Diệp Anh mở to đôi mắt nai xinh đẹp nhìn Phan Đức đầy thắc mắc.
Thái độ này… Anh ta đến đây không phải để đòi tiền cô nữa sao?
– Tôi chẳng cần gì từ anh hết! Tôi đi đây!
Phan Đức giơ chiếc điện thoại ra trước mặt như trêu tức Diệp Anh.
Cô tròn mắt.
Ôi… chiếc điện thoại thân thương chứa bao nhiêu ảnh đẹp ảo tung chảo của cô ở Mỹ.
Cô lập tức vươn tay ra sốt ruột nói:
– Điện thoại của tôi! Anh thấy ở đâu thế?
Phan Đức rụt tay lại, cất điện thoại vào túi áo vest.
Anh giả bộ không quan tâm lời Diệp Anh mà đi vào bên trong.
Diệp Anh tức xịt mắt lập tức bước theo Phan Đức.
Đừng nói là anh ta bắt cô chuộc lại điện thoại đấy nhé!
Từ sau lưng Phan Đức, Diệp Anh quát to:
– Anh kia, trả tôi điện thoại!
– Cô nói với người nhặt được điện thoại của cô thế đấy à?
Phan Đức hất hàm với Diệp Anh, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười đểu giả.
Khuôn mặt Diệp Anh đỏ lên vì ấm ức.
Cô bước nhanh theo bước chân dài của Đức, rít lên bên tai anh ta:
– Các người ăn cướp của tôi thì có! Trả đây!
– Cô có bằng chứng không?
Phan Đức dừng lại, quay sang Diệp Anh nhướng mày thách thức.
Diệp Anh đơ người, cô đúng là hết nói nổi tên này, đành im lặng theo hắn đi vào sâu bên trong trung tâm.
Đến quầy tiếp đón, Diệp Anh há hốc mồm khi Phan Đức thản nhiên đăng ký làm thành viên ở trung tâm này.
Hắn muốn tập thể hình ở đây sao?
Cô bé quản lý mắt sáng như sao nhìn thành viên mới toanh, ngượng ngùng hỏi:
– Dạ, anh cho em xin họ tên đầy đủ của anh ạ.
– Phan Đức.
Diệp Anh nghe không thiếu chữ nào.
Cái tên của hắn… nghe thôi đã thấy ghét! Phan Đức đăng ký xong, bước nhanh vào bên trong phòng tập.
Diệp Anh lại bước theo anh ta, cô quyết đòi bằng được điện thoại mới thôi!
Phan Đức nhìn qua phòng tập, đôi mắt hạnh nâu chau lại.
Thế rồi anh bắt đầu… cởi áo trước những ánh nhìn đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú của mấy cô gái đang tập ở đó.
Các cô gái tròn mắt, hai má hồng hồng chỉ chỏ nhau rồi tủm tỉm.
Diệp Anh nóng hết cả người khi thấy cơ ngực sáu múi đẹp như người mẫu của Phan Đức.
Dù muốn chảy máu mũi trước hình ảnh sexy của anh ta nhưng cô vẫn không quên “nhiệm vụ” mà gắt lên:
– Anh kia, anh có nghe tôi nói không hả? Trả điện thoại đây!
– Phòng thay đồ ở đâu?
Phan Đức hồn nhiên hỏi về phòng thay đồ, không thèm quan tâm đến câu hỏi của người cực kỳ bực tức bên cạnh.
Diệp Anh không thể theo anh ta vào phòng thay đồ nam được, cô cũng không muốn buông tha cho anh ta, thế nên… lập tức cướp áo vest trên tay anh ta rồi bỏ chạy.
Phan Đức phì cười, anh không đuổi theo Diệp Anh mà bước về phía phòng thay đồ có chỉ dẫn ở góc bên trái phòng tập.
Diệp Anh chạy rất nhanh ra tiền sảnh trung tâm thể hình, tim cô đập thình thình như trống trận.
Cô đưa tay vỗ vỗ ngực rồi ngồi thụp xuống băng ghế inox.
Hắn không đuổi theo đòi lại áo, cũng có nghĩa là hắn cho phép cô lấy lại điện thoại.
Cho tay vào túi áo vest để lấy lại điện thoại, Diệp Anh không ngờ trong đó còn có cả chiếc ví hồng nhỏ của cô nữa.
Tốt, cô tóm gọn cả đôi.
Túi kia cô thấy cộm cộm, đoán là ví và điện thoại của Phan Đức, cô không muốn động đến.
Muốn gửi áo ở quầy lễ tân rồi bỏ đi cho khuất mắt nhưng cô cảm thấy gửi không tiện, lỡ ra xui xẻo mất mát gì thì lại mang tiếng.
Cô và anh ta đã có quá nhiều nghi kỵ, cô chẳng muốn gây thù chuốc oán với anh ta thêm.
Suy nghĩ vài giây, cô quyết định chờ đến khi anh ta tập xong.
Phan Đức tập không lâu, chỉ độ nửa tiếng anh đã trở ra, cơ thể anh lại kín mít với áo sơ mi cài kín cổ, khuy cổ tay cũng đóng chặt, thậm chí còn mang cả găng tay da.
Diệp Anh ấn tượng với cách ăn vận này của Phan Đức ngay từ hôm đầu tiên gặp anh, lúc này cô càng thêm thắc mắc.
Thoáng thấy Phan Đức tiến lại, Diệp Anh đứng bật dậy, giơ áo vest ra trước anh.
Khuôn mặt không che giấu vẻ khó chịu, cô lạnh giọng:
– Trả áo cho anh, tôi đã lấy lại điện thoại và ví.
Phan Đức nhướng mày gật nhẹ, đón lấy áo mặc lại.
Diệp Anh không muốn bước song song với Phan Đức nên cô đi sau anh một quãng.
Tấm lưng dài rộng vững chãi trước mặt cô quả thực khiến phụ nữ muốn được dựa dẫm, thế nhưng nhìn đi nhìn lại cô vẫn không thấy ưa con người này chút nào.
Hơn thế nữa, cách ăn mặc của anh ta khiến cô cảm thấy hơi kỳ kỳ, còn cảm thấy bệnh bệnh sao đó.
Bất chợt, Phan Đức khựng lại, đầu cũng quay lại nhìn cô gái đi phía sau:
– Hôm trước, xin lỗi.
Phan Đức bất ngờ thả một câu rồi lại bước tiếp.
Diệp Anh sững người trước lời xin lỗi ngoài dự đoán, tim cô bất giác nhảy lên một nhịp.
Cô không ngờ con người kia lại có thể nghiêm túc buông một lời xin lỗi, chợt cảm thấy anh ta cũng không quá đáng ghét.
Mấy ngày sau đó, ca tập sáu giờ của Diệp Anh ở trung tâm thể hình cũng là lúc Phan Đức đến tập.
Không lẽ… anh ta đang theo đuổi cô sao? Diệp Anh lắc lắc đầu, làm sao có chuyện như vậy được chứ, đừng ăn dưa bở như vậy đi!
Trung tâm Thanh Ngọc có nhiều thiết bị thể hình nhưng Phan Đức chỉ tập mỗi máy chạy bộ, cũng không cởi áo khoe cơ bụng như hôm đầu tiên anh đến, mà như vậy cũng đủ để làm các cô gái trẻ trong trung tâm xôn xao.
Đặc biệt là, giờ tập sáu giờ tự nhiên lại đông con gái thế không biết! Điều này khiến Diệp Anh không vui chút nào, vì cô phải “cạnh tranh” máy tập với rất nhiều cô gái khác.
Nhưng không vấn đề gì hết, các máy tập bị cạnh tranh đều vây quanh Đức, còn cô thì ngược lại với họ.
Diệp Anh cố tình chọn vị trí tập cách xa Đức, anh cũng không chú ý đến cô, chỉ chạy bộ trên máy nửa tiếng rồi ra về.
Đúng là cô thích ăn dưa bở, chắc nơi này gần công ty hay nhà Đức, tình cờ vậy thôi…
Cứ vậy, một tháng trôi qua, Diệp Anh bắt đầu cảm thấy tò mò về Đức.
Cô thử tìm kiếm thông tin về anh trên mạng, có điều cô không thể tìm được điều gì.
Diệp Anh cảm giác đã nghe tên anh ở đâu, cuối cùng cô tự trấn an, trên đời này thiếu gì người trùng tên với anh.
*****
Ông Minh Thành bù đầu cả tháng nay.
Hợp đồng lớn từ hai tháng trước của ông bị quay đầu, mà hàng sang tận Đài Loan, thế nào lại quay đầu về, điều này khiến ông ăn không ngon, ngủ không yên.
Phía đối tác giải thích bánh đậu xanh nhà ông có vị gừng, trong khi hàng mẫu không có.
Ông cam đoan không hề có gừng trong đó.
Chuyện qua chuyện lại, cuối cùng ông chấp nhận hoàn cả lô hàng.
Vấn đề là, hàng hoàn từ lúc đó đến giờ vẫn chưa đến nơi, những hai mươi nghìn hộp bánh đậu xanh chứ không phải ít.
Dự tính hàng về đúng hạn ông sẽ giao ngay cho đối tác trong nước nên đã ký kết mấy hợp đồng mới kẻo mất khách, thế nhưng mãi vẫn chưa có hàng về, cuối cùng cả công xưởng phải ngày đêm làm bù mới kịp.
Ông không muốn vợ con lo lắng nên không nói gì cả.
Bà Thu Hoài lúc nào cũng tin tưởng ở chồng, hơn nữa xưa nay bà chỉ ở nhà nội trợ nên không nắm được tình hình, còn con gái ông, ông chỉ để nó xử lý các hợp đồng nhỏ mà thôi.
Diệp Anh đang xử lý giấy tờ từ kế toán, cô bỗng nghe có chuông điện thoại bàn.
Nhấc tai nghe cô trả lời:
– Alo, công ty Thành Vinh xin nghe ạ.
– Em chào chị, em là người của tổng công ty Sơn Hải, không biết hiện tại chị có tiện nghe điện thoại của bên em không ạ?
Ồ… tổng công ty Sơn Hải là đơn vị lớn hàng đầu miền bắc về chế biến và phân phối thực phẩm.
Cũng có nghĩa, họ là một đối thủ cực kỳ lớn đối với công ty nhỏ của gia đình cô.
Đương nhiên, cô không ưa gì họ.
Họ gọi điện cho cô làm gì thế không biết?
Diệp Anh suy nghĩ, rất nhanh cô trả lời:
– Vâng, chị cứ nói đi em nghe ạ.
– Là thế này ạ, bên em muốn đặt hàng gia công ở công ty mình, số lượng là mười nghìn hộp bánh đậu xanh.
Không biết công ty mình có đáp ứng được không ạ?
Mười… mười nghìn hộp bánh sao? Diệp Anh sững sờ.
Trong giây lát, đối thủ lớn lại trở thành đối tác lớn.
Diệp Anh mừng đến líu cả lưỡi, cô trấn an bản thân một chút mới có thể trả lời:
– Vâng… tôi sẽ trao đổi lại với giám đốc về chuyện này.
Đầu dây bên kia tiếp tục:
– Nếu được thì trong tuần này bên em mong nhận được hàng chị nhé.
Chiều nay em sẽ gọi lại để xác nhận có được không chị?
– Vâng được… cảm ơn chị…
Điện thoại ngắt rồi mà đầu óc Diệp Anh vẫn còn lâng lâng.
Hợp đồng này với Sơn Hải có lẽ chẳng là gì nhưng với công ty gia đình cô thì là lớn, dù Thành Vinh vẫn có những hợp đồng như vậy nhưng số lượng không nhiều, cơ sở vật chất của nhà xưởng cũng chưa thể đáp ứng nếu công ty gia đình cô có quá nhiều hợp đồng như vậy.
Cô vội chạy xuống công xưởng để báo tin vui cho bố.
Ông Thành vẫn đang góp sức cùng anh em công nhân, dáng vẻ ông phờ phạc.
Diệp Anh thắt lòng nhìn bố, sống mũi cay cay đến gần bố nói:
– Bố, bố lên nhà trên nghỉ ngơi một chút, con có chuyện muốn bàn bạc.
Ông Thành gật đầu, lau tay vào khăn rồi theo con gái lên khu vực văn phòng.
Văn phòng công ty Thành Vinh là một tòa nhà ba tầng sơn trắng phía trước khu nhà xưởng.
Bên cạnh ngôi nhà ba tầng này còn có một dãy nhà cấp bốn cho công nhân ở lại.
Diệp Anh rót cho bố cốc trà ấm, cô nhẹ giọng, ánh mắt không giấu nổi niềm vui:
– Bố, ban nãy người của tổng công ty Sơn Hải gọi điện nói muốn đặt mười nghìn hộp bánh của mình.
Ông Thành ngạc nhiên như không tin vào tai mình, ông nâng đôi mày rậm hỏi lại:
– Tổng công ty Sơn Hải hả con? Tổng công ty này trước giờ vẫn sản xuất đủ các loại bánh kẹo xuất đi cả châu Âu… sao họ lại mua của mình nhỉ?
– Con cũng không rõ, nhưng con nghe họ nói là muốn mua gia công… vậy mình trả lời họ thế nào hả bố?
Ông Thành hơi trầm xuống, còn mấy hợp đồng kia…
– Họ có nói bao giờ cần hàng không con?
– Trong tuần này bố ạ.
Con thấy trong kho vẫn còn hàng…
– Thế thì không được rồi….