Máy bay xanh da trời mang số hiệu ZZZ đáp xuống thành phố A nhộn nhịp đúng tám giờ mười lăm phút sáng.
Sau một hành trình dài, Trần Diệp Anh có chút mệt mỏi.
Chống tay lên chiếc vali kéo, cô gái trẻ xinh đẹp trong chiếc váy yếm jean ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt.
Giữa bao khuôn mặt xa lạ, nhận ra khuôn mặt thân thương của mẹ Diệp Anh liền ào đến, tay giơ cao lên trời vẫy vẫy, mừng đến nỗi nói cũng không liền mạch:
– Mẹ… mẹ… con… con đây!
– Ôi… con gái bé bỏng của mẹ!
Bà Thu Hoài vươn tay ôm lấy con gái cưng vào lòng vừa chào đón vừa vỗ về.
Khuôn mặt dịu hiền xinh đẹp của bà bừng sáng, đôi mắt cong cong rơm rớm ánh lên niềm vui.
Bà xúc động nói:
– Lâu quá rồi… cũng phải đến gần một năm rồi, con gái mẹ độ này lên cân thì phải.
Đang vui lại đứt dây đàn! Đợt vừa rồi bận rộn nên Diệp Anh lười tập thể dục, thành ra ba vòng có hơi phì nhiêu hơn lúc trước một tẹo.
Tuy nhiên, cô tự thấy mình vẫn mi nhon chán!
Diệp Anh xịu mặt, cười cười bào chữa:
– Tại đồ ăn Mỹ nhiều calo hơn đồ ăn Việt mẹ ạ hihi.
Mà con có béo đâu, vừa xinh nhá!
– Mẹ biết rồi, Diệp Anh của mẹ lúc nào cũng xinh.
Bà Thu Hoài âu yếm nhìn con gái, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Diệp Anh khoác tay mẹ, cùng bà Hoài bước về chiếc xe hơi chờ sẵn bên ngoài, khẽ hỏi:
– Hôm nay bố bận gì à mẹ?
– Ừ, dạo này công ty nhà mình nhiều việc linh tinh lắm.
Thôi mình về nhà đi con!
Trên xe, bà Thu Hoài hỏi Diệp Anh đủ thứ chuyện.
Lần gần nhất Diệp Anh về nhà là dịp Tết, học bên Mỹ hai năm cô về nước hai lần đều vào dịp Tết.
Về đến nhà là chín giờ sáng, Diệp Anh nằm vật ra giường, nhanh chóng thiếp đi.
– Cô Diệp Anh… cô có dậy ăn trưa không?
Nghe tiếng động Diệp Anh chợt tỉnh giấc.
Chị giúp việc vào phòng từ lúc nào, chị đặt ly nước cam lên bàn, vui vẻ hỏi chuyện bên Mỹ.
Diệp Anh mệt mỏi đáp lại chị ấy mấy câu, uống ực cốc nước cam rồi cầm điện thoại lên tay.
Âm giọng lanh lảnh ngạc nhiên vang lên:
– Á… Diệp Anh?
– Con dở, tao về rồi này!
Diệp Anh nghe tiếng hét đầu dây bên kia.
Kim Ánh bạn thân của cô đang gào rú:
– Tuyệt vời, tao nhớ mày quá!
– Tối nay đi đâu tụ tập đuê!
– Chắc chắc rồi.
Rủ thêm con Chi với con Hà nữa là đủ bộ.
– OK.
Kim Ánh nhắn Diệp Anh địa chỉ một quán bia có lẩu nướng.
Haha… bốn đứa con gái lâu ngày không gặp quyết định đi nhậu với nhau.
Diệp Anh đọc tin nhắn, quán này cách xa nhà cô đến 10km nhưng không sao cả, vui là chính.
Ăn trưa với mẹ mà đầu óc Diệp Anh cứ lơ mơ.
Nghe bà Hoài nói dạo này bố cô quá bận, thường xuyên phải ăn ở công ty không về nhà được, cô chỉ biết thở dài.
Con gái rượu tám tháng không gặp mà bố cô cũng không thể về sớm.
Có điều, chuyến bay nhiều tiếng đồng hồ làm cô kiệt sức, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi!
Sáu giờ chiều, Diệp Anh đến một trung tâm thể hình khá nổi tiếng có tên Sunny đăng ký thành viên.
Cô dự định mỗi ngày sẽ qua đây vận động cho khỏe người, còn để trở về mức cân nặng lý tưởng.
– Chị cho em xin tên đầy đủ ạ?
– Trần Diệp Anh.
– Đây, em gửi chị thẻ thành viên.
Diệp Anh mỉm cười nhận thẻ từ tay cô bé quản lý trung tâm.
Phí tập luyện tại trung tâm Sunny này có hơi cao nhưng ở đây nhiều thiết bị hiện đại, view cũng rất đẹp, cơ sở vật chất cao cấp như khách sạn năm sao.
Tập một hồi vã mồ hôi, Diệp Anh tắm rửa nhanh rồi bắt taxi ra quán bia.
Ba đứa bạn thân của cô cũng tề tựu đông đủ, cụng bia tưng bừng chẳng kém đấng mày râu nào.
Nói gì thì nói, vừa tập thể thao nóng nực xong, uống bia phê không để đâu cho hết!
– Chuyến này mày về nước luôn hay lại quay lại bển? – Thanh Hà hỏi Diệp Anh.
– Tao về luôn, học xong rồi, ở lại cũng chán.
Tao thèm bún riêu cua, thèm bún đậu mắm tôm… há há!
– Không đem file đính kèm về theo à? – Linh Chi nhướng mày thắc mắc.
– Yêu sớm làm gì cho khổ.
Mày nghĩ ai cũng dại zai như mày đấy à?
– Mẹ, có mà ế rồi thì có haha… – Kim Ánh cười đểu.
– Tao mà ế thì chúng mày chỉ có chó lấy nhá!
Kim Ánh chọc vào eo Diệp Anh một cái, cả lũ con gái lại “yo” rất nhiệt tình.
Chuyện qua chuyện lại, bao nhiêu thời gian cũng không đủ.
Tửu lượng của Diệp Anh khá tốt, khi ba cô gái kia đã ngà ngà say thì cô vẫn còn tỉnh táo.
Mấy cô gái cũng biết điểm dừng, thế nên lục tục kéo nhau ra quầy thanh toán, còn rủ Diệp Anh đi tăng hai nhưng cô cảm thấy mệt nên cả nhóm quyết định giải tán.
Ba cô bạn đi xe máy nên nhanh chóng phóng về hết, còn mình Diệp Anh đứng chờ taxi.
Thời tiết đã vào cuối thu, tiết trời se se lạnh, Diệp Anh khẽ run lên, bắt hai tay vào nhau, cảm thấy hơi tiếc vì không đem theo áo khoác.
Nơi này khá vắng vẻ, đèn điện trên cao nhập nhoạng, đứng chờ một mình cảm thấy hơi sờ sợ, cô quyết định bước nhanh về phía đường lớn.
Diệp Anh rảo bước nhanh, cô cảm thấy hình như có người chạy theo phía sau.
Mồ hôi vô thức túa ra, cô nhắc bản thân cần phải bình tĩnh.
Cô nghe nói an ninh Việt Nam rất ổn cơ mà.
Trấn an bản thân, Diệp Anh nín thở không dám nhìn lại, tự dặn mình phải chạy cho nhanh.
– Á!
Diệp Anh hốt hoảng rồi lịm đi.
Không phải bàn tay nào cho cô thuốc mê mà dường như cô bị ai đó điểm huyệt ngất đi.
Một hồi lâu sau, Diệp Anh lơ mơ tỉnh lại, muốn cọ quậy mà không cọ quậy nổi vì cô bị ai đó trói vào một góc nhà.
Trời đất ơi, có khi nào là bọn bắt cóc buôn người không? Miệng Diệp Anh bị dán băng dính, cô không sao kêu được, chỉ ưm ưm.
Bỗng cô giật mình khi phía cửa vang lên tiếng động, từ cánh cửa mở tung có hai người đàn ông cao to lực lưỡng tiến nhanh vào phòng.
Bọn chúng vừa cởi trói cho Diệp Anh vừa giục nhau:
– Đưa nó đi nhanh kẻo bà Mai biết!
– Con đĩ, mày biết bà Mai là ai không mà dám chọc ổ kiến lửa?
Diệp Anh lắc lắc đầu điên cuồng, nghe bọn nó nói mà cô tức lộn tiết.
Bà Mai là ai chứ? Cô quan tâm gì đến bà ta, cái gì mà chọc ổ kiến lửa?
Bọn chúng tháo xong dây trói cho Diệp Anh, một gã cõng cô lên vai mặc cô vùng vẫy.
Sức cô không lại được với chúng.
Miệng cô vẫn không thể nói được, chỉ cố sức phát ra âm thanh ưm ưm ầm ĩ, tay chân quơ loạn đập đập vào người bọn chúng.
– Câm mồm, chúng ông đang cứu mày đấy con đĩ!
Cứu? Cứu mà thế này sao? Diệp Anh vừa cáu vừa bất lực, nước mắt cứ thế ứa ra, muốn chửi cũng không thể chửi nổi.
Đen thế không biết, đúng cái ngày đầu tiên cô về Việt Nam, còn chưa gặp được bố đã bị đứa nào tóm thế này rồi!
Bọn người côn đồ lạ mặt tống Diệp Anh lên một thùng xe tải, không bao lâu sau chiếc xe lăn bánh.
Cô vẫn đang bị trói tay trói chân, toàn thân chẳng thể làm được gì ngoài việc lùi người vào sâu bên trong.
May sao hai tên này không làm gì cô cả, dường như bọn chúng tuân theo lời sai khiến của ai đó.
Cô vẫn cứ ứa nước mắt cảnh giác nhìn chúng, lồng ngực tức đến nghẹt thở.
Chiếc xe tải lầm lũi di chuyển một quãng đường, sau ba mươi phút thì rẽ vào một biệt thự trắng biệt lập nổi bật trong màn đêm.
Lại gì nữa đây? Cô điên mất thôi! Thoát được khỏi đây cô nhất định phải kiện cho bọn chúng tù mọt gông!
Một trong hai tên lại vác Diệp Anh lên vai, bước nhanh vào ngôi biệt thự.
Mọi chuyện xảy đến bất thình lình và vô lý đến mức cô còn không tin vào hiện thực.
Nhưng dù sao sự thật vẫn là sự thật!
Gã vác Diệp Anh ném cô một phát ngã lăn lông lốc ra sàn một căn phòng có vẻ là phòng khách xa hoa của ngôi biệt thự này.
Ngay khi cô kịp trấn tĩnh lại, một âm giọng đàn ông trầm trầm xa lạ từ phía cửa vang lên:
– Đưa nó đến đây rồi à?
– Nó đây anh Đức.
Diệp Anh giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trẻ cao lớn vừa bước lại, cô có chút ngỡ ngàng trước diện mạo người vừa bước vào phòng.
Mẹ, đẹp trai chết người là đây! Mặt mũi hắn sắc nét tinh tế đến rung động lòng người.
Cô hơi ngạc nhiên khi hắn đeo găng tay trong tiết trời mùa thu này, ăn mặc cũng rất kín đáo.
Sợ hãi lùi người về phía sau, cơ thể Diệp Anh vô thức run lên.
Cướp, hiếp, giết? Có phải hắn đang có ý đồ đó với cô như trên báo thường đăng không?
Phan Đức hất hàm, một trong hai gã tay sai hiểu chuyện liền kéo roẹt băng dính trên miệng Diệp Anh.
Miệng được tự do rồi, cô lập tức gào lên:
– Các người là ai, tại sao lại vô cớ bắt tôi?
Phan Đức hừ nhạt, lạnh giọng:
– Chuyện đó mày còn hỏi tao à? Mày tốt nghiệp lớp diễn xuất được đấy!
– Cái gì mà diễn xuất, bọn mày bắt cóc người vô cớ, tao sẽ kiện chúng mày!
Bốp!
Gã tay sai to béo đạp Diệp Anh một cái vào vai làm cô đau thấu xương thấu phổi.
Cô nhăn nhó lê người về phía sau.
– Nói, mày quen ba tao từ bao giờ?
Phan Đức cất giọng hỏi.
Diệp Anh ngơ ngác, đỏ gay mặt mũi quát lên:
– Tao không quen biết gì ba mày hết? Ba mày là ai tao còn không biết!
– Con đĩ già mồm!
Lại thêm một cú đạp vào vai nữa từ tên to béo.
Cô nhớ không nhầm thì bọn chúng nói là cứu cô kia mà.
Cô nhăn nhó lùi người thêm, người co lại như con tôm, nhận thức ra vấn đề liền gào lên:
– Các người nhầm người rồi, nhầm rồi! Thả tôi ra, tôi sẽ không kiện các người đâu, chỉ là nhầm lẫn thôi!
Thêm một cú đạp vào lưng Diệp Anh từ gã tay sai gầy còn lại, gã rít lên:
– Nhầm? Bọn ông không bao giờ nhầm! Con đĩ cướp chồng, nếu hôm nay bọn tao không cứu mày từ tay bà Mai thì chắc chắn mày không còn mở được cái miệng chó ra nữa đâu!
Cô nhận ra có nói gì với bọn chúng cũng là vô ích.
Bọn chúng quyết khẳng định cô là kẻ nào đó mà cô không biết.
Trên hết, thông tin về cô lâu nay được bố mẹ cô chi tiền để giữ kín bởi nạn bắt cóc tống tiền rất nhiều, thế nên cô có chứng minh thế nào cũng rất khó.
Túi xách của cô có thông tin cá nhân cùng điện thoại cũng đã rơi đâu mất rồi.
– Các người có bằng chứng gì mà nói tôi là kẻ mà các người nhầm lẫn hả?
Diệp Anh chỉ nói ra được câu đó.
Gã tay sai gầy cười nhạt, ném vào mặt cô một xấp ảnh.
Đó là những bức ảnh đại gia và kiều nữ âu yếm nhau.
Cô sốc không nói nên lời khi cô gái trong ảnh có khuôn mặt rất giống cô.
Nhưng chúng chỉ là ảnh, góc chụp lại không rõ thế này, nhầm lẫn cũng là dễ hiểu..