bạn, khó mà dứt bỏ lẫn nhau.

——————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

[mắt lấp lánh ] ngọt không?

[ tự hỏi tự đáp ] ngọt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui